Vì chiếc xe của Đinh Nhị Cẩu còn đang sửa trong garage xe, nên Đinh Nhị Cẩu cùng với chủ tịch Trọng Hải ngồi chung chiếc xe Passat của ủy ban huyện cấp cho Trọng Hải đi công tác trên thành phố Bạch Sơn, nhưng có một điều kinh ngạc là bí thư huyện ủy Trịnh Minh Đường cũng cùng đi chung một lượt, xe Trịnh Minh Đường chạy ở phía trước, còn xe Trọng Hải thì chạy ở phía sau, hai xe cách nhau chừng 500m cùng hướng về thành phố Bạch Sơn.
Hai chiếc xe đến thành phố Bạch Sơn vào lúc tám giờ sáng, chủ tịch Hạ Nhật Tinh hẹn thời gian họp là mười giờ rưỡi, vậy thì sẽ có khoãng thời gian trống để cho Trọng Hải cùng Trịnh Minh Đường đều tự tìm đến đối tượng của mình để báo cáo tình hình.
Trịnh Minh Đường thì đi đến nơi của phó chủ tịch thường vụ Thành Thiên Hạc, còn Trọng Hải thì đến chỗ của bí thư thị ủy Đường Bính Khôn, dù không phải là ai về nhà nấy, nhưng tuyệt đối đây là chỗ dựa của bọn họ.
– Ông Trịnh, lần này ông có thể hài lòng rồi đấy, lãnh đạo thành phố đã đồng ý cấp cho huyện Hải Dương một nửa số tiến kinh phí để đầu tư làm con đường.
Nhìn Trịnh Minh Đường đang cung kính đứng ở trước mặt mình, Thành Thiên Hạc trong nội tâm có chút đau xót về chuyện đầu tư này nói.
– Xin cảm ơn lãnh đạo, tôi cũng biết, chuyện này cũng gây cho lãnh đạo không ít phiền toái.
– Ông Trịnh, nào chỉ là phiền toái đến một mình tôi, ông có biết năm nay thành phố thu nhập được bao nhiêu không? Lần này còn phải xuất cho huyện của ông hết 50 triệu, bộ ông tưởng rằng thành phố này rất giàu có à, 50 triệu này nếu đầu tư cho sản xuất thì được bao nhiêu là xí nghiệp, còn huyện các ông thì tốt rồi, mới mở miệng thì đã cầm đi 50 triệu.
– 50 triệu?
Trịnh Minh Đường thoáng cái ngẩn người ra, trong khi bấy lâu nay ông chỉ thầm nghĩ, nếu lãnh đạo thành phố chịu trợ giúp đã là rất tốt rồi, bây giờ chẳng những ủng hộ huyện sửa đường, lại còn xuất ra đến 50 triệu, trong thành phố rộng lượng từ khi nào vậy?
– Như thế nào? Ông không tin?
– Không phải, tôi chỉ là ngạc nhiên không biết thành phố sao lại …
Trịnh Minh Đường ấp úng không thốt nên lời.
…
Trong lúc này chủ tịch huyện Trọng Hải tại nơi bí thư thị ủy Đường Bính Khôn cũng đã nhận được câu trả lời thuyết phục giống như Trịnh Minh Đường, nhưng khuôn mặt của Trọng Hải lại khác xa với Trịnh Minh Đường, ông ta lại lộ ra vẻ không vui.
– Bí thư Đường, nếu như vậy, phần còn lại một nửa kinh phí, thì chính huyện Hải Dương phải tự tìm ra? – Trọng Hải có chút chưa thỏa mãn nói ra.
– Trọng Hải, cháu không biết bao nhiêu là đủ à, có được kết quả như thế này là ta do chú cùng với chủ tịch Hạ cọ xát bao nhiêu răng mới đạt được ý kiến tán thành, nói thật là thành phố Bạch Sơn có có mấy huyện khác nữa cũng đang rất cần tiền, nhưng do cháu là người nhà của lão thủ trưởng chú, lão thủ trưởng đối với cháu rất quan tâm đến, do đó chú cũng chỉ có thể là dùng chút ít trong phạm vi giúp chức quyền của mình giúp cháu một tay, nếu thay đổi để một người khác làm thử xem, số tiền này chẳng bao giờ có đâu. – Đường Bính Khôn hung hăng nói.
– Cháu biết rồi, nếu không được như vậy thì cháu đâu có gọi là chú đâu này. – Trọng Hải cũng có chơi trò xỏ xiên.
– Cho nên cháu phải hài lòng về số tiền này, nhanh một chút từ huyện Hải Dương lập được thành tích, cũng không uổng chú bỏ vốn đầu tư, nếu thành công thì chú và cháu đều có lời.
– Yên tâm đi chú, nhưng vậy là một nửa còn lại ở huyện cháu phải tự túc thật à, tình huống kinh tế khó khăn ở huyện Hải Dương chú cũng biết mà. – Trọng Hải vẫn là chưa từ bỏ ý định vòi thêm tiền ở trên thành phố.
– Trọng Hải, cháu cũng đừng có ở chỗ này trả giá với chú nữa, cũng vô dụng thôi, phần còn thiếu thì cháu xuất thân từ phòng tài chính tỉnh, tới đó suy nghĩ tìm cho ra biện pháp, đừng nói cho với chú những năm công tác tại phòng tài chính, cháu không có mối quan hệ gì nhé.
Đường Bính Khôn không hề cho Trọng Hải nửa điểm hi vọng thêm gì nữa.
Hạng mục thành phố Bạch Sơn đã phê xuống đồng ý cho huyện Hải Dương làm con đường kết nối thông với quốc lộ 220, thành phố còn nâng đỡ giúp cho khoản tiền lớn, tin tức bằng tốc độ nhanh nhất đã truyền ra, đương nhiên cũng hai anh em chủ công ty xây dựng Dương Tuệ An cùng Dương Tuệ Toàn cũng nghe được.
Tính đơn giản cứ tính toán công trình làm đường này cần đến 100 triệu.
Hai giờ chiều, các lãnh đạo trong thường ủy huyện đều đến đông đủ, hôm nay đã là hai mươi lăm tháng chạp, năm hết tết đến, đúng giờ này họp lãnh đạo thường ủy huyện cũng là rất đúng lúc, bởi vì các lãnh đạo buổi sáng cũng đã đi thăm viếng đã xong, còn dư vài người ở lại ủy ban là do không biết làm gì ở nhà hoặc là ngồi chờ người khác mang quà đến tặng.
Trong phòng họp Huyện ủy, Trọng Hải cùng Trịnh Minh Đường các lãnh đạo khác đều tới đông đủ, phó bí thư huyện ủy Vu Toàn Phương cùng trưởng phòng tổ chức Chu Truyền Sinh hai người đang thì thầm nói chuyện cùng nhau, không ai biết đang đàm luận chuyện gì, nhưng ai cũng biết, Chu Truyền Sinh là người của bí thư Trịnh Minh Đường..
Còn Phó chủ tịch thường vụ Hách Hiếu Đức đang lặng lẽ nhìn xem Trọng Hải vị trí kia, trong nội tâm có không nói ra được nỗi oán hận, ông ta đã 45 tuổi rồi, vốn là dự định chủ tịch Sở Hạc Hiên rời khỏi, ông ta đang là Phó chủ tịch thường vụ có thể thuận lợi thay thế vị trí chủ tịch, không ngờ rằng từ trên trời rơi xuống một tên Trọng Hải, đương nhiên ông ta cái mộng lên làm chủ tịch huyện tan tành thành mây khói nên làm sao vui nỗi.
Đại chủ nhiệm Đinh Đức Vinh hiện tại trong lòng đã có khuynh hướng ngã về phía chủ tịch Trọng Hải, không đơn thuần là do hai người thư ký cùng chung mối thù với đứa con thứ ba Trịnh Đoạn Cương với tên thường gọi là Trịnh Tam Gia của bí thư Huyện ủy, mà là do chủ tịch Trọng Hải ra tay động tác rất nhanh, mấy ngày hôm trước con gái Đinh Giai Nguyệt gọi điện thoại về thông báo cho Đinh Đức Vinh biết là phòng tài chánh tỉnh có người đến trường học điều tra hồ sơ của cô, nếu như không có có gì ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp có khả năng sẽ ở lại phòng tài chánh tỉnh nhận việc, còn người bạn trai của cô thì có khả năng được vào công ty điện lực nhà nước làm, Đinh Giai Nguyệt đề cập rất là cao hứng có nhiều đắc ý.
…
– Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu họp, đây là cuộc họp cuối cùng trước tết âm lịch, thời gian cuộc họp này tương đối dài, cho nên mọi người cố gắng, không có chuyện gì quan trọng thì không nên gọi điện thoại nhé.
Trịnh Minh Đường ngồi ở đầu bàn họp, bao quát hai bên là người ngồi, đặc biệt giọng nói ra vẻ rất là quan trọng.
– Nội dung cuộc họp này chính là vấn đề về việc làm con đường kết nối đến quốc lộ 220, các đồng chí chắc cũng đã nghe nói, trên ủy ban thành phố vì trợ giúp cho huyện Hải Dương xây dựng, đầu tư đem cho chúng ta 50 triệu nguyên, rất nhiều đồng chí vừa nghe đến 50 triệu nguyên, nhất định sẽ thật cao hứng, nói thật, tôi cũng hiểu được điều đó, nhưng các đồng chí có khả năng vẫn còn chưa biết còn có một con số khác, đó chính là chính muốn đầu tư toàn bộ công trình này ước chừng cần đến 100 triệu, phần 50 triệu tiền còn lại chúng ta phải làm sao bây giờ? Kiếm tiền từ đâu tới đây? Đây mới là vấn đề phức tạp của chúng ta, khó khăn không phải là nhỏ.
Trịnh Minh Đường hôm nay chủ trì cuộc họp thậm chí ngay cả nước miếng đều không có kịp nuốt, cứ như vậy nói hơn một giờ.
– Huyện của chúng ta năm ngoái theo báo cáo tài chính tổng thu nhập tính theo bình quân đầu người là 780 đồng, vừa mới vượt qua ngưỡng cửa tiêu chuẩn huyện nghèo cấp quốc gia, vì thế năm nay không còn được đưa vào danh sách huyện nghèo cấp quốc gia nữa, vì chuyện này, tôi cùng với chủ tịch Sở Hạc Hiên đã đi chạy chọt khắp nơi hơn hai tháng trời, mục đích là muốn lại được đưa vào huyện nghèo cấp quốc gia, nhưng vẫn chưa có thành công, thấy vậy chứ được nằm trong diện nghèo cũng không phải dễ dàng.
Trịnh Minh Đường đốt một điếu thuốc nói ra.
Chuyện này mọi người đều biết, cùng là huyện nghèo, nhưng nếu nằm trong danh sách huyện nghèo cấp quốc gia thì ngân sách tài chính từ trên rót xuống đỡ hơn rất nhiều, chính là bởi vì huyện Hải Dương năm nay bị xóa tên ra khỏi huyện nghèo cấp quốc gia, nên đã mất đi một nguồn tài chính dồi dào hổ trợ, đó cũng là lý do mà huyện Hải Dương năm nay tình huống tài chính khẩn trương thiếu thốn như vậy, đây là một trong những nguyên nhân.
Lúc vừa nghe nói năm nay trong danh sách huyện ngèo cấp quốc gia sẽ không còn có huyện Hải Dương, bí thư Trịnh Minh Đường cùng Sở Hạc Hiên như muốn điên lên, hai người liên tiếp đi đến Bắc Kinh, tìm mối quan hệ, tìm bạn bè, để nhờ giúp đỡ nhưng tất cả mọi chuyện đều vô bổ.
Vì muốn để cho huyện Hải Dương một lần nữa được nhét vào danh sách huyện nghèo cấp quốc gia, thời điểm hai tháng trước, lãnh đạo huyện đã mời khách ăn cơm, tặng lễ … bí thư và chủ tịch huyện vì chuyện này mà hao tốn hơn 230 ngàn tiền của ủy ban, những chuyện này chỉ truyền lưu trong phạm vi cực nhỏ, người ngoài thì không thể nào biết được.
– Nhưng bây giờ chúng ta không thể ỷ lại được vào sự giúp đỡ tài chính khi không còn nằm trong danh sách huyện nghèo cấp quốc gia rồi, nhưng chúng ta lại nghênh đón một cơ hội mới, nếu như chúng ta nắm bắt được cơ hội này, có thể khẳng định, nên kinh tế của huyện Hải Dương sẽ cất cánh bay lên, đó chính là làm con đường kết nối huyện Hải Dương đến quốc lộ 220, hiện tại thành phố đầu tư một nửa, nói thật, số tiền này không ít, tôi chưa từng thấy qua thành phố lần này lại hào phóng như vậy, nhưng phần tài chính còn lại chúng ta phải tự chính mình nghĩ ra biện pháp, căn cứ trong tình huống trước mắt của huyện, có thể xuất ra 10 triệu, còn thiếu lại là 40 triệu, số tiền kia chúng ta sẽ tìm bằng cách nào, các đồng chí cho ý kiến đi.
Trịnh Minh Đường đem điếu thuốc bóp nát ném xuống cái gạt tàn thuốc, thư ký Tưởng Minh Kiệt đảm nhiệm việc ghi chép, lập tức để bút trong tay xuống, đổi lại ly trà nóng cho Trịnh Minh Đường.
Cuộc họp kia Đinh Nhị Cẩu không có cơ hội tham dự, hắn đang tranh thủ thời gian đến gara xem chiếc xe bị hư đang sữa chữa.
– Anh Hai, lúc nào có thể sửa chữa xong chiếc xe này vậy ?
Đinh Nhị Cẩu thấy gần đến cuối năm, không có có xe lái thật sự là rất phiền toái, cho nên tương đối là gấp gáp.
– Gần xong rồi, trước tết âm lịch sẽ giao xe cho cậu, bên trong xe cũng không có hư hỏng gì nặng, chỉ có sườn sắt xe là hư hỏng hoàn toàn, chế tác độ lại hơi khó khăn, vì vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi chút đi.
– Vậy thì tốt, làm phiền toái anh Hai giúp giùm, đây là số điện thoại của tôi, sửa chữa xe xong thì gọi nhé. – Đinh Nhị Cẩu đem số điện thoại của mình đưa cho người sửa xe.
– Không thành vấn đề, nhưng tiền sữa này ai chi vậy, công ty bảo hiểm hay là anh? – Người phụ trách sửa xe ngẩng đầu lên hỏi.
– Đương nhiên là công ty bảo hiểm, nếu không thì mua bảo hiểm làm chi? – Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên nói ra.
– Cũng chưa chắc đâu, tốt nhất là anh tìm đến công ty bảo hiểm hỏi qua xem sao, từ trước đến bây giờ tôi còn chưa từng gặp qua xe sửa do công ty bảo hiểm chi trả.
Nghe qua Đinh Nhị Cẩu thật sửng sốt, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, hắn hôn mê bất tỉnh, làm sao mà biết để gọi người công ty bảo hiểm đến xác định tổn hại, nếu như không có, vậy thì phiền toái rồi.
Vì vậy hắn vội vàng tra xét số điện thoại của công ty bảo hiểm, khi gọi tới hỏi thì mới biết được, lúc ấy rối bời, không có ai gọi người của công ty bảo hiểm đến xác định tổn hại, còn chính mình thì nằm ở bệnh viện, cũng không có ai thay mình làm việc này, bây giờ thì công ty bảo hiểm trả lời, nói rằng đã vượt qua thời hạn báo sự cố cho bảo hiểm, nghe xong Đinh Nhị Cẩu quả thực là tức muốn nổ phổi.
Đi bộ dọc trên con đường cái lớn định tìm xe taxi, ngay tại cửa ra vào của một cửa hàng rau thịt gần đó, hắn bỗng chứng kiến một thiếu phụ phong tình tầm 30 tuổi trở lại đang tỏ vẻ như đang chờ xe, thiếu phụ này có một loại khí chất rất khác biệt, cảm giác khi nhìn thấy đường cong trên thân thể lồi lỏm tạo nên đó là một loại mềm mại, thon dài, cao ngất, thành thục, là một loại thành thục thiếu phụ làm cho người ta thần hồn điên đảo, tản mát ra một loại đặc biệt mê người mị lực, khiến cho ánh mắt Đinh Nhị Cẩu xem ra không còn tự chủ được, cứ ổn định dò xét ở trên thân người thiếu phụ xinh đẹp này.
Có một búi tóc xinh xắn ở trên đầu, hai bên tóc mai thật dài từ trên thái dương nhẹ nhàng rủ xuống, trong làn gió nhẹ khẽ khàng phiêu động, cái váy liền áo không tay màu trắng vẻn vẹn che đậy đến trên quá cái đầu gối, một đôi bắp chân dài nhỏ thẳng tắp khêu gợi triển lộ ra bên dưới, bên hông một sợi dây đai lưng ôm sát vào cái eo nhỏ màu đen tuyền bóng, làm cho thân thể như là phân chia hai phần cao thấp, nhìn về phía trên vô cùng tao nhã thục nữ, dưới chân mang một đôi xăng-đan màu đen cao gót, dáng người khêu gợi không thể nghi ngờ tản ra một loại mạnh mẽ đánh vào thị giác, ánh mắt chó của Đinh Nhị Cẩu giống như mắt cá chết không chớp chăm chú nhìn vào trên người thiếu phụ.
Để lại một bình luận