Với tình hình như thế này là khuyên can không được rồi, Trịnh Tam Gia nắm chặt đầu tóc Tạ Hồng Cử đã có vết máu chảy ra, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy như thế liền giận dữ, từ sau lưng của Trịnh Tam Gia, hắn cũng nắm lấy đầu Trịnh Tam Gia, nhảy lên dùng sức kéo mạnh một phát, Trịnh Tam Gia bất ngờ bị tập kích, hắn ta càng đau đớn thì trong tay càng bấu tóc Tạ Hồng Cử chặc hơn, rồi kéo xuống cùng nhau té ngã trên mặt đất.
Đinh Nhị Cẩu coi như xong chuyện khi Trịnh Tam Gia nằm một đống trên đất, hắn buông tóc của Trịnh Lão Tam ra, đứng dậy đở Tạ Hồng Cử, đúng lúc này Trịnh Tam Gia lại lồm cồm ngồi dậy, rất nhanh ôm lấy cái chân Đinh Nhị Cẩu, há mồm cắn mạnh lấy, mặc dù là cái quần Đinh Nhị Cẩu tương đối là dày, nhưng vết răng của Trịnh Tam Gia như là xuyên qua làm đứt thịt chảy máu.
Đinh Nhị Cẩu lúc này nổi điên lên, hắn nhấc chân phải lên hung hãn đá liên tiếp mấy cái vào trên mặt của Trịnh Tam Gia, lập tức máu mũi của thằng này chảy ròng ròng, do đau qua nên Trịnh Tam Gia cũng cũng buông lỏng cái chân Đinh Nhị Cẩu ra, hắn vừa nâng Tạ Hồng Cử đứng dậy trở về nhà hàng, vừa nghỉ thầm ” thực mẹ nó quá uất ức đi, dám cắn tao hả.”
– Chủ tịch… thư ký của ông rất có bản lĩnh. – Lâm Đức Vinh cười nói với Trọng Hải.
Trọng Hải lắc đầu cười khổ, chuyện này coi như ” tốt ” rồi, không bao lâu, trong vòng toàn huyện mọi người sẽ biết thư ký của đại chủ nhiệm cùng với chủ tịch Huyện đánh nhau với con trai của bí thư Huyện ủy, hừ… vở tuồng này có màn hay để xem rồi.
– Người trẻ tuổi, có chút nhiệt huyết tốt.
Lâm Đức Vinh nói lấy lòng Trọng Hải, vì thư ký của người ta cứu được thư ký của mình, vốn đây là chuyện xấu hổ chết người rồi …
Đúng ra buổi cơm này rất vui vẻ, nhưng nào ngờ lại bị thằng Trịnh Tam Gia lưu manh này phá hỏng mất, vì vậy Lâm Đức Vinh cùng Trọng Hải cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, Lâm Đức Vinh gọi lái xe đưa mình và Trọng Hải trở về nhà, còn Đinh Nhị Cẩu thì mang theo Tạ Hồng Cử đi đến bệnh viện băng bó.
Lái xe chiếc Santana cũng không có việc gì, hồi nãy chỉ là tạm thời bị choáng ngất đi giờ đã tỉnh lại, nhưng hai chiếc xe thì hư hỏng không nhẹ, còn về phần của Trịnh Tam Gia bị Đinh Nhị Cẩu đập cho một trận, lâu nay khắp huyện Hải Dương này toàn là người ăn đòn của hắn, cho nên lúc này Trịnh Tam Gia cũng không đoái hoài gì tới bắt tài xế Santana bồi thường, mà hắn chỉ giận dữ quyết tìm ra tông tích kẻ đánh hắn.
Trịnh Tam Gia ngồi ở bên lề đường, dùng một cuộn giấy dùng để cầm máu che mặt lại, ngồi bên cạnh là cô bé mặc quần áo diêm dúa kia.
Đúng lúc này Hoắc Lữ Mậu mặt mũi buồn bực ngồi chồm hổm trên mặt đất xem xét vết thương của Trịnh Tam Gia, ngày trước khi còn ở thị trấn Lâm Sơn, thì ông ta cũng nghe danh thằng Trịnh Tam Gia là thứ lưu manh côn đồ, không nghĩ tới có một ngày chính mình lại phải xử lý chuyện này cho hắn ta, cho nên cảm thấy rất khó giải quyết, ông liền gọi điện thoại xin chỉ thị trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ, nhưng khi Trần Quân Vĩ nghe là chuyện của Trịnh Tam Gia, cũng lờ đi, chỉ nói một câu là để cho Hoắc Lữ Mậu tự xử lý lấy.
” Tự mà xử lý, mình giờ có thể làm sao đây? “
Hoắc Lữ Mậu nhăn nhó suy nghĩ đến.
– Tam Gia, cậu có biết người đánh cậu là ai chưa? – Hoắc Lữ Mậu hết cách rồi, chỉ đành gượng gạo hỏi.
– Hoắc Lữ Mậu, ông hỏi nhảm gì vậy, nếu biết là ai, tôi đâu có cần ông điều tra? Ông làm sao tôi không cần biết, tranh thủ thời gian tra xét, nếu điều tra không ông cũng đừng có làm đồn trưởng Thành Quan nữa.
Trịnh Tam Gia không có nể nang gì Hoắc Lữ Mậu, cũng không trách được, ngay cả trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ mỗi lần hắn gọi là còn chạy đến, huống chi là một đồn trưởng Thành Quan nho nhỏ, cho nên trong mắt của Trịnh Tam Gia căn bản không hề ngó tới Hoắc Lữ Mậu tồn tại.
Hoắc Lữ Mậu rất bực bội, nhưng lại không tiện phát tác ra, mặt lạnh đứng dậy đi tới cạnh bên viên cảnh sát đi cùng.
– Đồn trưởng, việc này sợ là có phiền toái rồi đấy. – Viên cảnh sát nhìn Trịnh Tam Gia, lặng lẽ đi đến bên cạnh Hoắc Lữ Mậu, nhỏ giọng nói.
– Có chuyện gì, tiệm cơm có camera sao? Ai đánh vậy? – Hoắc Lữ Mậu thấp giọng hỏi.
– Đang xem camera, nhưng em vừa mới điều tra sơ qua cùng với người cảnh sát giao thông xử lý tai nạn, anh ta nói là có một người tên gọi là Tạ Hồng Cử đến khuyên can thì bị Trịnh Tam Gia nắm tóc, một người khác là vì cứu Tạ Hồng Cử nên đánh Trịnh Tam Gia.
– Tạ Hồng Cử? Tạ Hồng Cử là ai ?
– Hình như là thư ký của đại chủ nhiệm Lâm Đức vinh. – Cảnh sát nhân dân nói.
– Cái gì? Con mẹ nó việc này xem ra bản án này là khó làm rồi, chuyện này cậu không cần nói cho người khác biết, cứ điều tra rõ ràng rồi hãy nói sau.
Hoắc Lữ Mậu nhíu mày nói ra, ông ta cầm bộ đàm đi vào phòng quan sát camera của nhà hàng Hải Dương
…
Đinh Nhị Cẩu mang Tạ Hồng Cử đến bệnh viện, sau khi y tá thoa thuốc trên đầu và mặt, hắn đều chụp hình lại tại vì hắn có học về luật pháp, những bức ảnh này là chứng cớ bảo tồn phải có.
Chân hắn cũng bị cắn ra vết máu, con mẹ nó, thằng Trịnh Tam Gia thật đúng là một con chó điên, người lớn như vậy, muốn cắn thì cắn …
– Trường Sinh, hôm nay may mắn mà có em, thằng Trịnh Tam Gia đầu bò này thật sự là không biết trắng đen gì cả, em chờ xem, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn thằng đầu bò này sẽ gây tai hoạ cho cha của hắn. – Tạ Hồng Cử oán ghét nói.
– Ui.. những thằng con ông cháu cha này đâu có biết là cha mẹ của bọn chúng lăn lộn vất vả như thế nào để có được địa vị như ngày hôm nay, sau này bọn họ gặp chuyện không may vì đám con ngu dốt là rất bình thường. – Đinh Nhị Cẩu thở dài.
– Này Trường Sinh, thằng Trịnh Tam Gia không chỉ đơn giản là con trai của bí thư huyện ủy, hắn còn là người của xã hội đen chuyên gây tai hoạ đấy, anh đoán chừng mấy ngày tới, hắn còn có thể tìm chúng ta kiếm chuyện phiền phức, em hãy cẩn thận một chút, còn anh sẽ gặp chủ nhiệm Lâm xin nghỉ phép, trở về quê tránh tạm vài ngày.
Tạ Hồng Cử rất lo lắng bất đắc dĩ nói, bởi vì dù sao viên cảnh sát giao thông cũng nghe được tên của mình rồi, hơn nữa hiện trường còn có nhiều người nhìn thấy, nếu như Trịnh Tam Gia muốn biết lúc ấy là ai đánh hắn, rất dễ dàng liền có thể tìm đến Tạ Hồng Cử hỏi, còn Đinh Nhị Cẩu vì bênh vực Tạ Hồng Cử mà ra tay đánh Trịnh Tam Gia, vì thế nên Tạ Hồng Cử không thể không nhắc nhở.
– Anh Hồng Cử, không nghiêm trọng như vậy chứ, dù sao em là người cô đơn một mình, nếu Trịnh Tam Gia muốn gây chuyện, cứ để cho hắn đến ủy ban huyện tìm em là được, không có việc gì đâu, anh không cần lo lắng đến cho em.
– Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, người quân tử dễ đối phó, kẻ tiểu nhân khó phòng.
…
Hoắc Lữ Mậu cẩn thận nhìn qua hình ảnh camera bên ngoài tiệm cơm, đây là hiện trường tai nạn giao thông, nhưng khi nhìn thấy một người thì ông ta biến sắc, bởi vì người ông thấy được chính là Đinh Nhị Cẩu, thằng nhóc này như thế nào lại tới nơi này, lại chuyển tới một hình ảnh khác, Đinh Nhị Cẩu cùng đi với một người từ đằng sau, hình ảnh rất rõ ràng đó là Tạ Hồng Cử đã khuyên can Trịnh Tam Gia nhưng lại bị đánh, lúc này Đinh Nhị Cẩu mới ra tay, với lại lúc Trịnh Tam Gia cắn Đinh Nhị Cẩu, thì khi ấy Đinh Nhị Cẩu mới ra tay ác độc.
– Đồn trưởng, chính là chỗ này, chính chỗ này là thằng đánh Trịnh Tam Gia. – Một cảnh sát chỉ vào hình ảnh nói ra.
Hoắc Lữ Mậu trừng mắt liếc hắn một cái liền mắng:
– Tôi không phải mù cũng nhìn thấy rồi, cậu la hét om sòm cái gì?
Viên cảnh sát không biết vì chuyện gì Hoắc Lữ Mậu bỗng nhiên nổi quạu, hắn biết điều nêm ngậm miệng lại thin thít.
Hoắc Lữ Mậu đã nghe nói Đinh Nhị Cẩu được điều đến huyện công tác, nhậm chức làm thư ký chi chủ tịch Huyện mới, ông ta mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, còn chưa kịp liên hệ với Đinh Nhị Cẩu, và chính ông cũng không nghĩ tới là mình đến đồn Thành Quan nhận xử lý vụ án đầu tiên thì lại có dính dáng đến Đinh Nhị Cẩu.
Ông liền mở cửa ra ngoài, bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu.
Trên màn hình điện thoại của Đinh Nhị Cẩu hiện lên số điện thoại của Hắc Lữ Mậu, không có phản ứng kịp, giờ này Hoắc Lữ Mậu gọi điện thoại cho hắn làm gì cơ chứ.
– Alô đồn trưởng, em đây vừa mới đến huyện, còn chưa kịp gặp mặt anh…
– Thằng quỷ, có phải là lại gây ra họa? – Hoắc Lữ Mậu không đợi Đinh Nhị Cẩu nói dứt lời liền ngắt.
– Gây tai hoạ? Em trung thực đàng hoàng thì làm gì mà gây cái gì họa?
Đinh Nhị Cẩu thoáng cái đã hiểu chuyện, Hoắc Lữ Mậu hiện tại đã là đồn trưởng Thành Quan cai quản nội huyện, hôm nay mình đánh nhau ngay trên địa bàn của ông ta quản lý.
– Cậu có biết đã đánh ai không?
– Đồn trưởng, em không có đánh người nha, chỉ là là phòng vệ chính đáng, Trịnh Tam Gia là một con chó điên, nó cắn người bộ không cho em đá nó sao, dù thế nào đồn trưởng cũng là thủ trưởng cũ của em, anh phải xử lý công bằng đấy, chính anh là người dẫn em vào đội ngũ cảnh sát, anh một mực là thần tượng của em, vậy là tốt rồi, em bên này còn phải chăm sóc một thương binh bị con chó đó cắn, chờ tối em đi đến thăm anh. – Đinh Nhị Cẩu nói lia lịa.
Đinh Nhị Cẩu liền cúp điện thoại không chờ Hoắc Lữ Mậu trả lời, hắn biết rõ việc này chắc chắn là không thể coi như xong chuyện, chỉ là không biết những cảnh sát huyện này sẽ xử lý như thế nào, cũng may là gặp được Hoắc Lữ Mậu xử lý chuyện này, bằng không thì hiện tại đoán chừng là đã có cảnh sát đến bắt mình rồi.
Đây cũng là một đại khảo nghiệm của Trọng Hải đối với Lâm Đức Vinh, Trịnh Tam Gia chỉ là thứ tiểu lưu manh không ra gì, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không công khai xuất đầu lộ diện đối phó với bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường, phần còn lại đó chính là bản lĩnh cá nhân của mỗi người tự ứng phó ra sao cho ổn thỏa mà thôi.
…
– Ai gọi điện thoại vậy? Đã xảy ra chuyện phải không? – Tạ Hồng Cử hỏi.
– Ưm.. không có gì đâu, nguyên lai có một thủ trưởng cũ của em phụ trách vụ án này, chắc cũng là khó xử, vừa rồi gọi điện thoại cho em, coi như là mật báo trước, anh Hồng Cử ở đâu, để em đưa anh trở về.
– Không cần, tự anh về được rồi, sau đó sẽ xin phép nghỉ mấy ngày, em cũng mau về đi, nếu không có việc gì quan trọng, mấy ngày tới cũng đừng có ra khỏi cửa ủy ban, chứ nếu bị Trịnh Tam Gia gặp được đánh cho một trận thì phiền lắm. – Tạ Hồng Cử trong lòng vẫn còn sợ hãi khuyên.
– Được rồi, chúng ta đi ra ngoài về.
Sau khi Tạ Hồng Cử đón xe rời đi, Đinh Nhị Cẩu mới lái xe trở về văn phòng ủy ban, cứ tưởng rằng Trọng Hải sẽ trách mắng hắn.
– Về rồi hả, ngồi đi, bác Chu ơi! Cho Trường Sinh một bát mì nhé.
Trọng Hải quay đầu lại mé trong gọi lão đầu bếp Chu.
– Cảm ơn lãnh đạo.
– Đánh tốt lắm đấy Trường Sinh, tay chân lanh lẹ, không tệ, trước mặt người không làm mất mặt tôi, bất quá về sau đi ra ngoài cẩn thận hơn một chút, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
– Cảm ơn lãnh đạo, không có sao đâu, em chú ý cẩn thận là được rồi.
– Ừ, mà này trước đây chắc là thường xuyên đánh nhau?
– Dạ… không có, những điều này đều là học tại trường cảnh sát do một thiếu tá nằm trong lựu lượng đặc nhiệm dạy.
– Vậy hả, về sau nếu không đi công tác ở bên ngoài, ở đây ăn cơm chung với tôi, bác Chu làm cơm cũng khá nhiều, tôi một mình cũng ăn không hết … – Trọng Hải thản nhiên nói.
– Vâng, cám ơn lãnh đạo.
Trọng Hải gật đầu, rồi ngồi xem văn kiện, Đinh Nhị Cẩu biết điều rời văn phòng, trở lại chỗ ngồi của căn phòng mình, hắn bật máy tính lên, suy nghĩ nên làm như thế nào trong vòng một tuần phải hoàn thành báo cáo tình huống các trường tiểu học trong toàn huyện giao choTrọng Hải, tối hôm qua một đêm không có chợp mắt, hắn nằm ngủ gục hồi nào không hay, đến khi lão Chu bưng tô mì sợi đến văn phòng hắn thì đã nghe hắn ngáy o o rồi.
…
– Mày nói là sự thật?
Trịnh Tam Gia trừng mắt nhìn Ngưu Nhị Đản.
– Tam Gia, tuyệt đối là đúng vậy, em đến nhà hàng Hải Dương gặp tay quản lý hỏi thì được biết, hôm nay tới nhà hàng ăn cơm là đại chủ nhiệm Lâm Đức Vinh cùng đi với chủ tịch huyện Trọng Hải, kẻ đánh anh là một trong hai gã thư ký tháp tùng đi theo, một tên là Tạ Hồng Cử, một tên là Đinh Trường Sinh.
Trịnh Tam Gia tuy là lưu manh, nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt, tròng mắt hắn đảo quanh vòng rồi hỏi :
– Tay quản lý nói có tin được không? Có chứng cớ gì? Hay là hắn ta cũng chỉ nghe kể lại?
– Dạ… hắn ta nhìn từ camera theo dõi mới có thể thấy rõ ràng, cảnh sát cũng đã đến phòng quan sát kiểm tra lại, không biết vì cái gì mà vẫn còn chưa có xử lý vụ này? – Ngưu Nhị Đản lại nói.
– Mày đi gọi đồn trưởng Hoắc Lữ Mậu đến đây cho tao, để xem ông ta có còn muốn làm đồn trưởng Thành Quan này hay không ?
Để lại một bình luận