Cơn cực khoái chưa kịp hạ xuống, ý thức Lưu Hương Lê còn có chút mơ hồ, thì từ phía sau mông đít cô Đinh Nhị Cẩu vẫn còn tiếp tục đẩy dương vật vào âm đạo cô như cái máy đóng cọc …
” Phạch … phạch … phạch … “
Mái tóc Lưu Hương Lê tung bay tán loạn, thân thể tuyết trắng thành thục rung động theo tiết tấu va chạm của Đinh Nhị Cẩu, bụng của hắn không ngừng nghỉ dập vào với cái mông mập bạch đầy co dãn của cô, cơn sướng khoái này chưa dứt, một cơn sướng khoái khác lại lên …
Lại lần nữa đạt tới đỉnh phong, âm tinh từ cổ tử cung Lưu Hương Lê tươm ra như giòng suối ngầm, trào ra khỏi cửa miệng âm đạo nơi hai người đang giao cấu ái ân, nhiểu giọt chảy xuôi theo cái đùi trắng noãn như ngọc …
Theo động tác Đinh Nhị Cẩu càng lúc càng nhanh, vào lúc hai người vật lộn cũng đạt tới giai đoạn gay cấn …
” Ọc … ọc … ” tiếng chất lỏng dịch nhờn, ” phạch … phạch … ” tiếng da thịt chạm vào nhau bên tai Đinh Nhị Cẩu không dứt, giống như là thổi lên hồi kèn chiến đấu, dương vật hắn cứ tiếp tục giương cao mỗi lần thọc vào âm đạo đều hung hăng đánh mạnh khai phá lấy.
Qua một lúc lâu sau, Lưu Hương Lê đã không biết bị Đinh Nhị Cẩu đưa lên mấy lần cực khoái, tóm lại là cái miệng nhỏ của cô rên rỉ như khóc như than, bất ngờ tuôn ra những lời dâm đãng loạn xạ không kềm giữ được.
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm nhận được dương vật của mình lại thêm một lần nữa được âm tinh ấm nóng của Lưu Hương Lê từ trong u cốc cọ rửa trên đầu khấc dương vật, trên sống lưng Đinh Nhị Cẩu một trận khoái cảm tê dại xộc thẳng lên đầu, không nhịn được nữa từ trong nội tâm kích tình lửa nóng, dương vật Đinh Nhị Cẩu tinh dịch bộc phát phún ra, từng giòng nham thạch nóng chảy bắn thẳng vào trong thông đạo u cốc thịt mềm, nhiệt khí từ dưới háng Lưu Hương Lê xông lên khắp toàn thân khi Đinh Nhị Cẩu phát tiết, làm cho Lưu Hương Lê cảm thụ cả người bùng lên cơn cực sướng tột đỉnh, rồi sau đó xương cốt giống như bị lửa nóng hòa tan không còn có một phần khí lực, như mọi người đàn bà miền núi khác, thể chất Lưu Hương Lê rất tốt, nhưng vẫn không chịu nổi sự mãnh liệt chinh phạt của Đinh Nhị Cẩu.
– Hì … vừa rồi chị cứ kêu loạn lên … ” anh ơi … đâm mạnh em đi … ” ” thọc … sâu vào anh ơi ” Kẹp chặt làm em đi … ” … làm em hết biết đường luôn …
Hắn nói ra làm cho Lưu Hương Lê mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không chịu nổi :
– Đại phôi đản, tiểu sắc lang, tại em làm hư! Chị không để ý tới em nữa đâu!
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười xấu xa lấy ngón tay út của mình đưa đến bộ phận sinh dục của Lưu Hương Lê nơi hỗn hợp dương tinh và âm tinh của hai người, quẹt lấy dính đầy hết nữa ngón tay, nhẹ nhàng đưa lên trước mũi vừa ngửi vừa nói:
– Thật sự là trắng mịn vô cùng, bay mùi rất nồng a …
Nhất ngón tay út lên, một luồng dinh dính mầu trắng ngà như sợi tơ quấn quanh ở trên đầu ngón tay, Đinh Nhị Cẩu dùng miệng liếm mút một cái.
– Đừng! Không có sạch đâu …
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu lấy ngón tay quẹt lấy hỗn hợp tanh tưởi dịch nhờn từ trong âm đạo của mình chảy ra sau cuộc giao hoan, toàn bộ liếm thực sạch sẽ, Lưu Hương Lê trong lòng cảm thấy khó xử pha lẫn sự xúc động xông lên trên đầu, hầu như tất cả đàn ông đều sau khi giao hoan xong thì không có mấy ai để ý đến mà liếm lấy hỗn hợp dịch nhờn trộn lẫn giữa con đực và con cái từ trong âm đạo trào ngược ra, bây giờ tận mắt nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu không để ý ngại ngần chút nào một tia một giọt đều liếm sạch sẻ, Lưu Hương Lê cảm thấy cảm động vô cùng.
– Hì … tất cả từ trong cơ thể chị chảy ra thì đối với em là không bẩn, mùi vị rất tốt đấy.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, hắn làm như thế cũng có thể xem như là một loại biểu hiện tình cảm đối với Lưu Hương Lê
– Nhị Cẩu em … em …
Đôi mắt Lưu Hương Lê trong phút chốc đã trào lệ ửng đỏ, cô chưa từng có nghỉ đến là Đinh Nhị Cẩu có thể đối đãi với chính mình bằng ân tình như vậy …
– Ủa sao vậy? Đừng khóc nha! Chúng ta bây giờ đi dạo một chút đi!
Đinh Nhị Cẩu biết là Lưu Hương Lê khóc vì điều gì, không khỏi cười nói để làm dịu lại tâm tình của cô, hắn nhẹ nhàng thay cho Lưu Hương Lê lau đi hai giòng nước mắt của cô.
– Nhị Cẩu vì sao em đối với chị quá tốt như vậy? – Lưu Hương Lê hai mắt đẫm lệ mông lung nói.
– Chị Hương Lê à, thật ra thì em cảm thấy linh hồn của chồng chị Hà Kiến Bình vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây, nên em chỉ muốn cho anh ta nhìn thấy chị bây giờ rất là hạnh phúc, cứ an tâm đừng lo lắng cho chị nữa …
Đinh Nhị Cẩu chân thành nói lời này xuất phát từ tấm chân tình đối với Lưu Hương Lê.
– Chị hãy cùng em rời khỏi nơi này đi, có thể em sắp phải đi rồi. – Đinh Nhị Cẩu uể oải nói tiếp.
– Em muốn đi khỏi đây? Đi đến nơi nào vậy? – Lưu Hương Lê thần trí chấn động hỏi.
– Có thể em phải đi đến trên huyện làm thư ký cho chủ tịch huyện, em không an tâm khi để chị ở lại một mình nơi thâm sơn cùng cốc này, hãy rời đi cùng với em nhé …
Lưu Hương Lê đôi tay âu yếm sờ xoạng tóc của hắn, cô im lặng thật lâu không nói một lời nào….
Lưu Hương Lê bây giờ mang tâm trạng một giây cũng đều không nỡ buông ra Đinh Nhị Cẩu, bởi vì cô sợ chính mình vừa buông lỏng đôi tay, sẽ vĩnh viễn mất đi gã đàn ông này mang đến cho cô vô hạn niềm hạnh phúc sung sướng, nhưng bây giờ đối diện với thực tế thì gã đàn ông này thật sự đã muốn rời đi, cô cũng biết rõ, cô không có khả năng đi theo hắn, bởi vì nếu làm như vậy sẽ mang đến cho hắn vô hạn phiền toái đối với tiền đồ của hắn sau này, cô đã nhìn ra được gã đàn ông này không cam lòng với vị trí trước mắt, còn bản thân cô thì không có lý do gì ngăn cản bước đường hắn tiến tới phía trước.
– Chị không thể đi với em được, chị có thể đi đâu bây giờ, nếu có đi thì cũng sẽ gây cho em thêm nhiều chuyện phiền phức, mà em cũng không phải là mãi mãi không về chốn này, vì em vẫn còn có mảnh đất gieo trồng Việt Quất tại đây coi như là hậu phương của em, chị ở lại chỗ này thay mặt cho em trông coi, sẽ chờ em đến khi nào em quay trở về.
Bàn tay Lưu Hương Lê không ngừng vuốt ve mái tóc Đinh Nhị Cẩu, khuôn mặt của hắn thì dán chặt lên trên bầu vú của Lưu Hương Lê, khu vực này có một loại mùi đặc hữu riêng biệt của cơ thể người đàn bà.
– Như vậy thì không công bằng cho chị rồi, em làm thư ký chắc chắn là sẽ không được tự do đi lại, luôn phải chờ đợi lãnh đạo giao việc, cho nên cơ hội gặp mặt với chị rất ít, vì vậy em có ý định mua lại một căn phòng nhỏ ở thị trấn để chị đứng tên, nếu lúc nào em có thời gian rãnh rỗi, thì cũng có chỗ ở để dễ dàng gặp lại chị.
Lưu Hương Lê thấy Đinh Nhị Cẩu an bài sắp xếp như vậy, trong nội tâm rất ngọt ngào, dù sao cô cũng là một người đàn bà góa chồng, sợ nhất là thêm một lần nữa bị ném bỏ, nhưng từ khi đi theo Đinh Nhị Cẩu, bất tri bất giác tính ỷ lại dựa vào hắn lặng lẽ sinh sôi nẩy nở, có thể nói đến bây giờ, cô rất khó trở lại như cái thời tự lập bản thân, cố gắng cứng cỏi làm chủ nhiệm thôn như trước kia.
…
Sáng ngày hôm sau, Đỗ Sơn Khôi vào thôn Lê Viên, cùng với Phong Minh Đào ký kết hiệp nghị hợp tác, như vậy trong vòng một năm sau đó, 200 mẫu đất tất cả đều giao cho Phong Minh Đào, cung cấp để ông ta thí nghiệm gieo trồng Việt Quất, trên danh nghĩa Đinh Nhị Cẩu sẽ không nhúng tay vào, cũng không cần đầu tư thêm tiền bạc, nhưng nếu có tiền lời của 200 mẫu đất này, hai người chia đôi mỗi người một nửa, chỉ cần hợp tác được như vậy, cũng đủ để cho Phong Minh Đào mừng rỡ như điên.
Sau khi những việc này ổn thỏa, Đinh Nhị Cẩu cùng Đỗ Sơn Khôi lên xe quay ra thị trấn Lâm Sơn, bởi vì Khấu Đại Bằng còn có vài lời muốn dặn dò hắn.
Chuyện Đinh Nhị Cẩu đảm nhiệm chức vụ thư ký cho chủ tịch huyện Trọng Hải ý kiến quyết định của chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân cực kỳ bé nhỏ, bởi vì đây là chủ tịch Huyện tự mình chỉ định, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu đồng ý, chuyện này coi như là đã xác định xong.
– Cháu làm rất tốt, có muốn ngày mai chú đưa cháu đi? – Khấu Đại Bằng nhìn Đinh Nhị Cẩu đang loanh hoanh thơ thẩn trước mặt mình nên hỏi hắn.
– Không cần đâu chú, chưa biết chủ tịch huyện sẽ sử dụng cháu như thế nào, tốt hay xấu cũng còn chưa biết, vì thế chú cũng đừng có xuất hiện thân cận với cháu quá để phòng xa về sau, mấy ngày nay cháu cứ cân nhắc như thế nào mới có thể làm tốt công việc thư ký này, nói thật, cháu rất lo lắng sợ làm mất mặt chú đấy.
– Cháu cứ yên tâm đi làm, chú chả sợ mất mặt gì đâu, ai mới bắt đầu làm cũng cần phải có thời gian mới thạo việc được chứ, bất quá chỉ có chủ nhiệm văn phòng Thường Hiểu Xuân thì không đơn giản, ông ta làm chủ nhiệm văn phòng ủy ban đã trãi qua mấy đời chủ tịch huyện rồi mà cũng không ai động đến ông ta được, điều này chứng minh một vấn đề là ông ta rất biết cách lấy lòng lãnh đạo, nói một cách khác chính là phục vụ tốt cho lãnh đạo, vì thế nếu cháu đến làm thư ký cho lãnh đạo thì phải sát cánh phục vụ không được ly khai khỏi, chắc chắn lãnh đạo sẽ không rời mắt khỏi cháu, hãy chú ý cẩn thận. – Khấu Đại Bằng dốc lòng dạy bảo cho hắn biết.
Đinh Nhị Cẩu nói:
– Trời đất, chú đừng có dọa cháu chứ? Cái gì gọi là phục vụ không có ly khai vậy, thứ nhất là cháu không có bản lãnh như thế, thứ hai, nếu nói như vậy thì cuộc đời cháu có khả năng bị hủy ở trong tay lãnh đạo này rồi, chú thử nghĩ xem, nếu lãnh đạo không có rời xa cháu, như vậy thì cháu giống như là một đại thái giám thời xưa rồi, cả đời hầu hạ chủ tử, đợi đến khi chủ tử chết đi, lại kéo cháu chôn cùng một ngôi mộ … ặc …ặc…!!!!
Lời nói này của hắn làm Khấu Đại Bằng trợn mắt há hốc mồm, cái thằng này trong đầu suy nghĩ cái gì vậy chứ?
– Cháu yên tâm, lãnh đạo thì cũng biết điều chứ, bình thường lãnh đạo nếu lên chức, thì không có được phép mang theo thư ký đâu, hừ … chuyện này mà cháu cũng không hiểu, vậy mà cũng mang tiếng là cán bộ của đảng! Ý quên, đúng rồi hôm nay cháu tới đây chính là muốn giải quyết vấn đề của cháu đấy, kết nạp cháu vào đảng, do cô Vương Bạch Lệ cùng chú tiến cử cho cháu, mặt mũi của cháu cũng khá lớn đó.
Thật ra thì cho đến bây giờ, Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có chuẩn bị tinh thần với tư thế tính cách của một người đảng viên, nhưng bây giờ thì sự thật là hắn đang đối mặt là một người trong tổ chức đảng, tự nhiên trong lòng của hắn hiện ra một loại ý thức trách nhiệm, loại cảm giác này mới vừa thoáng cái ập đến trong đầu óc khi vừa nghe Khấu Đại Bằng nói, cho nên hắn liền lên tiếng:
– Chú à, chức vụ chủ nhiệm liên thôn thay thế cháu đã chọn được ai chưa?
– Vẫn chưa có! Bộ cháu chọn được người thích hợp rồi sao?
– Chú thấy chủ nhiệm thôn Lê Viên – Lưu Hương Lê thì như thế nào đây?
– Ai? Lưu Hương Lê? Không được rồi, chức vụ này chỉ chọn người trong biên chế từ trên thị trấn, cô ấy chỉ là một chủ nhiệm thôn thì làm sao được chứ?
– Đừng có bàn tới chuyện biên chế, chú à … cháu đề cử chị ấy, chủ yếu vẫn là cân nhắc đến vấn đề làm con đường mới kế tiếp sau này mà thôi, nhiệm vụ chủ yếu của chủ nhiệm liên thôn là cân đối tốt mối quan hệ các thôn với thị trấn, nhưng trọng yếu hơn chính là mối quan hệ với thôn Lê Viên về việc làm con đường, trong khi chị ây đang là chủ nhiệm thôn, ở phương diện này sẽ có nhiều ưu thế hơn những người khác, dù sao công tác trọng tâm vẫn là ở thôn Lê Viên.
– Như vậy đâu có được, trước giờ không có tiền lệ như thế này đâu!
– Trời đất ơi! Cứ theo tiền lệ thì chỉ giống như là bắt chước việc định sẵn, không có tiền lệ mới là cải cách, cháu cũng nói trước, đối với chuyện này, cháu không hề có tư tâm, hoàn toàn là suy tính theo góc độ của công việc, hi vọng trên ủy ban thị trấn có thể cân nhắc ý kiến của cháu, dù sao hiện tại chủ tịch huyện rất coi trọng việc con đường này được đả thông, cháu nghe nói hạng mục này đã trình lên ủy ban thành phố, đoán chừng là qua năm qua thì sẽ chính thức thi công.
– Chuyện này để chú còn phải suy nghĩ thêm một chút, đợi qua một thời gian nữa rồi hãy nói đến.
– Chú… cháu cam đoan với chú, Lưu Hương Lê có thể làm tốt, với lại về sau thị trấn Lâm Sơn có phát triển trở thành cái dạng gì, thì tùy thuộc ở mức độ rất lớn quyết định bởi con đường này tại thôn Lê Viên, khi ấy thôn Lê Viên sẽ trở thành khu vực có tiềm lực phát triển rất mạnh, cháu đã phân tích cái lợi trong lời nói này, chú cứ suy nghĩ thật kỹ về tầm quan trọng của người nhận chức vụ chủ nhiệm liên thôn này.
Đinh Nhị Cẩu phát hiện giờ thì mình thật sự là càng ngày càng có thể nói hươu nói vượn rồi, đề cử Lưu Hương Lê chỉ là trong đầu vừa động linh cơ thoáng cái tức thì, không ngờ tới vậy mà đã đem Khấu Đại Bằng ra hù dọa rồi.
Để lại một bình luận