– Hứ thì sao, liên quan gì đến ông? – Giang Hàm Thiến giận trách…
– Không có việc gì, tôi chỉ là tùy tiện hỏi qua mà thôi.
Vừa lúc Giang Hàm Thiến bước đến một gian phòng nghỉ, gian phòng nghỉ này thuộc về bác sĩ trưởng, ở nơi này đối với Giang Hàm Thiến chỉ là nơi đổi thay quần áo, mà bác sĩ trưởng khoa hôm nay đã tan ca, cho nên Giang Hàm Thiến mới bạo dạn đem Đinh Nhị Cẩu vào trong nơi này.
– Này ông uống nước đi.
Giang Hàm Thiến rót một ly nước đưa cho Đinh Nhị Cẩu.
Model bây giờ là các cô gái khi mùa lạnh đến thì hay mang đôi giày boot cổ cao, Giang Hàm Thiến cũng không ngoại lệ, Đinh Nhị Cẩu ngồi trên ghế dựa, còn Giang Hàm Thiến thì đứng tựa tại bên cạnh cái bàn….
Đinh Nhị Cẩu liền nhìn thấy Giang Hàm Thiến đang mang đôi giày, hắn rất ngạc nhiên, muốn biết cỡi đôi giày này ra, xem bên trong là dạng gì, tại sao thấy rất nhiều cô gái rất chuộng, lòng hiếu kỳ của hắn càng ngày càng nặng.
– Ông nhìn cái gì đấy?
Giang Hàm Thiến thấy Đinh Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào đôi giày boot của mình, vì vậy mặt đỏ lên hỏi.
– Không có gì, nhưng tôi có thể hỏi bà một vấn đề được không?
– Nói, chuyện gì?
Giang Hàm Thiến duỗi ra một tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán mình một chút rồi hỏi hắn.
– Tại sao các cô gái đều rất thích mặc giày boot cổ cao như vậy, có phải mang vào là rất ấm áp à?
– Cái gì nha, không có chút nào ấm áp, khi mặc giày ống cao, phải mặc váy mới đẹp, nhưng mặc váy trong mùa đông thì sẽ rất lạnh, phía dưới bàn chân thì còn may, chỉ có đầu gối bên ngoài thì rất lạnh, nếu cứ thường xuyên như vậy sẽ dễ bị viêm khớp.
– Nghe qua choáng váng thật, ai biểu đã lạnh còn mặc ít như thế chi.
– Ông chả biết cái gì hết, cái này gọi là hy sinh một chút, miễn sao thấy mình xinh đẹp là được rồi. – Giang Hàm Thiến nhún vai nói.
– À… ngày xưa phụ nữ đều bó chân cho đẹp, bây giờ xem chân của bà bị bó chặt trong đôi giày boot này, thật đúng là rất gợi cảm đấy. – Đinh Nhị Cẩu mặt dày nói tỉnh bơ.
– Thật sao? Hừ … chỉ có mình ông cho là như thế, nhưng bạn bè tôi đều nói chân của tôi có chút thô.
– Ai dám nói bậy như vậy, bàn chân bà mảnh mai như dương liễu, bắp đùi nẩy nở rủ xuống, đây đúng là tiêu chuẩn mỹ nữ …
Đinh Nhị Cẩu nói như vậy, ánh mắt của hắn vẫn không có rời đi đôi chân mang giày của Giang Hàm Thiến.
– Hì… thôi đi, cái miệng của ông lúc nào cũng lếu láo.
Giang Hàm Thiến đang chửi hắn thêm vài câu nữa, nhưng khi trông thấy hắn cứ nhìn mình chắm chú vào đôi giày boot của mình, không khỏi đắc ý cười cười.
– Nhìn cái gì đấy, thì ra đôi giày của tôi như vậy cũng có mị lực, làm đôi mắt cú vọ của ông cứ nhìn hoài, ông tin không, cứ nhìn như vậy tôi sẽ móc hai tròng mắt của ông ra.
– Tôi chỉ rất là tò mò mà thôi.
– Tò mò cái gì?
– Ừ, không biết bên đôi bàn chân của bà trong đôi giày này còn chứa cái gì nữa không?
Đinh Nhị Cẩu uống một hớp nước, tán hươu tán vượn.
Giang Hàm Thiến mỉm cười không nói gì, cô ngượng ngùng nhìn Đinh Nhị Cẩu, rồi lui ra phía sau vài bước, đem cửa phía sau khóa ngược lại.
Đinh Nhị Cẩu cũng im lặng chỉ quan sát Giang Hàm Thiến, hắn nghĩ, dù sao là mình bị động, chỉ cần mình giữ vững tinh thần, để xem cô có thể sử dụng bùa mê gì, nhưng trong lòng lại khoái chí, ly nước cầm trong tay cũng quên uống.
Giang Hàm Thiến với nét mặt bí ẩn nhìn Đinh Nhị Cẩu, cô đi đến bên cạnh cái bàn một tay vịn chặt cái bàn, một tay khom lưng cúi người, dưới ánh mắt nhìn soi mói của Đinh Nhị Cẩu, ngượng ngùng đưa tay vào cái khóa kéo của chiếc giày cao cổ …
Cửa phòng đóng kín chỉ có hai người, tiếng động dây kéo khóa phát ra vang lớn dị thường lọt vào trong tai của Đinh Nhị Cẩu lại thoáng qua như tiếng nhạc tiên, theo khóa kéo chậm rãi kéo xuống tận dưới cổ chân, Giang Hàm Thiến tháo bỏ qua một bên chiếc giày, đem toàn bộ toàn bộ bàn chân biểu hiện ra cho Đinh Nhị Cẩu thấy, xinh xắn chân ngọc giấu ở bên trong chiếc tất màu trắng, xuyên thấu qua làn vải trắng, hắn càng thêm căng thẳng, càng muốn từ nơi ấy cởi ra chiếc tất vải màu trắng để được nhìn thấy làn da thịt trắng nõn của đôi chân ngọc để mà thưởng thức.
Tại trong trí nhớ của Đinh Nhị Cẩu, Giang Hàm Thiến chưa bao giờ dám to gan qua như vậy, đây là thật sự trắng trợn hấp dẫn.
– Ưm … bà làm gì vậy ? Định khêu gợi tôi à? Cho bà biết, con người của tôi sức tự chủ rất kém cỏi đấy, bà không nên đùa với lửa nha, dù sao đến lúc đó người thua thiệt là chính là bà đấy, có thể suy nghĩ kỹ lại đi.
Đinh Nhị Cẩu uống một hớp nước, ổn định lại cảm xúc của mình, lời nói của hắn một nửa là khiêu khích, một nửa là hù dọa Giang Hàm Thiến.
– Hì hì … thì ra ông có lá gan nhỏ bé quá, tôi mà sợ ông sao? Nếu có bản lãnh thì tới đây.
Giang Hàm Thiến cười hì hì nói, càng quá đáng là cô đem bàn chân nhỏ chỉ mang chiếc tất màu trắng với tới phía trước hất nhẹ cái ly nước trên bàn tay Đinh Nhị Cẩu đang cầm, mắt cô nhìn hướng Đinh Nhị Cẩu, trong ánh mắt như là khiêu khích “Tôi thích làm như vậy, ông làm được gì tôi nào.”
Đinh Nhị Cẩu đem cái ly đặt nhè nhẹ ở góc bàn, nhìn trước mắt chấc tất màu trắng bao quanh bàn chân, hắn khẽ vươn tay, đem nắm chặt ở trong tay.
– Ui da, ông …
Giang Hàm Thiến thật tình không có nghĩ đến Đinh Nhị Cẩu lại dám đụng chạm đến mình, hai tay hắn bưng lấy bàn chân cô, chậm rãi vuốt ve, Giang Hàm Thiến rất sợ nhột, nhưng khi bàn chân bị Đinh Nhị Cẩu cầm ở trong tay, cô lại phát giác ra hoàn toàn không có nhột, ngược lại cảm giác rất là thoải mái, thời gian dần dần trôi qua, bàn chân của Giang Hàm Thiến nằm trong tay hắn đã có độ ấm nóng lên.
Đinh Nhị Cẩu hôm nay biểu hiện quá đủ là tên vô sỉ, khi hắn lại cúi đầu hôn lên trên chiếc tất màu trắng, hắn cảm thấy chân của Giang Hàm Thiến không có mùi hôi, chỉ có nhàn nhạt mùi da của chiếc giày đọng lại, Giang Hàm Thiến mắt nhìn chăm chú lên từng cử động của hắn, sắc mặt đỏ ửng, thẹn thùng nhưng đủ để khiến người cảm thấy huyết mạch phún trương rồi.
– Hôi lắm hả? – Giang Hàm Thiến cười hỏi.
– Không hôi, rất thơm, bà muốn ngửi để biết không ?
– Đừng làm rộn, mau buông chân tôi ra, giờ còn có việc đấy.
Giang Hàm Thiến lúc này đã bắt đầu cầu xin tha thứ, cô cũng cảm giác hôm nay mình có chút đùa giỡn quá lố rồi, chính mình tự đi đóng cửa lại, điều này ám chỉ quá rỏ ràng.
– Bây giờ bà còn có chuyện gì làm nữa, bác sĩ trưởng khoa hướng dẫn thực tập của bà thì đã tan sở rồi, căn phòng này hiện tại bộ không phải thuộc về của tôi cùng bà hay sao?
– Phì … ông đang suy nghĩ bậy bạ cái gì đấy, mau buông tôi ra.
Giang Hàm Thiến giọng nói càng lúc càng mềm, ngữ điệu nồng đậm càng thêm kích thích Đinh Nhị Cẩu.
Ngay từ lúc mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu cũng không có nghĩ qua trêu chọc Giang Hàm Thiến, bởi vì hắn không muốn vượt qua mối quan hệ tình cảm bạn bè, càng không muốn thương tổn đến tình cảm của cô, vì hắn biết thói trăng hoa của mình, nhưng khổ nỗi là Giang Hàm Thiến cứ lặp đi lặp lại hành động như là dụ dỗ Đinh Nhị Cẩu, chính điều này khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút không cầm giữ được.
Hắn đứng người lên, ôm bờ eo thon bé bỏng Giang Hàm Thiến, dùng sức nâng thân thể cô để ngồi lên trên cạnh cái bàn, cái ly nước bị chấn động lung lay ngã xuống đất vỡ tan, nước trôi đầy trên sàn nhà, nhưng lúc này còn có ai rãnh mà để ý đến chuyện này.
Giang Hàm Thiến ngồi ở trên mặt bàn, Đinh Nhị Cẩu đứng khom người vừa cúi đầu, độ cao này vừa vặn chạm đến trán của cô, hắn hôn lên trán một cái, bởi vì căng thẳng nên Giang Hàm Thiến trên trán đã đổ mồ hôi đầm đìa.
– Bà đang sợ à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Hừ … có cái gì mà phải sợ? Không có. – Giang Hàm Thiến mạnh miệng nói.
– Thật sao? Không lo lắng thì sao trên trán bà lại có nhiều mồ hôi vậy ?
– Nói bậy, đó là do tôi thấy nóng.
– À há, bà rất nóng phải không, nếu vậy thì cởi quần áo cho mát nhé …
– Không, ông … ông muốn làm gì?
Giang Hàm Thiến vừa nghe đến cởi quần áo, mặt mũi trắng bệch, trong phạm vi có thể tiếp nhận chỉ là nắm tay, cao lắm là hôn phớt trên mu bàn tay, hôm nay bởi vì mình bất chợt xúc động, nên đã để cho Đinh Nhị Cẩu vượt qua giới hạn mấu chốt, hiện giờ lại nghe Đinh Nhị Cẩu đòi muốn cởi bỏ quần áo của mình, bất cứ như thế nào đây là điều không thể được.
– Không phải là bà nói rất nóng sao?
– Tôi … tôi hết nóng rồi.
Giang Hàm Thiến lắp bắp lên tiếng, tựa hồ cảm giác bản thân bị Đinh Nhị Cẩu khống chế tâm thần, cô xấu hổ ra sức muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể làm gì khi hắn đang ôm chặt, nghĩ tới giờ phút bản thân ỡm ờ làm chi, lại để cho người biết, thật sự là quá ngượng rồi …
Nhưng thân thể càng giãy dụa, trước ngực đôi bầu vú đã nở bành trướng, bộ ngực sữa non càng ma sát trên lồng ngực rắn chắc của hắn, chẳng những làm cho Đinh Nhị Cẩu nhiệt huyết sôi trào, dục niệm bỏ hoang của cô cũng bị dẫn phát bùng nổ.
Bị hắn trêu chọc một hồi, Giang Hàm Thiến cảm giác bên trong âm đạo của mình, dịch nhờn tựa hồ theo đường hẹp quanh co chặt khít tươm ra, dinh dính chất lỏng, ẩm ướt thấm vào bên trong cái quần lót, dinh dính rất cảm thấy khó xử.
– Đừng như vậy, đừng nha, bạn tốt … tôi xin ông thả tôi ra …
Đôi mắt đẹp của Giang Hàm Thiến khép chặt chặt lại, liên tục xin tha, không dám cùng Đinh Nhị Cẩu bá đạo đối mặt, sợ trong đôi mắt không che dấu được sự xấu hổ khi tính dục của mình cũng đã trỗi dậy, nếu hắn biết thì sẽ nghĩ mình là con người như thế nào nữa.
– Ưm … Không muốn … đừng …
Giọng nói cầu khẩn của cô biến thành nức nở nghẹn ngào rồi, bởi vì Đinh Nhị Cẩu đột cúi người tuột xuống rất thấp, đầu của hắn đã đụng đến trên cái bụng dưới bằng phẳng của Giang Hàm Thiến, cô lập tức cảm thấy được lửa nóng từ hơi thở của hắn như bén nhọn hun nóng giữa háng của mình, gần kề chỉ chực chờ xâm phạm, cô gái e lệ khi lại biết bên trong âm đạo, một mảnh dinh dính dịch nhờn như bị đè ép trào ra bên ngoài, tựa hồ như chất lỏng đã có thấm dấu hiệu thấm qua đến cả cái váy rồi …
Làn váy thổi sang đầu gối đã ngoài, hai cái tuyết trắng cặp đùi đẹp cơ hồ hoàn toàn triển lộ đi ra, đẫy đà đùi đè nặng bắp chân, đều là một mảnh tuyết trắng, nhục cảm mười phần, nõn nà như cao, hào không tỳ vết.
Giang Hàm Thiến giờ phút này toàn thân rong chơi ngứa ngáy khó chịu, lửa nóng như là chảy xuôi đến mặt bụng dưới, hội tụ trở thành ngọn lửa bùng lên, hạt le nhỏ bé cũng bắt đầu chuyển động săn cứng phồng lên, bên trong cửa hang âm đạo, cái miệng âm đạo đã có chút mở ra, khát vọng có cây dương vật bỏ thêm vào.
Trong cơn vô thức cặp đùi đẹp thon dài Giang Hàm Thiến quấn giao khép lại, áp chế trong hang động âm đạo đang ướt át lầy lội, dục hỏa đốt người, toàn thân kịch liệt địa run rẩy, bầu vú đầy đặn theo hơi thở dồn dập run run lay động, tâm hồn của cô gái cơ hồ muốn nhảy thoát ra khỏi lồng ngực rồi.
Ngay khi vừa để cái đầu của mình ở bụng dưới Giang Hàm Thiến, Đinh Nhị Cẩu ngay lấp tức đã ngửi được cái mùi dịch nhờn tiết ra nồng đậm từ cái âm hộ của cô rồi, cái mùi hăng hắc ngây ngây khó tả chỉ biết rằng một khi nó được tiết ra từ cái khe thịt âm hộ, thì khó có thể có con đực nào kềm chết được cơn xuẩn động thèm khát.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu là một con người khác thường khó mà đoán trước được hành động của hắn, tồn tại trong con người hắn luôn có hai mặt : có những lúc hắn gian manh tà đạo làm người khiếp sợ, có những lúc hắn lại đạo mạo như là một người quân tử chân chính.
Lúc này bất chợt hắn chỉ mỉm cười xoay người khom người xuống nhặt chiếc giày boot cổ cao lên, một tay cầm lấy mắt cá chân Giang Hàm Thiến, đem chiếc giày mang vào cho cô, khi tiếng khóa kéo giày lại vang lên lần nữa, không biết vì điều gì, khi đã có sự an toàn thì cũng là lúc Giang Hàm Thiến có một loại cảm giác mất mác tiếc nuối thoáng qua.
Mãi đến khi Đinh Nhị Cẩu đỡ lấy cô đứng thẳng người trên nền nhà, thì Giang Hàm Thiến vẫn còn đang suy nghĩ, nếu như Đinh Nhị Cẩu thật sự dùng sức mạnh giao cấu cùng với cô thì mình phải làm sao? Thuận theo hay là cự tuyệt, hoặc là ỡm ờ hay là chống đối … trong lúc cô cònnghĩ ngợi lung tung thì điện thoại di động Đinh Nhị Cẩu reo vang.
– Là điện thoại lãnh đạo của tôi gọi đến, chờ một chút. – Đinh Nhị Cẩu đối với Giang Hàm Thiến nói ra.
– Chủ tịch huyện, anh kiếm em à?
– Ừ, cậu đang ở đâu vậy, tôi ở dưới lầu chờ cậu.
– Được, em lập tức xuống ngay, em đang ở trên lầu đây này.
Đinh Nhị Cẩu vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn Giang Hàm Thiến.
Khi Giang Hàm Thiến thấy Đinh Nhị Cẩu đã cúp điện thoại liền nói:
– Ông cứ đi đi, làm thư ký cho người thì chính là như vậy, không được tự do, tôi biết điều này
Để lại một bình luận