– Hừ… em trở về? Chừng nào thì trở về ? Em còn nói trở về gặp chị trong khi bây giờ thì đang làm thư ký, bản thân em có được bao nhiêu thời gian tự do? Vì thế cho nên em khỏi phải lo lắng đến việc của chị, sắp tới có lẽ chị sẽ được điều đến làm bên tòa án huyện, hiện giờ đang nhờ mối quan hệ quen biết chạy chỗ.
– À… có mối quan hệ thật là tốt, còn em mà muốn được điều đi công tác khác, cho dù có khóc lóc lạy cha, lạy mẹ cũng là vô dụng, chị thì tốt rồi, muốn đi nơi nào cũng được, đúng là mỗi người đều có số mạng, có muốn cũng không được…
– Này.. đừng ở chỗ này nói càn, nếu em thật sự muốn làm việc ở trong huyện này, chị chỉ cần nói với bà chị của chị là được, nhưng hết lần này tới lần khác em tính khí ương ngạnh, không chịu ai giúp, chị đã từng nói với em nếu muốn đến huyện công tác thì để chị lo, cũng chính miệng em nói ” không cần… “
Điền Ngạc Như lời còn chưa nói hết, thì hai người nghe thấy được tiếng bước chân sắp đến gần cửa, Điền Ngạc Như chỉ kịp kéo cái váy ở nhà xuống cặp chân mà không kịp sửa sang lại cái quần lót vẫn còn xộc xệch, lập tức rời khỏi người Đinh Nhị Cẩu đứng lên bước tới trên ghế sa lon ngồi đối diện với hắn.
Đinh Nhị Cẩu thì đứng dậy đến nơi cửa phòng, ngón tay giữa còn dính đầy dịch nhờn dinh dính khi mò trên cái âm hộ của Điền Ngạc Như, hắn vừa vặn lau sạch ở đằng sau lưng áo thì đúng lúc Hoắc Lữ Mậu mở cửa bước vào.
– Tại có việc đột xuất làm trễ nãi, cậu đã đến lâu chưa?
Sắc mặt Hoắc Lữ Mậu không có bất kỳ khác thường gì cả, chỉ là lúc gặp Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm hơi xấu hổ vì bản thân mình làm một chuyện mờ ám với hắn, ông ta mặc dù không biết đêm nay Trịnh Tam Gia sẽ đối phó với Đinh Nhị Cẩu như thế nào, nhưng ông không còn cách nào khác nữa, với tư cách là một người đàn ông mà chuyện tình dục đã dần rời xa không còn ham muốn nữa, thì chỉ còn cách là nắm giữ quyền lực trong tay để thay thế cho dục vọng của mình.
Hoắc Lữ Mậu ngồi trên ghế sa lon rồi nhìn Điền Ngạc Như hỏi :
– Em nấu cơm chưa?
– Anh dạo này đi suốt ngày, có bữa cơm nào trong nhà anh nếm qua đâu mà kêu em nấu? – Điền Ngạc Như không nhanh không chậm nói ra.
– Nhưng đêm nay có Nhị Cẩu tới, mau đi nấu cơm, đói bụng lắm rồi, chốc nữa anh cùng Nhị Cẩu uống vài ly rượu. – Hoắc Lữ Mậu nhẫn nại nói.
– Hôm nay em mệt, gần nhà có quán nhậu đấy, hay là đi ra ngoài ăn uống? – Điền Ngạc Như vẫn ngồi im không nhúc nhích nói.
– Hay là vậy đi, đi ra ngoài ăn, em mời khách, từ lúc đến ủy ban huyện làm, em vẫn chưa mời anh chị ăn cơm, xem như là em lên chức đãi cơm nha. – Đinh Nhị Cẩu thấy tình hình trong nhà Hoắc Lữ Mậu có vẻ nặng nề, nên vội vàng nói.
Nếu là trước kia, Hoắc Lữ Mậu nhất định sẽ đồng ý, nhưng đêm nay thì không được, ra ngoài ăn uống nếu xảy ra chuyện vì Trịnh Tam Gia không biết lúc nào sẽ ra tay, không thể để cho Đinh Nhị Cẩu ở trước mặt mình gặp chuyện không may mà ngồi im được, dù là như thế nào đi nữa, Trịnh Tam Gia sẽ không dám đến nhà mình gây chuyện bất lợi cho Đinh Nhị Cẩu, vì thế ông dứt khoát không chịu đi ra ngoài.
…
Tại một khoảng sân rộng ở ngoại ô huyện Hải Dương, Trịnh Tam Gia ngồi trong đại sảnh một mình trên chiếc ghế sa lon bằng da thật, bên cạnh là một người đàn bà đang cẩn thận lau sạch vết máu cho hắn, trên bàn trà vương vãi khắp nơi các miếng bông thấm máu, đúng lúc này cửa mở ra, Ngưu Nhị Đản bước vào…
– Tam Gia, đã sắp xếp xong, đêm nay sẽ hành động.
– Người đó có thể tin cậy được không?
Trịnh Tam Gia mở ra một con mắt, cau mày lại..
– Tuyệt đối tin cậy, hắn ta không phải là người địa phương, làm xong việc sẽ rời đi ngay.
– Ừ, nhất định phải xóa dấu vết sạch sẻ, hôm nay vừa mới xảy ra việc này, nếu có chuyện thì nhất định sẽ có người hoài nghi đến chúng ta, cho nên phài làm gọn gàng kỹ lưỡng không để lại dấu tích.
– Tam Gia, anh cứ yên tâm đi, việc này sẽ rất hoàn mỹ chỉ là một tai nạn giao thông, thằng này không phải là lần đầu tiên hành động, rất có nhiều kinh nghiệm. – Ngưu Nhị Đản liên tục bảo đảm nói.
Hoắc Lữ Mậu lại tiếp tục rót rượu cho Đinh Nhị Cẩu uống, đến lúc này thì Đinh Nhị Cẩu đã uống hết nửa lít rượu trắng, tuy rằng tửu lượng hắn cũng không đến nỗi nào, nhưng hắn cũng cân nhắc lát nữa còn phải lái xe đi về, cho nên từ chối không uống nữa.
– Anh hôm nay sao vậy, bộ định cho Nhị Cẩu uống đến chết à mà cứ rót rượu cho hắn hoài vậy, lát nữa hắn còn phải lái xe về nữa mà, hay là như vậy, Nhị Cẩu… đêm nay em khỏi về, ở lại đây ngủ đi.
Điền Ngạc Như nhìn ra Hoắc Lữ Mậu đêm nay hình như là muốn chuốc rượu Đinh Nhị Cẩu vậy, vì vậy giận dỗi nói ra.
Hoắc Lữ Mậu có tật giật mình sững sờ, cười cười bỏ chai rượu xuống.
– Ừ.. vậy thì thôi không uống nữa, hôm khác lại uống, nếu chạy xe không nỗi, đêm nay chớ đi, ở lại đây vậy?
Hỏi như vậy một câu, ai nghe qua mà không hiểu là muốn tiễn khách, Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói:
– Thôi được rồi, em bây giờ thư ký của chủ tịch, cũng chẳng biết lúc nào sẽ gọi tìm, nên em không dám ở bên ngoài ngủ lại, cứ để em về.
Ba người lại tiếp tục hàn huyên một thời gian ngắn, thì Đinh Nhị Cẩu liền cáo từ, lần này Điền Ngạc Như cũng không có giữ hắn lại, chồng của mình không có mở miệng nhiệt tình muốn giữ lại, cô là một người đàn bà trong nhà làm sao dám nói gì, vì vậy đành nhìn theo bóng dáng Đinh Nhị Cẩu loạng choạng bước ra khỏi nhà.
– Đi đường cẩn thận một chút, đến nhà nhớ gọi điện thoại cho chị biết. – Điền Ngạc Như cẩn thận dặn dò.
Đinh Nhị Cẩu mở cửa xe ngồi xuống, cũng không có ngay lập tức chạy xe đi, mà là nhắm mắt ngồi nghỉ, rượu cồn trong dạ dày đốt nóng lợi hại, đêm nay quả thực uống không ít, uống nhiều một chút cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ uống rượu xong say, rồi lại lộn xộn nổi máu dê lên đè Điền Ngạc Như ra làm thì toi mất…
Lúc này ngồi trong xe một hồi, bụng hắn lại cồn cào không nhịn được muốn nôn, vì vậy hắn lại đẩy cửa xe ra, chạy về phía đất trống nôn thốc nôn tháo.
…
Sau khi nôn xong, cảm giác thoải mái hơn, nhưng vẫn còn rất khó chịu, vì vậy lại khi trở lại trên xe Đinh Nhị Cẩu ngồi đờ người ra một lúc lâu, sau đó mới khởi động nổ máy xe rời khỏi cư xá khu nhà ở của Hoắc Lữ Mậu.
Hơn 22 giờ đêm, trên đường cái người qua lại đã rất ít, xe cộ lúc này cũng rất thưa thớt, một chiếc xe hơi cách khoảng không xa chạy theo xe của Đinh Nhị Cẩu, bởi vì vừa uống rượu, với lại cũng không có cảnh giác, Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn không có có ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Phía trước chính là một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đúng lúc này đèn đỏ bật sáng, Đinh Nhị Cẩu cho dừng lại xe, hắn không có chú ý tới sau lưng chiếc xe hơi đã biến mất, ở tại ngã tư đường trên con đường khác cắt ngang, một chiếc xe tải khoan thai chậm rãi chạy tới.
Đinh Nhị Cẩu đôi tay cầm vô lăng, nhìn xem đèn chuẩn bị bật xanh, hắn để tay xuống sát cần số, nhẹ giẫm chân ga, chuẩn bị vượt qua ngã tư đường, nhưng chiếc xe tải lớn trên con đường cắt ngang lại đột nhiên gia tốc, xem ra như là muốn vượt đèn đỏ, khi Đinh Nhị Cẩu chú ý tới chiếc xe tải này thì hình như nó đã mất khống chế, thẳng hướng về phía xe của hắn đâm tới, phản ứng đầu tiên của Đinh Nhị Cẩu là nhấn chân ga hết mức nhằm vượt qua tránh cái xe tải…
Đúng ra Đinh Nhị Cẩu có thể thoát qua kiếp nạn này rồi, bởi vì chiếc Hummer tăng tốt cũng không tồi, nhưng chiếc xe tải cố tình quay đầu đâm thẳng mạnh trúng vào đuôi xe của Đinh Nhị Cẩu, vì vậy hắn lần đầu tiên nếm được thế nào là cảm giác đằng vân giá vũ, chiếc xe Hummer bị đâm lăn lộn mấy vòng quăng qua tới bên kia ngã tư đường mới ngừng lại.
Đinh Nhị Cẩu lúc này đã bị ngất xỉu, còn chiếc xe tải gây chuyện đã bỏ trốn mất dạng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khi Đinh Nhị Cẩu tỉnh lại thì đã đến ngày thứ ba rồi, khi hắn mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là Dương Phụng Tê.
– Ủa tại sao chị lại ở chỗ này?
Đinh Nhị Cẩu vất vả lắm mới nhận thức được đây là bệnh viện nên hỏi.
– Hừ.. tới tiễn biệt em một lần cuối cùng.
Dương Phụng Tê đã nghe qua bác sĩ thông báo tình hình Đinh Nhị Cẩu không có nguy hiểm tánh mạng, chỉ có trên đầu là bị thương nhẹ, có thể sẽ có chấn động nho nhỏ trên não, nhưng qua ít ngày thì sẽ tốt lại, cho nên cô cũng không còn chút nào lo lắng nữa.
Nhìn thấy Dương Phụng Tê tỉnh bơ, Đinh Nhị Cẩu biết mình chắn chắn không có chuyện gì nguy hiểm, nếu không thì Dương Phụng Tê sẽ chẳng bao giờ nói giỡn như thế.
– Hì.. trên người của em có sứt mẻ gì không vậy chị ? – Đinh Nhị Cẩu gắng gượng cười hỏi.
– Sứt mẻ không ít, nhưng cái đồ vật mấu chốt nhất cũng không có vấn đề gì.
Dương Phụng Tê vừa cười vừa thấp giọng trả lời Đinh Nhị Cẩu.
– À… sao mà trùng hợp như vậy, em vừa bị thương, thì chị đã tới rồi, có việc gì không hả chị?
– Ừ cũng còn may là đúng dịp, đêm hôm đó lúc chị gọi điện thoại cho em, thì em vừa mới bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, chị gọi điện thoại hoài mà không có ai nghe máy làm chị tưởng rằng em bận là vì đang cùng khoái hoạt với người phụ nữ nào đó cho nên phát ghét cứ gọi hoài, không ngờ tới là hồi sau thì có một người cảnh sát nghe điện thoại, cho biết là em vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang cấp cứu, làm dọa chị muốn chết, nên vội vàng lật đật suốt đêm ngồi xe lửa tới đây.
– Giờ thì đã tốt rồi, à.. còn chiếc xe của em có hỏng nặng không?
– Hừ.. còn nhắc đến cái xe, nó bị tổn hại nghiêm trọng, thôi bỏ chiếc xe đi, chị thấy em cũng không cần phải lái xe, quá nguy hiểm ! Hừm.. đã vậy còn uống rượu lái xe nữa chứ, bộ em không biết hiện tại cảnh sát đang kiểm tra nồng độ rượu của tài xế rất gắt gao sao ? Đừng có cho là mình là thư ký của chủ tịch huyện thì có thể muốn làm gì thì làm. – Dương Phụng Tê nét mặt lạnh lẽo ca cẩm.
– Không có việc gì đâu, về sau em sẽ nhớ kỹ, uống rượu thì không lái xe, lái xe thì không uống rượu, như vậy được chưa…
– Nói thật cũng là may cho em, nếu là những chiếc xe hơi khác thì chưa biết việc gì xảy ra, còn chiếc xe của em cũng nhờ giàn khung được gia cố lại nên rất chắc chắn có tác dụng hạn chế tác động ngoại lực va vào, bằng không cái mạng nhỏ của em đã khai báo dưới Diêm Vương rồi.
– Hic.. xong đời, sửa xe lần này chắc phải tốn không ít tiền..
– Đừng ồn ào than vãn, chị giúp em mua một chiếc xe khác là xong, kỳ này mua hẳn một chiếc xe chống đạn bền chắc cho em chạy nhé…
– Đúng rồi, nói đến chống đạn em mới nhớ, cảnh sát giao thông nói như thế nào, em chỉ nhớ được là tại ngã tư, đèn vừa xanh thì em bắt đầu chạy, ngay lập tức đã bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm vào, cảnh sát có tìm được chiếc xe cố ý gây chuyện đó không vậy ? Con mẹ nó ai làm?
Đinh Nhị Cẩu tức giận bất bình, nhưng khi vừa dùng sức rướn cái đầu lên thì thấy đầu óc như là choáng váng.
– Nằm im đó đi đừng cử động mạnh, theo lời cảnh sát thì chiếc xe không có biển số, xe còn không có tìm được, chớ đừng nói chi là tìm người, bất quá lãnh đạo của em đã đến đây hai lần rồi, nhằm lúc em chưa có tỉnh lại, ông ấy có nói rằng là đã quy định ngày phá án cho công an, phải tìm cho bằng được người gây tai nạn.
– Nghe qua là thấy không có hy vọng bắt được rồi.
Đinh Nhị Cẩu thấy đầu của mình giống như là quay vòng chóng mặt, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại không nghĩ đến chuyện tai nạn xe cộ nữa, nhưng đầu vẫn ê ẩm, vì vậy hắn lại mở mắt ra cứ như vậy trừng trừng nhìn Dương Phụng Tê.
– Làm sao vậy? Mắc cái gì mà nhìn chị chằm chằm không nháy mắt?
Dương Phụng Tê đang cúi đầu gọt trái táo cho Đinh Nhị Cẩu, bỗng phát hiện ánh mắt Đinh Nhị Cẩu nên hỏi.
– Chị thật là xinh đẹp, em nhìn ngắm cả đời cũng không đủ. – Đinh Nhị Cẩu đôi mắt như ngây dại nói.
– Thật vậy sao? Vậy em cưới chị đi, chị sẽ không đi đâu nữa, cứ ở trong nhà để cho em mỗi ngày ngắm chị, như thế nào đây? Dám không?
– Hì… chuyện này có gì mà không dám, chỉ là trong mắt cha của chị, nhìn em như một tên du thủ du thực ấy, trong khi chị là con gái rượu của một đại gia, vạn người đều chú ý đến.
– Hừ… vạn người chú ý? Thì đã sao nào ? Bây giờ hiện tại thì chị có thể thích gì thì làm đấy rồi, chứ không như trước kia luôn sống xong sự sợ hãi, chị giờ là đang vì bản thân mình mà sống, loại cảm giác này thật tốt, còn em thì cứ u mê đần độn chạy quanh tìm kiếm cái gì đâu không, hừ.. không thực tế chút nào..
Dương Phong Tê xoay người, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Đinh Nhị Cẩu, đem đầu chính mình để ở trên lồng ngực của hắn.
…
Đinh Nhị Cẩu thoáng có chút buồn, Dương Phụng Tê nói quả không sai, chính mình không có khả năng như vậy cứ đần độn u mê cả đời, nhưng nếu như mình cưới bất kỳ một người phụ nữ nào, thì người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không rộng lượng để cho trong nhà mình bồng bềnh những bóng hồng khác, kể cả bên ngoài cũng không được ong bướm lã lơi, đó là một vấn đề nan giải đối với Đinh Nhị Cẩu, bởi vì hiện tại hắn cảm thấy mình chưa đủ có khả năng dũng cảm để suốt đời ôm ấp trên dưới chỉ có một người.
Để lại một bình luận