Trọng Hải nhẹ giọng rót mật vào tai của đại chủ nhiệm Lâm, Đinh Nhị Cẩu đứng ở sau lưng nghe hai người kẻ thổi người nâng, hắn thở dài, xem ra sau này mình muốn trở thành quan cũng không thể ngoại lệ được à…
Từ báo cáo của thư ký, Đinh Đức Vinh đã biết Trọng Hải lần này tới gặp ông không phải là đến vì việc công hay để điều tra nghiên cứu gì cả, chủ yếu là đến với gặp với tư cách cá nhân, đồng thời ông ta cũng nắm được thông tin gần đây bí thư Trịnh Minh Đường cùng với phó bí thư Vu Toàn Phương đều không có ở tại huyện nhà, Vu Toàn Phương thì đi Bắc Kinh, còn Trịnh Minh Đường thì đang hoạt động ở trên tỉnh cùng với thành phố Bạch Sơn, đã đến cửa ải cuối năm rồi, đúng lúc này là một cơ hội tốt, cũng là một lý do tốt để chạy đi lo lót thắt chặt mối quan hệ với các lãnh đạo ở trên, cho nên ông ta mời Trọng Hải đến nhà của mình.
…
Tán gẫu với nhau một hồi lâu, Trọng Hải cũng khó mà đặt thẳng vấn đề quá thẳng nên chuyễn qua đề tài khác.
– À…chủ nhiệm Lâm, tôi có nghe nói Giai Nguyệt tại tỉnh thành đã hoàn thành xong việc bảo vệ luận án tiến sĩ, đã tìm được việc làm chưa? Chính tôi đã sinh sống và làm việc tại tỉnh thành gần 20 năm, nên có một số bạn bè ở đấy, có muốn tôi giới thiệu cho cô ấy vài người để nhờ giúp đỡ?
Trọng Hải nói đến Giai Nguyệt chính là con gái của Lý Đức Vinh, tên Lý Giai Nguyệt, sau khi tốt nghiệp đại học Giang Đô, tiếp tục làm nghiên cứu sinh, tháng bảy vừa rồi đã kết thúc khóa học, Lý Đức Vinh vốn định dùng mối quan hệ của mình sắp xếp Giai Nguyệt làm việc tại huyện Hải Dương, nhưng cô con gái đã sinh hoạt thành thói quen ở trên thành phố lớn, kiên quyết không chịu trở về, đây là một tâm bệnh của Lý Đức Vinh, ông ta cũng biết bây giờ tìm được một công việc là có bao nhiêu khó khăn, đó là chưa nói tới được làm trong biên chế của nhà nước, Trọng Hải dám nói như vậy, nhất định là có phương pháp, với lại sau lưng của Trọng Hải là cái gốc cổ thụ của phó bí thư tỉnh ủy Trọng Phong Dương, những người trong ủy ban huyện ai mà không biết?
Trọng Hải lấy cái mồi nhử như thế này cũng phải là quá lớn, nhưng Lý Đức Vinh đã đến từng tuổi này, đâu có chuyện gì đáng giá hơn nữa để mà lo lắng, ông ta cũng biết chính mình đã không còn có cơ hội chức vụ lên cao hơn nữa, thuần túy là chỉ đợi về hưu, cho nên chỉ có vấn đề quan tâm đến con cái là làm cho ông ta khó lòng có thể dứt bỏ, vì vậy khi khi đang còn trên đường đi, Đinh Nhị Cẩu đã đem tình huống của Lý Đức Vinh giới thiệu sơ lược cho Trọng Hải biết, Trọng Hải trong nháy mắt liền tóm lấy cơ hội để sử dụng đến trong việc gặp mặt lần này.
– Ai dà chủ tịch Trọng, sao ông biết hay vậy, đúng là con gái của tôi quá bướng bỉnh, mà tôi thì chẳng có biện pháp gì, sau khi nó tốt nghiệp đại học khóa chính quy tưởng rằng nó sẽ trở lại huyện công tác thì tôi cũng an tâm, nhưng không ngờ nó lại lại đòi theo học nghiên cứu sinh, từ lúc này nó mới hư mất, sau khi hoàn thành luận án thì thông báo cho tôi biết, hiện nay tại tỉnh thành đã có bạn trai, nên dứt khoát không trở lại, tôi đang lo lắng cho chúng nó đây này.
Lý Đức Vinh làm ra điệu bộ đấm ngực dậm chân, thật ra nếu Đinh Nhị Cẩu ở chỗ này, nhất định là sẽ chưa hiểu rỏ, nhưng Trọng Hải là ai chứ, dù sao Trọng Hải cũng đã lăn lộn trong hệ thống nhà nước nhiều năm như vậy, nghe qua sự tình chắc chắn sẽ thông hiểu già đời hơn rất nhiều so với Đinh Nhị Cẩu.
Trọng Hải nghe đến đây, trong lòng không khỏi than thở, lão gia hỏa này thật sự là lòng dạ quá tham, sắp xếp cho con gái ông ta còn chưa đủ, còn phải lại an bài cho con rể tương lai, nhưng phải đành chịu thôi, nên chỉ có thể là hàm hồ đáp ứng.
– Ừ, chủ nhiệm Lâm, ý tưởng này của chú không đúng rồi, quay trở về huyện nhà giúp đỡ kiến thiết quê nhà là chuyện tốt, nhưng nếu mà ở lại tỉnh thành đối với quốc gia có tác dụng lớn hơn, trở về chẳng phải là uổng phí tài năng hay sao? Như vậy đi, lần sau tôi quay lại đây, ông đưa cho thư ký Đinh hồ sơ lý lịch sơ lược hai người kia để tôi xem một chút, xem thử ngành gì phù hợp, đến lúc đó để tôi tính cho.
– Rất cám ơn chủ tịch Trọng, hôm nay ông đã tặng cho tôi một món quà lớn quá, sang năm tôi thư thả hết lo nghĩ nhiều về đứa con gái này, tôi cũng tránh được bà nhà càu nhàu suốt ngày rồi. – Lâm Đức Vinh trong lòng cực kỳ vui mừng, thân mật nói với Trọng Hải.
Đây là vấn đề với tư cách cá nhân, chuyện đã giải quyết ổn thỏa cũng không còn chuyện gì để bàn nữa, cho nên quá trưa hơn mười một giờ, hai người ngồi lên xe hơi đi tới tiệm cơm: nhà hàng Hải Dương.
Thư ký Tạ Hồng Cử đã đặt xong phòng ăn.
Hai lãnh đạo một phòng, Đinh Nhị Cẩu cùng Tạ Hồng Cử một phòng, có những câu nói ở bên ngoài có lẽ khó mà nói, nhưng trên bàn rượu thì có thể có thể nói được.
Tạ Hồng Cử cùng Đinh Nhị Cẩu mặc dù là ngày đầu tiên tương kiến gặp mặt, nhưng Đinh Nhị Cẩu hiện tại đã luyện thành thói quen mặt dày, miệng liên hồi anh Tạ này, anh Tạ kia… khiến cho Tạ Hồng Cử rất vui lòng, Đinh Nhị Cẩu là thư ký của chủ tịch huyện nhưng mà đối với mình chỉ là một thư ký của đại chủ nhiệm mà nể nang như vậy, về phương diện nào đó trong lòng của Tạ Hồng Cử rất là đắc ý, nhưng về một phương diện khác, cũng khiến cho Tạ Hồng Cử cũng vô cùng tôn trọng lại Đinh Nhị Cẩu.
– Trường Sinh, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, từ giờ trở tôi sẽ gọi cậu bằng em cho thân mật nhé, nào chúng ta cạn một ly rượu này, sau này hai người chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.
Tạ Hồng Cử vừa mới giơ ly rượu lên nói, chợt nghe từ bên ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng ” rầm ” va đụng thật mạnh, hình như là xảy ra tai nạn xe cộ.
Tạ Hồng Cử và Đinh Nhị Cẩu cùng một chỗ đứng người lên, sát bên cửa sổ hướng nhìn ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu không có phản ứng gì, nhưng Tạ Hồng thì cặp lông mày nhíu lại nhìn, một chiếc xe Santana cùng với chiếc BMW xe đụng vào nhau, có thể là bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên cả hai chiếc đều móp méo ở phía trước đầu xe.
Một lát sau, tài xế từ trong chiếc BMW chui ra, túi khí an toàn kịp bung che chắn, lái xe cũng không có bị thương gì cả, nhưng tài xế chiếc Santana lại không có may mắn như vậy, từ trong cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy tài xế chiếc Santana gục trên tay lái vẫn không nhúc nhích.
– Không được, có người bị thương, chúng ta mau đi cứu người. – Lúc này phản ứng đầu tiên của Đinh Nhị Cẩu là la lên.
– Khoan đã Trường Sinh, chờ một chút, chúng ta qua báo cáo cho lãnh đạo biết đã.
Tạ Hồng Cử kéo lại Đinh Nhị Cẩu đang muốn bước ra cửa.
– Trời đất! Báo cáo? Cứu người còn phải báo cáo sao? – Đinh Nhị Cẩu bực bội hét lên.
– Đi thôi, việc này phải báo cáo, chứ không được đâu. – Tạ Hồng Cử nhăn nhó khó xử nói.
Hai người vừa bước vào căn phòng kế bên, vừa hay nhìn thấy Trọng Hải cùng Lý Đức Vinh đã đứng ở cửa sổ nhìn tình huống ở bên ngoài.
– Bên ngoài chuyện gì xảy ra? – Trọng Hải hỏi.
– Hình như là đã xảy ra tai nạn xe cộ. – Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Chủ nhiệm, là xe của Trịnh Tam Gia!
– Trịnh Tam Gia là ai vậy ?
Trọng Hải không biết là ai, ông vừa tới đây không có bao lâu, đối với chuyện trong chốn quan trường còn chưa có hoàn toàn nắm rõ những thế lực phức tạp rắc rối, chớ đừng nói chi là người trong xã hội.
– Dạ… là con thứ ba của bí thư Trịnh. – Tạ Hồng Cử nhỏ giọng nói.
Sau khi nghe Tạ Hồng Cử cho biết, không khí trong phòng thoáng cái rơi vào trầm mặc, nhưng đúng lúc này tình hình bên ngoài phát sinh biến hóa, trong xe BMW lại chui ra một cô bé ăn mặc rất diêm dúa, khóc sướt mướt lôi kéo Trịnh Tam Gia không chịu buông tay.
Trịnh Tam Gia nghe cô bé khóc than, hắn liền nổi cơn nóng giận, gầm gừ đi đến cạnh cửa xe Santana, dùng chân đá vào cánh cửa móp méo của chiếc Santana môn, trong miệng thì chửi rủa om sòm, ngay lúc này thì cảnh sát giao thông đã tới, Trịnh Tam Gia vừa thấy, liền giớ tay túm cổ áo của viên cảnh sát giao thông, hùng hùng hổ hổ đang nói gì đó từ xa nghe không rõ.
– Thật sự là quá đáng không ra cái gì nữa rồi. – Lâm Đức Vinh quay đầu lại nhìn về phía thư ký Tạ Hồng Cử nói.
– Hồng Cử, cậu biết Trịnh Tam Gia sao?
– Vâng, trước kia có cùng nhau ăn cơm chung.
Tạ Hồng Cử thầm kêu không ổn, vấn đề này chắc là lãnh đạo muốn chính mình xuất đầu lộ diện xử lý.
Thật ra Lâm Đức Vinh cũng không muốn để cho thư ký của mình ra mặt, nhưng khi thấy Trọng Hải đang đứng bên cạnh mình sắc mặt càng ngày càng âm trầm, trước sau gì cũng không nói một câu, Lâm Đức Vinh biết rõ, đây là chủ tịch đang muốn ông ta chứng tỏ thái độ đứng về phía phe nào, vừa mới cùng nhau nâng ly rượu chúc mừng, bây giờ gặp phải chuyện như thế này, là đối mặt với con của bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường, nếu như ông ta giả bộ câm điếc lờ đi, như vậy thì mối quan hệ vừa mới tạo dựng lên còn yếu ớt có khả năng lập tức sụp đổ, bởi vì như ngay cả chuyện nhỏ như thế này mà không dám đảm đương, Trọng Hải sau này làm sao còn tin tưởng được Lâm Đức Vinh …
– Cậu ra tìm hiểu xem có cách giải quyết nào ổn không? – Lâm Đức Vinh sắc mặt cũng rất khó coi.
– Được, để cháu đi xuống xem thử, thật ra thì Trịnh Tam Gia cũng là người nổi danh quậy phá ở đây.
Tạ Hồng Cử cũng không phải người ngu, khi thấy lãnh đạo của mình dáng vẻ đắn đo, thì đã biết rõ Lâm Đức Vinh là bất đắc dĩ mới sai mình đi, vì vậy hắn nói trước tình hình để cho lãnh đạo mình biết mà dự phòng.
Lâm Đức Vinh gật đầu, xử lý được hay không thì cũng đã có có cảnh sát giao thông ở đó, chuyện này đối với Lâm Đức Vinh chả có quan hệ gì, nhưng chẳng qua là ông ta muốn chứng tỏ thái độ cho Trọng Hải thấy mà thôi mình sẽ đứng cùng với Trọng Hải trong cuộc cờ này, mặc dù ông ta an phận không hy vọng xa vời là sẽ lên chức, nhưng tiếp tục làm đại chủ nhiệm ở đây, trong cuộc sống mình cùng người nhà kiếm chác phúc lợi là vẫn là có thể nằm trong khả năng.
Trọng Hải quay đầu lại nhìn Đinh Nhị Cẩu.
– Lãnh đạo, hay là em cũng đi xuống xem một chút. – Đinh Nhị Cẩu cơ trí nhanh nhẩu nói ra.
– Con mẹ nó chứ! Nếu ông còn muốn làm cảnh sát, đem thằng kia bắt nhốt lại cho tôi, dám đụng xe của tôi, việc này tôi không để yên đâu.
Trịnh Tam Gia một tay nắm lấy cổ áo cảnh sát giao thông, một tay quơ quơ nắm đấm, toàn thân nồng nặc mùi rượu, chân bước lảo đảo, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ té ngã sấp xuống.
– Tam Gia … nhiều người ở đây, không phải là chỗ nói chuyện, anh trước buông tay ra đã, chứ cứ như thế này thì tôi không có cách nào làm việc được.
Đinh Nhị Cẩu vừa mới vừa đi tới gần, vừa vặn nghe thấy viên cảnh sát giao thông nhỏ giọng năn nỉ nói với Trịnh Tam Gia.
Tạ Hồng Cử đang theo sát sau lưng Đinh Nhị Cẩu, hai người cùng nhìn nhau, thấy viên cảnh sát giao thông quen biết với Trịnh Tam Gia, cũng khó mà trách, tại huyện Hải Dương, Trịnh Tam Gia là người nổi danh thường xuyên tụ tập cùng đám côn đồ quậy phá, mọi người đều biết hắn là con trai của Trịnh Minh Đường, cho nên hắn mắc sức tung hoành không ai dám đụng đến, ngược lại coi như hắn cũng có một thế lực ở huyện Hải Dương rõ ràng hợp lý.
Đinh Nhị Cẩu âm thầm lấy điện thoại ra nhắm ngay viên cảnh sát giao thông cùng Trịnh Tam Gia ghi hình thu lại,.
– Tôi bất kể, con mẹ nó, ông lôi thằng này ra, tôi phải đập hắn một trận, rồi còn phải bồi thường xe của tôi nữa.
Trịnh Tam Gia nắm thật chặc cổ áo cảnh sát giao thông không chịu thả, Tạ Hồng Cử tiến lên bắt đầu khuyên bảo.
– Anh Trịnh trước buông tay ra đi, tôi là Tạ Hồng Cử, chúng ta đã từng ăn cơm chung với nhau đấy, còn nhớ tôi không?
Tạ Hồng Cử đi đến bên cạnh bọn họ, tiến lên khuyên Trịnh Tam Gia đang thở hồng hộc.
Trịnh Tam Gia ngẩng đầu sơ qua Tạ Hồng Cử, hắn gằn giọng nói:
– Anh Trịnh? Con mẹ nó, mày là ai ? Có tư cách gì mà gọi tao là anh Trịnh? Ở huyện Hải Dương này ai cũng gọi tao là Tam Gia, mày dám kêu tao là anh Trịnh, con mẹ mày là ông lớn nào hả?
Dường như là tiếng gọi của Tạ Hồng Cử xem như là chọc tổ ong vò vẽ, Trịnh Tam Gia bàn tay buông lỏng cổ áo viên cảnh sát giao thông ra, nắm bắt được trên đầu tóc của Tạ Hồng Cử giất mạnh, làm cho Tạ Hồng Cử ray rức đau đớn, Đinh Nhị Cẩu thoáng cái ngẫn người, cái gì mà người khuyên can ngược lại thành người bị hại.
– Tam Gia, buông ra … Tam Gia, buông ra …được không.
Tạ Hồng Cử cũng biết cùng với người thô lỗ như vậy, không có cách nào mà nói phải trái được, chỉ có thể là nhượng bộ trước, nhưng Trịnh Tam Gia cũng chưa hả dạ, hắn thò bàn tay còn lại dùng sức tiếp theo đánh một cái tát vào mặt Tạ Hồng Cử, lúc này Đinh Nhị Cẩu thấy tiếp tục như vậy thì không ổn, phải tìm cách kéo ra, nếu không thì Tạ Hồng Cử có thể bị đánh bầm dậm không ra người nữa.
Để lại một bình luận