– Để chị cho em biết luôn, tầng trệt chỉ toàn phòng nhỏ, tầng hai thì đỡ hơn một chút, chỉ có tầng ba là phòng khá lớn, đó là nơi trước đây các lãnh đạo huyện ở đấy.
– Vậy sao, thế thì em chấp nhận đi, à … còn chị Giai Giai thì đang ở đâu vậy?
– Chị ở tại khu vực Gia Chúc Viện của ủy ban, bộ em muốn ở chỗ ấy sao? – Hồ Giai Giai quay người hỏi.
– Không phải, ý của em là chủ tịch huyện trưởng ngoại trừ là nghỉ ngơi ở văn phòng, còn có căn nhà nào khác … dành cho chủ tịch huyện hay không?
– Có … tại Gia Chúc Viện cũng có an bài một căn nhà 3 gian cho chủ tịch, nhưng hiện tại chủ tịch chỉ có một mình, nên ông ta không muốn qua Gia Chúc Viện ở, thậm chí cũng không cần đến xem qua, từ khi chủ tịch đây hơn một tháng rồi, đều là ngủ lại ở trong phòng làm việc.
– Thôi quên chuyện của chủ tịch đi, em thì ở lại đây thấy rất thuận tiện.
Trong khi nói chuyện, hai nguời một trước một sau đi tới đầu cầu thang, trên nguyên tắc để tỏ lòng tôn trọng, thông thường là để cho lãnh đạo đi ở phía trước, nhưng nảy sinh vấn đề rõ ràng không thích hợp, nhưng là mãi tận khi đến tầng lầu hai, Hồ Giai Giai mới ý thức tới vấn đề này.
Nguyên do là khi vừa mới bắt đầu lên cầu thang lầu một, Hồ Giai Giai là lãnh đạo nên đi ở phía trước, Đinh Nhị Cẩu đi ở phía sau, gót của đôi giày sandal đánh gỏ trên nền gạch men sứ cầu thang phát ra tiếng vang lanh lãnh, hai cái bắp đùi thon dài, thẳng đến gần giữa hai bắp đùi mới bị cái váy ngắn che phủ, bởi vì vừa mới cơm nước xong xuôi, Hồ Giai Giai hơi nóng đổ mồ hôi, cho nên cởi ra cái áo khoác ngoài bằng vải nỉ màu đen để bên trên khuỷu tay trái, Đinh Nhị Cẩu không biết là vô tình hay cố ý liền đem phong quang dưới váy Hồ Giai Giai thu hết vào tầm mắt, thậm chí khi thấy Hồ Giai Giai đi thằng không hề quay đầu lại, thỉnh thoảng hắn còn hơi khom người thấp xuống để nhìn cho rỏ …
Tuy không thấy trọn vẹn chính giữa cặp đùi xinh đẹp của Hồ Giai Giai, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng kịp nhìn thấu thoáng qua, một cái quần lót ren màu hồng, dưới đáy quần lót dán chặc chèn ép như là muốn tràn ra chất lỏng trên cái mông no đủ đầy đặn uyển chuyển, làm người ta tim đập thình thịch, thân thể thon thả dáng người cao cao cân xứng như là lả lướt bay bổng.
Khi đến cầu thang lầu hai thì Hồ Giai Giai mới phát hiện, cô không tránh khỏi đỏ mặt lên, lần đầu tiên cùng Đinh Nhị Cẩu gặp mặt, cô cũng không mò ra được tính nết của hắn ra sao, cho nên chỉ có thể tự nhận mình bị nhìn lén thiệt thòi, không tiện đem chuyện này nói ra, cô đành đứng lại đợi cho Đinh Nhị Cẩu bước đến rồi hai người sóng vai hướng lầu ba đi lên.
Không ngờ khi Hồ Giai Giai đẩy cửa căn phòng ra Đinh Nhị Cẩu sững sờ nhìn sàn nhà mà không nhận ra, bởi vì trên mặt sàn được phủ lên tấm thảm thật dầy, đi ở phía trên không có một tiếng động nào, ngay cả Hồ Giai Giai mang đôi giày sandal có gót cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
– Căn phòng này trước kia là nơi nghỉ của chủ tịch Huyện, cho nên những thiết bị lắp đặt vẫn còn tốt. – Hồ Giai Giai giới thiệu nói.
– Chủ tịch huyện? Có phải lài chủ tịch huyện Sở Hiên Hạc?
– Không phải, chủ tịch Sở trước giờ không có ở nơi này, là chủ tịch tiền nhiệm trước ông ta, người sau khi xây xong tòa nhà mới phía trước thì bị cách chức … – Nét mặt Hồ Giai Giai thật bình thản khi nói.
Gian ngoài của căn phòng là phòng khách, dựa vào sát tường là bộ ghế sa lon bằng da thật, trung gian là cái bàn trà thủy tinh, trên bàn để sẵn một bộ ấm trà nghệ thuật, gian trong so với gian ngoài còn lớn hơn, bởi vì trong đó gồm cả nơi đọc sách và phòng ngủ, còn có một cái toilet.
– Thế nào, hài lòng chứ ?
– Không phải là hài lòng hay không hài lòng, chẳng qua là em cảm thấy căn phòng này là quá sang trọng, em ở nơi này không biết có thích hợp không nữa?
Trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu thật đúng là khiếp sợ.
– Có gì mà thích hợp hay không, thư ký của chủ tịch Sở trước đây cũng ở nơi này bình thường mà. – Hồ Giai Giai nói.
Đinh Nhị Cẩu không nói thêm gì nữa, giờ thì cũng không còn chuyện gì để mà kiểu cách nữa, càng nói thì ngược lại càng lộ ra mình là kẻ chẳng biết gì …
– Vậy thì em chỉ biết cám ơn chị Giai Giai, ngồi nghỉ ngơi chơi một chốc vậy, em là chủ phòng mới mà chưa kịp có tách trà mời chị.
– Được rồi, chị còn có việc đây, hôm nào rảnh sẽ đến uống tách trà của em.
Hồ Giai Giai nói xong liền bước đi ra ngoài hành lang, chỉ lưu lại một làn gió thơm thoang thoảng ở trong phòng Đinh Nhị Cẩu.
Nhìn quanh căn phòng lớn có hai gian, Đinh Nhị Cẩu chợt cảm thán, cái này là chỗ tốt đặc quyền, nếu mình không phải là thư ký của chủ tịch Huyện, làm sao có thể được ở lại căn phòng tốt như vậy? Đây cũng là thể hiện địa vị, khắp nơi tại chốn quan trường đều thể hiện dựa trên sự khác biệt cấp bậc, chỉ cần quan lớn hơn một cấp là đủ đè chết người đúng đó là sự thật.
Đứng ở bên trong toilet, cạnh bên cái bồn gắn để đi tiểu, Đinh Nhị Cẩu có chút tự tin khi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương cũng khá anh tuấn đẹp trai, hắn gồng người co lại hai tay nắm đấm, làm một tư thế cố gắng, hắn thừa hiểu được, nếu muốn sở hữu tất cả những điều tốt đẹp nhất, đều phải từ xây dựng địa vị tiến lên, nếu không có địa vị quan chức, thì mình cái gì cũng sẽ không có ! Xã hội này, chế độ này tuyệt đối sẽ không bạc đãi nếu trong tay mình có quyền lực.
…
Tại phòng làm việc của La Hương Nguyệt ở cuối hành lang lầu hai …
– Em đi tìm ai?
Đinh Nhị Cẩu gõ cửa, sau khi đi vào, đối mặt với hắn là một khuôn mặt biểu lộ lạnh như băng, hoàn toàn nhìn không ra đây là người đàn bà xinh đẹp …
– Em tìm chủ nhiệm La, xin hỏi chị có biết?
– Em là ai?
– À … là như thế này, em là người mới đến đây làm thư ký cho chủ tịch huyện, em họ Đinh, Đinh Trường Sinh.
– Vậy à … có chuyện gì không?
Nghe giới thiệu là thư ký của chủ tịch Huyện, La Hương Nguyệt khuôn mặt hơi giãn nhẹ ra bớt, nhưng giọng nói vẫn không có gì là thân thiện.
– Hôm nay em ngày đầu tiên đến làm, nên muốn tìm hiểu về tất cả tình huống ở dưới các thị trấn, chị xem giùm em ở đây có lưu lại gần đây các vấn đề kinh tế hoặc thống kê mới nhất các phương diện khác ở dưới các thị trấn hay không?
– Vậy em muốn biết chính xác về phương diện nào?
La Hương Nguyệt đứng lên, tuy rằng chiều cao của cô so với Hồ Giai Giai xem xem với nhau, tuy nhiên dáng người hơi đẫy đà hơn, cho nên càng lộ ra hương vị của một người đàn bà chín mọng, so sánh về cách ăn mặc của La Hương Nguyệt với Hồ Giai Giai hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau cách biệt một trời, La Hương Nguyệt không được hoàn mỹ chính là hình như người đàn bà này không có khiếu thẩm mỹ về trang phục của mình, cái áo cũng màu đen nhưng cổ kính, cái váy màu đen ngang gối không bó sát cũng không rộng, cùng với một đôi giày cao gót màu đen kiểu cũ, thời đại này mà còn có người mang giày cao gót kiểu này sao?
– Em muốn biết về tình hình chính trị, về nhân sự của ủy ban thị trấn, về kinh tế, bình quân thu nhập đầu người v.v … càng toàn diện càng tốt.
– Được rồi, sau một tiếng nữa, chị sẽ đưa qua cho em.
– Không cần, chị cứ gọi điện thoại, em tự mình tới lấy.
La Hương Nguyệt im lặng, ý kia là tiễn khách, Đinh Nhị Cẩu cũng không ngốc, nên lui ra đóng cửa phòng lại, rối hắn không khỏi lắc đầu, thật sự là rừng thì vốn rộng lớn nên các loại chim sắc màu nào cũng có, rõ ràng là ở trong chốn này đang cất giấu một mỹ nhân đẹp như hoa, nhưng toàn bộ cách ăn mặc như vậy, ai da … thật sự là phung phí của trời nha.
Thế nhưng quan trường quá phức tạp, ai biết đâu đây cũng là cách người ta chính mình cố ý ăn mặc như vậy? Có lẽ phương thức như thế mới là bảo vệ được bản thân mình tốt nhất, dung mạo thật xinh đẹp, sẽ có người nói mình đang cố ý câu dẫn lãnh đạo, dung mạo mình không xinh đẹp, sẽ có người cho là chó săn của lãnh đạo, còn nếu dung mạo thật xinh đẹp và còn có thành tích nhận được đề bạt, sẽ có người nói là có quy tắc ngầm với lãnh đạo, nhưng khổ nỗi là những người chê trách người khác bị quy tắc ngầm với lãnh đạo thì thân thể khó bảo toàn trong sạch, thật ra chính bọn họ cũng khát vọng chính mình cũng bị quy tắc ngầm để được đề bạt đấy chứ …
Đinh Nhị Cẩu đang đau đầu với phạm trù hoạch định công tác của mình, hắn đang suy đoán ngày mai Trọng Hải sẽ đi đến thị trấn nào? Mà hiện ở trong tay mình không có bất cứ một tài liệu gì, vậy thì làm sao sắp xếp được lộ trình cho lãnh đạo thị sát, một điểm đầu mối hắn cũng không có.
Đúng lúc này, trong phòng làm việc Trọng Hải vội vàng kéo cửa ra.
– Tôi nhớ không lầm là cậu có xe riêng?
Trọng Hải trừng mắt hỏi, giây phút này, khí chất tao nhã của vị chủ tịch Huyện đã không còn nữa, thay vào đó là sự khẩn trương bất an, Đinh Nhị Cẩu cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
– Vâng, em để xe ở ngoài cổng ủy ban.
– Nhanh đi lấy xe, chuẩn bị đi với tôi lên tỉnh, bất cứ với ai cũng không cần cho biết, tôi sửa soạn xong sẽ ra bên ngoài chờ cậu. – Trọng Hải dồn dập nói ra.
– Vâng, em đi ngay lập tức đi.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu vội đứng lên, hướng về phía dưới lầu chạy nhanh.
Nhưng họa vô đơn chí, vừa mới chạy tới khúc quanh góc rẽ, không kịp chú ý, thoáng cái tông mạnh vào một bóng người …
– Ui da …
Một tiếng thét to, thân ảnh này trong tay ôm văn bản tài liệu rơi đầy trên mặt đất, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới biết nhìn người mình đụng vào chính là chủ nhiệm văn thư và dự án La Hương Nguyệt.
Cái mông thịt mềm mại bị dập xuống đất, La Hương Nguyệt giống như là bị đánh trúng vào khu vực yếu hại vậy, lập tức liền mất đi sự phản ứng, cô bật ngữa người ra, vì cái váy không có may ôm sát vừa người nên gấu váy bị cuốn nhấc lên đến tận bẹn háng, cái quần lót màu trắng từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt Đinh Nhị Cẩu, hai chân hướng hai bên mở ra thật to, lộ ra cái âm hộ thành thục mê người, mép quần lót viền hoa, dù được da thịt trắng noãn hòa cùng màu trắng quần lót phụ trợ cũng phá lệ thấy được rõ mồn một trước mắt không bỏ sót cái mu âm hộ mạn diệu với đường cong u cao, làn vải tơ mịn quần lót như là trong suốt, cứ thế hắn tựa hồ có thể nhìn thấy trung gian cái khe thịt hơi hở ra, trên phần mu âm hộ đen bóng thảm lông mập mờ ẩn hiện khéo léo đưa đẩy đường cong, bày biện ra nơi bộ vị bí ẩn quý báu nhất một cái âm hộ đẫy đà của người đàn bà, đây quả thực là nhân gian cực phẩm!
– Đồ tâm thuật bất chính … đồ … lưu manh …
Bởi vì rất thẹn thùng xấu hổ khiến cho La Hương Nguyệt nét mặt đỏ bừng gắt giọng.
– Xin lỗi chủ nhiệm La, em có việc gấp cần phải đi, khi trở về sẽ đến gặp chị xin lỗi, chị không sao chứ …
Lời nói còn chưa hết,, Đinh Nhị Cẩu đã chạy biến mất ở trong hành lang.
– Thằng mất dạy này, vội vàng để đi đầu thai sao … ai ôi! Đau chết mất …
Cũng may La Hương Nguyệt nhìn quanh thì thấy không có ai, vôi vàng cố gắng nhỏm dậy kéo gấu váy xuống, rồi thò tay xoa xoa lấy mông đít của mình, đau thật sự là thấu đến tim gan …
Lúc Đinh Nhị Cẩu lái xe đến cổng lớn ủy ban, vừa lúc Trọng Hải đi tới, liền mở cửa xe ngồi xuống vào trong.
– Nhanh lên, đi ra đường cao tốc.
Trọng Hải biểu hiện ra sự lo lắng không bình thường …
– Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy? – Đinh Nhị Cẩu nhịn không được nên hỏi một câu.
– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của thím gọi đến, nói là chú của tôi bị ngất xỉu ở trong phòng làm việc, hiện đang đưa đi cấp cứu, lái xe nhanh lên một chút.
Trong ánh mắt của Trọng Hải đã hơi đo đỏ rồi.
Trong gia đình họ Trọng, thì Trọng Phong Dương hiện tại trên thực tế là trưởng tộc, còn ở trong chốn quan trường cũng là trụ cột, nếu như ông ta có bề gì, xem như là họ Trọng liền sụp đổ một nửa, bởi vì Trọng Hải quyền lực vẫn chưa có mạnh, nên chưa có thể tự mình đẩy lên nâng đỡ cái nhà này.
Đinh Nhị Cẩu hiểu được tâm tình Trọng Hải bây giờ, cho nên im lặng và tập trung tinh thần lái xe …
Chiếc Hummer như gió bay điện chớp chạy vào đến bệnh viện nhân dân tỉnh Giang Đô, xe còn chưa kịp dừng hẳn thì chủ tịch Trọng Hải đã nhảy xuống xe chạy vào bên trong bệnh viện.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu lại không có may mắn, bởi vì ngay lúc xe dừng lại không lâu, một chiếc xe mô tô cảnh sát giao thông cũng chạy vào chắn ngang đầu xe của Đinh Nhị Cẩu.
– Xin mời xuống xe, chính anh đó, nhìn cái gì.
Viên cảnh sát giao thông sau khi chào rồi mới nói, Đinh Nhị Cẩu biết rõ đã tiêu rồi, vừa rồi vượt một cái đèn đỏ, tốc độ xe siêu tốc qua mức hạn chế trong thành phố, khi chạy trên đường hắn đã thấy chiếc xe mô tô cảnh sát bám theo ở phía sau, nhưng do Trọng Hải cũng không nói là chậm lại nên Đinh Nhị Cẩu cũng không dám chậm lại tốc độ của xe, vì trong tình huống gấp rút của chủ tịch Trọng Hải là cơ hội để hắn biểu hiện mình, thì làm sao hắn bỏ qua được, chỉ có trong lúc nguy cấp mới có thể mới biết được nhân tâm mà.
Để lại một bình luận