– Không nói gạt cậu, tôi chưa từng đến nông thôn, lần trước đi đến thôn Lê Viên, đó là lần đầu tiên tôi xuống đến địa phương cơ sở, bây giờ đột nhiên lại xuống nông thôn, tôi mới biết được ở cấp trên xem báo cáo tài liệu ở dưới thật sự là quá hoang đường, báo cáo không thể tin được, cậu thấy những tài liệu mà cậu vừa xem qua ở dưới các thị trấn này, có thể tin được bao nhiêu phần trăm? – Trọng Hải trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.
– Cũng khó trách vì cán bộ ở trên ít chú ý đến hạ tầng cơ sở các địa phương, lúc nào cần tìm hiểu thì chỉ gọi điện thoại, nghe một chút báo cáo, cán bộ cơ sở phía dưới nói cái gì thì biết cái đó, tuy rằng có lúc các lãnh đạo có thể biết việc này là báo cáo láo, nhưng vì lợi ích gì đó, hoặc là không muốn đi thực tế dưới cơ sở hoặc là chạy theo thành tích cho nên cũng cho mọi việc trôi qua. – Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn sắc mặt Trọng Hải, vừa chậm rãi phân tích.
– Trường Sinh, sau này có việc gì cứ nói thẳng, không cần phải sợ hãi rụt rè như những người khác như vậy, nếu như tôi đã có cậu làm thư ký mà cũng nghe không được lời nói thật, thì thật sự tôi có mắt cũng như mù mà thôi, không biết gì đâu. – Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu thấy hắn vẫn còn e dè nên nói thẳng ra.
– Lãnh đạo, em vẫn luôn băn khoăn, tại sao lại tuyển em làm thư ký, có nghe chủ nhiệm Thường nói vì chuyện này mà ông ta tốn cũng không ít tâm trí.
– Có tốn tâm trí hay không đó là trách nhiệm của ông ta, vì ông ta phụ trách quản lý về chuyện nhân sự.
– Lãnh đạo, phía trước có một thôn, hay là chúng ta đi xem thử một chút đi.
– Ừ… thôn này tên là nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu đã có bao giờ đến đây thì làm sao biết được đây là thôn gì, vì vậy hắn mở điện thoại di động lên xem bản đồ, muốn nhìn xem đây là địa phương nào, Trọng Hải lắc đầu trêu ghẹo điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu, ở chỗ này là nơi hoang sơn dã lĩnh làm sao nhìn bản đồ mà có được ?
– À… chị ơi, đây là thôn gì vậy chị?Vừa lúc Trọng Hải thấy ở chỗ góc cua sườn núi có một người đàn bà nông thôn đang cõng một đứa bé đi đến nên hỏi.
– Đây là thôn Trịnh Gia, phía trước mặt là thôn Trịnh Gia đấy.
Đang trả lời, thì trên lưng đứa bé lại khóc, vì vậy người đàn bà này vội vàng mang đứa bé đi nhanh về phía thôn Trịnh Gia.
– Chị à, đứa nhỏ này làm sao vậy?
Trọng Hải nghe tiếng khóc đứa bé không giống như là tiếng khóc bình thường nên hỏi.
– Nó bị phát sốt, nên mang nó đến thôn Trịnh Gia khám bệnh. – Người đàn bà vừa nói vừa bước nhanh hơn.
– Lãnh đạo, thôn này hình như là họ Trịnh tương đối nhiều nên gọi là thôn Trịnh Gia. – Đinh Nhị Cẩu cùng sánh bước nói.
– Trường Sinh, khi cậu còn ở thôn nhà, nếu như bị bệnh thì bình thường sẽ khám ở đâu ?
– À… thôn của em thì cách thị trấn Lâm Sơn không xa, nên cũng còn tạm được khi lên thị trấn khám, còn xa như thôn Lê Viên thì thảm rồi, chỉ có thể là dựa vào thầy lang ở thôn, bệnh thường thường thì sẽ không sao, nhưng bệnh tình nếu nghiêm trọng thì bởi vì trị liệu chậm trễ mà chuyển hóa thành biến chứng nên dễ trực tiếp tử vong, nhất là trường hợp này rơi vào người già và em bé tương đối nhiều.
– Vì thế cho nên dân thôn Lê Viên sửa đường nhiệt tình rất cao? – Trọng Hải hỏi.
– Thật ra tất cả nhừng người sống trên núi đi khám bệnh đều rất khó khăn, trước kia thì có rất nhiều thầy lang, về sau bởi vì không có được cấp giấy phép hành nghề y, cho nên rất nhiều thầy lang đều đổi nghề rồi, lại càng làm cho nông thôn càng thêm thiếu người trị bịnh, thiếu cả thuốc men, tình huống này tại toàn bộ các thôn ở huyện Hải Dương đều rất phổ biến. – Đinh Nhị Cẩu trả lời.
– Đúng là không xuống nông thôn thì sẽ không biết, những vấn đề này tôi chưa từng thấy cái báo cáo nào nêu ra, cho nên đối với chuyện như thế này hoàn toàn không có khái niệm, cũng nhờ đi thực tế, thật không ngờ lại phát hiện nhiều như vậy tình huống, quả là đi không uổng công.
…
Thôn Trịnh Gia có chu vi hơn mười dặm địa, đây là cái thôn chủ lực lớn nhất của thị trấn An Sơn, mặc dù chỉ là một cái thôn xóm, ngược lại so với trên thị trấn thậm chí còn náo nhiệt tốt hơn, vừa vào cổng thôn thì gặp ngay một trường tiểu học, lúc này đã gần cuối năm rồi, cho nên trong trường học trống rỗng, nhưng vẫn nghe bên trong phòng học còn truyền đến từng đợt tiếng giảng bài học.
– Vào xem? Giờ này vẫn còn trẻ đi học sao? Không phải đã thông báo cho nghỉ học sớm để tránh mùa đông, sau này sẽ học bù mà? – Trọng Hải nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu.
– Đây cũng là một chuyện hơi lạ, lãnh đạo lắng nghe thử, hình như là tiếng cô giáo đang dạy tiếng Anh, chắc đây là dạy ngoại khóa.
Hai nguời nhẹ nhàng chậm rãi bước đi thong thả đến đằng sau phòng học, một cô gái mặc cái áo màu đỏ đang đứng trên bục giảng, một tay cầm thước dạy học, một tay cầm một quyển sách, ở phía dưới là một đám học sinh cao thấp không đều đang cắm cúi học từ.
Đinh Nhị Cẩu hướng đôi mắt nhìn từ góc nghiêng ngang bên hông cô giáo, chỉ thấy cô mặt mày thanh tú ôn nhu, như trăng non sáng tỏ rực rỡ, lông mày mắt phượng, tản mát ra mị lực của người phụ nữ thật đặc biệt, một đôi chân dài hơi tách ra di chuyển trên bục giảng, cái mông rất hoàn mỹ tròn trịa vểnh lên đỡ lấy cái eo thon, còn trước ngực của cô, một đôi vú cao ngất tràn đầy chống đẩy lên trên cái áo theo hơi thở phát ra cùng đôi chân đang đi tới lui làm cho đôi bầu vú nhẹ nhàng run run thật là sống động, từ bên ngoài nhìn xéo qua, cô giáo hình chỉ mặc một cái nịt ngực bình thường không có đệm mút, có thể thấy đôi bầu vú của cô đứng sững như hai ngọn núi không có chút nào dấu hiệu rủ xuống, ngược lại càng giống như đôi vú săn cứng của một cô gái mới lớn, dáng người cô giáo rất đầy đặn cân đối, cái mông rất tròn đong đưa rất có quy luật, hai bên mông thịt lay động như tạo ra từng đợt, từng đợt sóng biển, nhìn theo cái mông nhúc nhích, từ trong đáy lòng Đinh Nhị Cẩu tựa hồ bay lên một cỗ dục hỏa.
Cô giáo lúc này mới chú ý đến bên cửa sổ có người đang nhìn lén, vì vậy liền chỉ một đứa bé đang ngồi ở phía trước đứng lên hướng dẫn trong lớp đọc bài, còn cô giáo thì buông xuống cái thước dạy học cùng cuốn sách giáo khoa, bước đi ra chắn trước mặt Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải.
– Các ngươi là ai vậy? Đang làm gì ở đây?
– Ưm… không phải hiện tại đang cho học sinh nghỉ sớm tránh đông sao? Cô lại cho học sinh học, bộ không sợ bộ giáo dục phạt à. – Đinh Nhị Cẩu đánh đòn phủ đầu nói.
Cô giáo mặc áo đỏ khẽ nhíu mày trả lời:
– Bộ các ông là người của phòng giáo dục? Chuyện này cũng khá là lạ, quanh năm suốt tháng thì không thấy mặt ai, đến khi sắp bước qua năm mới thì xuất hiện, chắc là đến thu tiền gì đó phải không ? Tôi nói cho các ông biết, nếu muốn tiền thì tôi sẽ không có, nếu cần thì cứ trừ trong tiền lương của tôi đi, còn những đứa bé học sinh này thì gia đình của chúng không có tiền đóng đâu. – Cô giáo mặc áo đỏ trong lời nói có chút oan ức, nhưng lại vừa có chút hương vị năn nỉ ở bên trong.
Trọng Hải cũng hiểu phần nào câu chuyện rồi, nhất định là trên phòng giáo dục đã từng cho người đi thu tiền ở đây rồi, liền hỏi:
– Cô nói là sở giáo dục cho người đến thu phí, không phải là bộ giáo dục cấp tài liệu giảng dạy miễn phí, học phí toàn bộ đều miễn sao? – Trọng Hải ôn tồn hỏi.
– Nếu các ông không phải là người của phòng giáo dục, không còn việc gì, thì tôi quay lại dạy học sinh đây, tại vì những đứa bé này, cha mẹ của bọn chúng đều ra ngoài làm công nên không có ai chăm nom dạy dỗ, khi đang còn mùa đi học thì không sao, nhưng nếu đến mùa nghỉ học thì bọn chúng sẽ như những con ngựa hoang vậy, chạy loạn phá phách khắp nơi trong lúc cha mẹ chưa về, tôi chỉ sợ trong khoảng thời gian này nhỡ bọn chúng gặp chuyện không may, cho nên tập trung lại dạy thêm cho bọn chúng học được chừng nào hay chừng đó, dù sao qua năm tôi cũng không có ý định quay trở lại đây dạy học nữa. – Cô giáo mặc đồ đỏ nói xong thì muốn quay người rời khỏi.
Trọng Hải liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, ra hiệu cho hắn, Đinh Nhị Cẩu liền bước lên nói :
– Cô giáo Hồng xin chớ vội đi, là như thế này, đây là chủ tịch huyện Hải Dương, ngày hôm nay xuống xem tình hình sinh hoạt của thôn, vừa đến nơi đây, nghe thấy trong trường học có người dạy học, cho nên tò mò vào xem… à…cô giáo nhìn qua hình như cũng không phải là người của vùng này phải không ? – Đinh Nhị Cẩu bắt chuyện làm quen.
– Vậy còn anh là ai?
– Tôi là Đinh Trường Sinh, thư ký của chủ tịch huyện, ông ấy muốn tìm hiểu thêm một chút tình hình dạy học ở trường tiểu học trong thôn, có thể đến phòng làm việc của cô chúng ta cùng trao đổi được không?
Cô giáo mặc áo đỏ nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi lại quay qua nhìn Trọng Hải đang đứng ở bên cạnh, khí chất trên người của Đinh Nhị Cẩu thì chẳng nhìn thấy gì, nhưng Trọng Hải trước đây cũng là người lãnh đạo tại cơ quan tài chính nhiều năm, nên trên người tự nhiên toát ra khí chất của người làm quan, còn Đinh Nhị Cẩu thì ngược lại khí chất tựa như là như một thằng côn đồ vậy.
– Vậy thì các ông đợi một chút nhé, tôi báo cho học sắp xếp lại một chút. – Nói xong, cô giáo mặc áo đỏ đã bước lại vào trong lớp.
– Này Trường Sinh, làm sao cậu lại biết cô giáo kia là họ Hồng? – Trọng Hải có chút ngạc nhiên.
– Thì cô ấy đang mặc cái áo đỏ hồng đấy.
– Ặc… tiểu tử này, cô giáo mặc cái áo đỏ hồng, thì phải là họ Hồng à, cậu cứ nói mò mẩm không đâu. – Trọng Hải không tin nói.
– Lãnh đạo, nếu không tin đợi tí nữa cứ hỏi tên họ cô giáo đi thì sẽ biết. – Đinh Nhị Cẩu làm ra vẻ bí ẩn.
Chỉ chốc lát sau, cô giáo mặc áo đỏ quay trở lại, thấy hai nguời vẫn còn nghiêm trang đứng tại chỗ, trong tâm trí cũng đã bình tâm rất nhiều, bởi vì cô thật sự không biết hai người kia hiện đang làm gì, cho nên sắp xếp nhờ mấy cậu nhóc học sinh lanh lẹ theo ở phía sau, nếu vạn nhất phát sinh ra chút chuyện gì, thì để mấy học sinh này chạy về trong thôn kêu người đến giúp.
– Xin mời hai ông, văn phòng ở phía trước.
– Cám ơn cô giáo, có thể cho tôi biết cô giáo tên họ là gì không? – Trọng Hải mở miệng hỏi họ tên cô giáo để nghiệm chứng lời của Đinh Nhị Cẩu.
– Không dám, tôi họ Hồng tên đầy đủ là Hồng Tiểu Vũ, nhưng còn anh này, trước đây chúng ta quen biết sao? Làm sao anh biết tôi họ Hồng? – Hồng Tiểu Vũ quay cả người lại hỏi Đinh Nhị Cẩu.
– Hì… tôi chỉ đoán mà thôi?
Đinh Nhị Cẩu cười cười ra vẻ bí mật, Trọng Hải cũng thấy được việc này rất là lạ, nhưng ông vẫn cho rằng Đinh Nhị Cẩu chó táp phải ruồi.
Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng tận dụng cơ hội hiếm có, quan sát cô giáo Hồng Tiểu Vũ, hắn phát hiện cô giáo này đáng dáng người rất là đầy đặn, liếc nhìn xuống phần dưới thì thấy đôi chân từ phần trên đầu gối khép lại thật chặt, chính giữa hai bắp đùi non chỉ hở ra tầm 1 phân, cái mu thịt núc ních dầy, nếu mò tay vào khẳng định mềm mại, hai bên mép lớn đầy đặn nếu có cơ hội cắm dương vật vào, nhất định sẽ sướng đến trời cao, một loại cảm giác làm cho Đinh Nhị Cẩu bụng căng lên, nội tâm cực độ khát vọng, khi nhìn xem cô giáo Hồng Tiểu Vũ phần bắp đùi non khép sát lại thật chặt chẽ như thế…
Nhưng không may cho Đinh Nhị Cẩu là cô giáo Hồng Tiểu Vũ cùng lúc vô tình buông ánh mắt xuống vừa vặn thấy được trong quần Đinh Nhị Cẩu toàn bộ ” vật kia ” quá trình đột nhiên thức tỉnh cho đến khỏe mạnh trưởng thành, tuy rằng cách cái quần, nhưng là trong đó biến hóa cụ thể, không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được là gì, Hồng Tiểu Vũ rất là miệt thị nhìn Đinh Nhị Cẩu lườm mắt một cái.
Còn chuyện Đinh Nhị Cẩu hí lộng vì sao biết tên cô, lúc mới vừa bước vào cổng trường học, Đinh Nhị Cẩu chú ý tới mé đầu chái nhà phòng học, ở trên có một cái bảng, trên đó có ghi vài chữ của cô giáo Hồng chuyển lời đến cho học sinh, do đó Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là bịa chuyện mà chỉ là suy đoán ra họ của cô giáo.
…
Văn phòng của trường học thật sự rất nhỏ, trong này chỉ có một cái bàn với một cái ghế, các quyển tập kiểm tra bài của học sinh thì để dưới đất chỉ lót một báo bên dưới mà thôi.
– Xin lỗi, chỗ này của tôi không đủ ghế ngồi cho hai ông, hay là chúng ta ra bên ngoài cửa nói chuyện đi, này Tiểu Hổ, em đến phòng học mang đến cho cô cái ghế dài trong lớp nhé. – Hồng Tiểu Vũ nói với một học sinh đang đứng ở sau lưng mình…
– Cô giáo Hồng, trường này là nơi cô dạy chính thức sao? – Trọng Hải hỏi.
– Không phải, tôi chỉ tới dạy tạm thời thôi, trước đây tôi ở trên tỉnh Giang Đô, khi ấy ở nơi này có một thầy giáo đến tuổi sắp về hưu, trong khi trường tiểu học này lại có gần 100 học sinh, chia ra làm 3 ca dạy học, dù sao thầy giáo cũng lớn tuổi nên không đủ sức khỏe cáng đáng, cho nên tôi đến đây hổ trợ tạm thời, thầy giáo muốn sau khi về hưu, thì tôi sẽ thay thế, nhưng chưa kịp bàn bạc gì, thì tháng mười năm ngoái, đột phát bị chảy máu não, qua đời ở ngay trong văn phòng trường học, chính là tại văn phòng mà chúng ta vừa bước vào. – Hồng Tiểu Vũ nói mà nước mắt lưng tròng.
Để lại một bình luận