Home » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 5

Chinh phục gái đẹp – Chương 5

Sau khi liếm bú toàn bộ dương vật sạch sẽ, Dương Phụng Tê nhả ra cự mãng đã mềm lại mất thăng bằng, cô lấy bàn tay mềm mại của mình quẹt khô bờ môi, sau đó nhúc nhích cái mông to lớn đứng lên, Dương Phụng Tê hiện tại việc làm rất gấp là đi tiểu tiện khi bàng quang của cô đang căng phồng lúc nãy chỉ cần Đinh Nhị Cẩu kéo dài sự giao cấu thêm chút nữa, e rằng trong cơn sứơng khoái lổ tiểu của cô sẽ hở ra không kềm chết được mà phun nước, khi vào trong phòng toilet, nghe tiếng bên ngoài hành làng người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt, Dương Phụng Tê nhìn lên đồng hồ đeo tay, đã gần hơn 15h chiều rồi, lúc này bác sĩ y tá ở đây đang bận tối mày tối mặt, ai cũng không có rảnh rỗi tới quấy rầy, nghĩ đến điều này cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tuy rằng vụ án tai nạn giao thông không tới phiên Hoắc Lữ Mậu phụ trách, nhưng đối với ông ta vụ án này vẫn dính líu vào không cách nào thoát thân, những thứ khác thì không nói, tại khu vực của ông ta quản lý phát sinh ra sự cố, Hoắc Lữ Mậu là đồn trưởng giữ gìn trị an làm sao không có trách nhiệm? Với lại chủ tịch huyện đã ra mệnh lệnh quy định ngày phải phá án, không có sự phối hợp của ông ta thì cũng không được, đây là vấn đề thứ nhất, vấn đề kế tiếp là trọng yếu hơn, thư ký Đinh Trường Sinh đến nhà ông uống rượu, sau đó trở về mới xảy ra chuyện, đối với cái vấn đề này, Hoắc Lữ Mậu trách nhiệm lại càng lớn.

– Hoắc Lữ Mậu, tôi thấy ông cũng là người có tài, nên đã cất nhắc ông từ thị trấn Lâm Sơn đưa lên trên huyện, cho nên hôm nay ở trong phòng làm việc này không có người ngoài, ông hãy nói thật cho tôi biết, vụ án này ông có nắm rõ hay không?

Trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng đang bị nhức đầu, hôm qua con trai của bí thư huyện cùng với thư ký đại chủ nhiệm huyện, thư ký chủ tịch Huyện đánh nhau, ông đã đẩy qua cho Hoắc Lữ Mậu rồi, nhưng buổi tối thư ký của chủ tịch huyện lại bị xe đụng nên chuyện này dù như thế nào đi nữa cũng tránh không khỏi liên can.

Trần Quân Vĩ không đơn thuần chức vụ chỉ là trưởng công an huyện, ông ta còn kiêm nhiệm chức vụ phụ tá cho chủ tịch huyện, tuy đây chỉ là một lối danh xưng, nhưng khi lãnh đạo huyện có việc cần thì sẽ có ngay đội xe mô tô cảnh lực hộ tống, hiện tại thư ký chủ tịch Huyện xảy ra tai nạn xe cộ với mức độ khá ngiêm trọng, đương nhiên mọi người có thể suy nghĩ đây như là một tai nạn giao thông thông thường, nhưng hết lần này tới lần khác chủ tịch huyện thì không cho là như vậy, ông ta còn nghi ngờ rằng ngày hôm qua đã trải qua chuyện đanh nhau ở trước nhà hàng, chuyện đụng xe này không phải là ngoài ý muốn, mà ẩn ở bên trong là có vấn đề đấy.

– Thủ trưởng, chuyện này tôi thật tình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nếu tôi nắm được thì đã báo cáo rồi, huống hồ Đinh Trường Sinh cũng là lính cũ của tôi, lúc trước cũng là tôi một tay đưa hắn từ đội viên liên phòng lên làm cảnh sát, tôi cũng muốn biết chuyện này đến cùng là chuyện gì đã xảy ra.

Trần Quân Vĩ nghe xong những lời của Hoắc Lữ Mậu nói, cũng thấy có lý, nhưng ông ta vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Lữ Mậu, ông ta muốn từ trong ánh mắt của Hoắc Lữ Mậu có nhìn ra điểm dối trá hay không, Hoắc Lữ Mậu bị trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ nhìn như vậy cũng có chút sợ hãi, nhưng chuyện mập mờ liên kết giữa ông và Trịnh Tam Gia kia không có ai biết, cho dù là Trịnh Tam Gia có khai ra, cũng sẽ không có ai tin.

– Hoắc Lữ Mậu, chuyện này dù ông biết hay không biết tôi cũng chẳng quan tâm đến, ngay bây giờ ông lập tức điều tra ngay, nếu làm không được thì ông chuẩn bị về lại thị trấn Lâm Sơn đi, tôi biết ông là cảnh sát thâm niên lão luyện rồi, vụ án này chỉ là chút chuyện không có làm khó được ông đâu.

– Thủ trưởng, tôi chẳng qua chỉ là một đồn trưởng công an, sợ đảm đương không nổi trách nhiệm lớn như vậy, hãy để cho người trong công an huyện tra án đi. – Hoắc Lữ Mậu đương nhiên không muốn chạm đến việc này, cho nên cố gắng thoái thác.

– Chuyện của tôi phân công, chưa từng có ai dưới quyền trả giá, giỏi lắm, ông là người đầu tiên đấy. – Trần Quân Vĩ bực dọc ngửa mặt lên, tựa người ở trên ghế.

– Không phải, tôi… tôi không phải là có ý như vậy…

– Vậy ý ông là sao? Nói cho tôi biết rõ ý nói ông xem.

Trần Quân Vĩ giọng nói càng ngày càng lạnh, cơ hồ đè nén Hoắc Lữ Mậu không thở nổi, quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người nguyên lai là thật sự.

– Thủ trưởng, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, nếu không có việc gì tôi đi trước.

– Đi đi, làm gấp rút lên, chủ tịch huyện trưởng đã rất sốt ruột, ông hãy tự xử lý đi, nếu cấp trên truy cứu trách nhiệm tôi, nhất định tôi sẽ đưa ra một người chịu tội thay cho tôi, hi vọng rằng ông không phải trở thành người chịu tội thay.

Trần Quân Vĩ lạnh lùng nói khiến cho Hoắc Lữ Mậu tim đập thình thịch, phảng phất đây là điềm báo bệnh tim.

Trịnh Minh Đường sau khi về nhà mới nghe nói đến chuyện này, hôm nay sau khi họp ở huyện xong, Trọng Hải đang cùng Trịnh Minh Đường ngồi nói chuyện phiếm, đương nhiên Trọng Hải cũng đề cập gì đến chuyện tai nạn xe cộ của Đinh Nhị Cẩu, ông ta chỉ nói là thay mặt Đinh Nhị Cẩu nói lời xin lỗi tới bí thư huyện Trịnh Minh Đường, bởi vì lúc ấy Đinh Nhị Cẩu không biết Trịnh Tam Gia là con của bí thư.

Đánh trống kêu thì đâu cần búa tạ, nghe lời nói là cũng hiểu được ý tứ rồi, Trịnh Minh Đường nghe được trong câu nói của Trọng Hải có vẻ bất mãn dù ông ta không nỏi thẳng ra, nhưng lúc đó Trịnh Minh Đường không có tìm hiểu kỹ nguyên nhân, cho nên ông chỉ trả lời qua loa là chuyện này sẽ gặp Trịnh Tam Gia hỏi cho rõ.

Nhưng khi Trịnh Minh Đường nghe xong chân tướng sự việc thì ông ta cơ hồ không đứng dậy nỗi.

– Chuyện cậu nói là sự thật?

Trịnh Minh Đường nhìn thư ký Tưởng Minh Kiệt của mình, người thư ký này đối với ông ta một mực trung thành và tận tâm, với lại cùng người nhà của mình quan hệ rất tốt, đặc biệt là khá thân thiết với Trịnh Tam Gia, khi đã biết rỏ ràng sư việc, Trịnh Minh Đường chỉ đành vì con mình che lấp, chứ không có khả năng lại bỏ viên đá xuống giếng đánh động được.

– Vâng thưa bí thư đó là sự thật.

Tưởng Minh Kiệt cúi đầu nói tiếp:

– Nhưng bất quá vụ án này cảnh sát tra xét cũng không có gì tiến triển cả, với lại cũng không có chứng cớ để chứng minh đây là âm mưu của Trịnh Tam Gia, cùng lắm chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

– Cậu cho rằng là trùng hợp, nhưng người khác thì đâu có nghĩ vậy, vừa rồi chủ tịch Trọng không hề nói gì đến chuyện này, đó là người ta đã lưu lại mặt mũi của tôi lắm rồi, thằng nghiệt súc này, cậu gọi điện thoại cho hắn, bảo cho hắn biết đêm nay phải về nhà ăn cơm, nếu hắn không trở về nhà, sau này cũng không cần về nữa, chính sự không làm, chỉ biết đi khắp nơi gây tai hoạ.

Trịnh Minh Đường thở hồng hộc nói, dõi theo người thư ký mở cửa đi ra ngoài, ông ta tựa lưng vào ghế sa lon, ngửa đầu về phía sau, ông cảm thấy mình rất mệt mỏi, không riêng gì đối phó trong quan trường, còn phải lo toan cho gia đình, có ba đứa con, đứa đầu thì đã xuất ngoại định cư, đứa thứ hai thì công tác tại Bắc Kinh, duy chỉ có đứa út này là loại bùn nhão không thể nào dính lên tường được, đã vậy tại huyện Hải Dương lại còn tham gia vào băng nhóm xã hội đen, đây không phải là muốn chết hay sao? Bí thư Trịnh Minh Đường có một linh tính nếu như có một ngày mình rớt đài, nhất định là do bị ảnh hường từ thằng con út này, cho nên đêm nay ông muốn cùng với con trai nói chuyện phải trái mới được.

Ngày hôm sau, Điền Ngạc Như đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào nhiều lần, nhưng bên trong có người đang viếng thăm hắn nên không thể bước vào trong.

Đêm hôm đó cô chờ nhưng không có nhận được điện thoại hoặc là tin nhắn của Đinh Nhị Cẩu, nhưng mắc kẹt là Hoắc Lữ Mậu đang ở trong nhà, cô không tiện tỏ ra sự lo lắng, rồi cũng đã quên chuyện nà, nhưng cho tới hôm nay, cô mới nghe chồng mình Hoắc Lữ Mậu nói Đinh Nhị Cẩu đã xảy ra tai nạn xe cộ, vào cái đêm rời khỏi nhà của mình.

Mãi cho đến khi trông thấy Trương Cường từ đầu hành lang bước đến

– Đồn trưởng Trương, anh cũng tới thăm Đinh Nhị Cẩu à.

– Ồ.. chị Điền, chị sao lại ở chỗ này?

– Ừm.. thì cũng vừa nghe ông Hoắc nói Nhị Cẩu xảy ra tai nạn xe cộ, dù sao trước kia cũng là đồng sự, nên tôi tới thăm hắn, còn anh… cũng vậy sao..

– Đúng vậy, tôi nghe các đồng chí công an trên huyện nói, hiện tại từ trên xuống dưới đều đang bận rộn vất vả vì chuyện này, là vì do chủ tịch huyện rất chú ý đến vụ án, trưởng công an huyện Trần cũng đau đầu muốn phát điên lên rồi, nhưng đến giờ một chút manh mối cũng đều không có, tôi cũng tranh thủ thời gian lên thăm cậu ấy một chút, chúng ta đi vào thôi.

Lúc này Điền Ngạc Như mới hòa cùng Trương Cường bước vào trong phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu.

Mỗi người đều cầm theo giỏ trái cây cùng lúc lấy ra, trong lúc này Kha Tử Hoa từ thành phố Bạch Sơn đã tới hồi nãy giờ đang cùng Đinh Nhị Cẩu nói chuyện.

– Anh Kha, anh cũng đã tới. – Trương Cường chào hỏi Kha Tử Hoa.

– Xin chào, đồn trưởng Trương Cường, chúc mừng nhé, so với tôi, anh leo lên chức còn nhanh hơn. – Kha Tử Hoa vừa cười vừa nói.

– Có gì đâu mà leo nhanh, tôi chỉ là một đồn trưởng ở tại địa phương nhỏ bé, còn anh thì là đang làm đồn trưởng ở trên thành phố, không thể so sánh như vậy được… – Trường Cường khiêm tốn nói.

– Úi trời ời, hai người có lương tâm không vậy? Em đang là người bệnh, các anh là đến thăm em, chứ không phải là đẩy đưa lẫn nhau a. – Đinh Nhị Cẩu nằm trên giường bất mãn nói.

Kha Tử Hoa cùng Trương Cường hai người nhìn nhau nở nụ cười.

– Còn cười nữa hả! Uả chị Ngạc Như… chị cũng rãnh rổi hay sao mà đến thăm em vậy.

– Em không sao chứ, có bị thương tích ở đâu không?

Thái độ quan tâm của Điền Ngạc Như có chút hơi quá, nếu người ngoài nhìn vào ai mà không đoán ra tình cảm của cô, vì vậy Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian đánh trống lãng sang chuyện khác:

– Chị Ngạc Như, chị có nghe đồn trưởng Hoắc nói đã tìm ra được người đụng em chưa?

– Hừ… việc của ông ấy, chị chưa bao giờ hỏi tới, nếu muốn hỏi thì chính em hỏi ông ấy đi, đêm hôm đó chị đã ngăn lại không cho em uống thêm rồi, em thì ham uống, lão Hoắc thì cứ như chuốc rượu em, bộ em không nhìn ra à.

– Không có a, em thấy đồn trương Hoắc rất tốt, đã lâu rồi mới gặp lại, uống chút rượu tính toán cái gì chứ.

Đinh Nhị Cẩu tuy nói ra như vậy, nhưng trong lòng hắn rùng mình, lập tức liền mang chủ đề dời đi.

Qua nửa giờ, Trương Cường còn có việc nên từ giã đi trước, nếu Trương Cường đi thì Điền Ngạc Như cũng không tiện tiếp tục ở lại, vì vậy cô cũng đành chia tay với Đinh Nhị Cẩu.

– Anh chàng Trương Cường này có vẻ cũng không tệ lắm. – Kha Tử Hoa nói ra.

– Ừ, anh ta cũng nói với tôi nhiều lần, là muốn cùng tôi đi lên thành phố Bạch Sơn cám ơn Thành Công, sẵn dịp tôi cũng muốn đi, nhưng từ khi trở thành thư ký trên huyện, lại càng thêm không có tự do, đã vậy lần này thì thiếu chút nữa ngay cả cái mạng cùi cũng tiêu tùng luôn, đúng là cái giá của sự lăn lộn trong chốn quan trường, tuy biết nhưng khó lòng mà rút chân ra được.

– Nhị Cẩu, tôi có nghe cô cảnh sát đồng ngiệp cũ của cậu nói đêm hôm đó là cậu cùng với bọn họ uống rượu hả? – Kha Tử Hoa nhíu mày nói ra.

– Đúng vậy, có chuyện gì sao?

– Vừa rồi cô ấy có nói một câu, cậu có chú ý đến hay không? Cô ấy nói đêm hôm đó đồn trưởng Hoắc cố ý rót rượu cho cậu uống.

– Ý anh nói là… ? Không có khả năng đó, tôi cùng đồn trưởng Hoắc có mối quan hệ rất vững chắc, khi tôi vào cảnh sát là do ông ấy một tay đào tạo hướng dẫn đấy, anh suy nghĩ lại đi, điều này có thể xáy ra sao?

– Hừ, trong xã hội này, nếu vô duyên vô cớ tự nhiên hại người thì rất ít, một là vì lợi ích bản thân, hai là vướng mắt chuyện tình thù, trường hợp của cậu là dính vào điều nào, nếu về lợi ích, ông ta hãm hại cậu thì được hứa hẹn ích lợi gì? Còn về vướng mắt chuyện tình cảm, haha… tôi quan sát cô cảnh sát vừa rồi đối với cậu rất quan tâm, sẽ không phải là… ?

Kha Tử Hoa cười gian không có nói rỏ ràng ra, nhưng ý của hắn thì ai nghe qua cũng hiểu…

– Này… này đừng có đùa như thế chứ, giỡn nhau thì có thể, nhưng chuyện này nói như vậy thì không được đâu.

Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm chấn động mạnh, tên hỗn đản Kha Tử Hoa này cũng đã suy đoán ân giấu bên trong sự việc giống mình, cho nên ngoài miệng hắn phản ứng cứng rắn, nhưng trong lòng lại có một tư vị thật là buồn bả khó chịu.

– Ha ha, thì tôi chỉ đoán bừa, nhưng cậu lại nói cùng với đồn trưởng Hoắc là chỗ thân tình, nếu là như vậy thì ông ta chắc không có lý do gì để hại đậu đâu. – Kha Tử Hoa thấy Đinh Nhị Cẩu có vẻ không vui nên nói hùa cho qua chuyện.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37

TÊN TRUYỆN:

Chinh phục gái đẹp – Chương 5


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)