Câu chuyện tôi sắp kể ra đây các bạn có thể tin là thật, là bịa, hay là nhảm cũng được. Tôi chỉ xin tường thuật lại với lời văn của mình một cách chân thực nhất có thể. Có thể có một vài sai sót nhưng mong các bạn rộng lượng không để ý mà bỏ quá cho.
Các bạn ạ. Tôi là một trong những dân mê phượt (ngày xưa chúng tôi không gọi là thế), cách đây gần chục năm khi tôi còn là sinh viên và đang rảnh rang thì tôi cũng mê xách xe đi khám phá những miền đất lạ lắm. Nhưng hiện tại sau khi ra trường và lao vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, với những bon chen vật vã của cái xã hội xô bồ này thì cái thú vui đi phượt của tôi cũng đành dẹp sang một bên, và nó tắt hẳn hoàn toàn khi tôi lập gia đình mà vợ tôi thì đéo mê phượt tí nào cả.
Hôm ấy, khi mà vợ tôi đi công tác đã sang ngày thứ 3, tôi thì hiện cũng chả có việc gì phải đến công ty do tình hình thua lỗ, đến cũng chả có việc mà làm (đang thời khủng hoảng mà). Lúc này cảm giác cô đơn bắt đầu xâm chiếm lấy tôi, tôi bèn lấy điện thoại nhắn tin cho vợ một câu chuối củ thế này: “Cún yêu đang làm gì thế? Nhớ chồng không cún yêu?”
Bình thường chẳng mấy khi tếu táo thế nhưng mà chờ mãi chả thấy vợ reply gì cả. Đến tận tối mịt mới thấy cái tin nhắn bay vèo tới đập vào mặt: “Đồ khùng! Rảnh quá thì làm gì đi! Đang bận tối mắt lên đây”.
Chán, đúng là quá chán. Một cái tin tình cảm như thế mà nàng nỡ lòng nào đối xử phũ phàng thế được. Thực ra thì trước khi đi vợ chồng tôi cũng đang trong thời kỳ căng thẳng, tin nhắn đó một phần tôi muốn hòa bình trở lại nên tình cảm đột xuất (chứ dân xây dựng thì khô khan lắm). Chẳng thà nàng không trả lời cho xong chứ kiểu này thì nản thật.
Tự dưng vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi tôi lại nhớ đến ngày xưa, ôi cái thời học sinh trung học với mối tình đầu đầy trong sáng, rồi lại cái thời đại học đầy ước ao và đam mê. Ôi cái thời ấy sao mà dại thế, cứ thế là ước mơ thôi, chả thực tế tẹo nào cả. Để khi ra đời cái thực tế nó cho bạn vài quả knock out thì lúc đấy mới sáng mắt ra, mới tỉnh táo mà làm việc với đồng lương 3 triệu mà vật lộn với một đống các hóa đơn. Thời đấy thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất với bao cô bạn thầm thương trộm nhớ, với mối tình đầu vụng trộm đến cầm tay còn e dè, đến hôn chay không lưỡi mà tưởng như là người hạnh phúc khắp thế gian. Giờ thì mà không tiền thì ma nó theo em nhé.
Càng nghĩ càng bí các bạn ạ, càng bị loạn trong các kỷ niệm và ước mơ thời nông nổi đó, rồi lại nhìn vào cái thực tế phũ phàng không tiền không vợ hiện tại, rồi lại nhìn vào cái tương lai xám xịt đang chờ mình phía trươc. Chẹp! Đúng lúc đó tôi nhớ lại cảm giác phóng khoáng ngày xưa khi mà dựng con FX giữa đỉnh đèo ngồi pha cafe châm điếu thuốc, tối rượu ngô hò hét cùng bạn bè. Lòng bỗng lại thấy nao nao.. chân lại muốn đi thêm lần nữa.
Ờ thì nói là làm. Tôi google một lúc thì ra được mấy trang chuyên cho dân đi phượt. Đọc những dòng cảm nhận của mọi người sau mỗi chuyến đi tôi lại như cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh của thời trai trẻ. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.
Tôi nhanh chóng đăng ký nick và post 1 bài lên trong mục “Tìm bạn đồng hành” với yêu cầu tìm thêm một ôm (là nữ giới đi cùng) để đi cùng lên Hà Giang thăm mùa hoa TGM. Khi bài được post lên rồi tôi mới thấy thật nực cười. Ở đây mọi người đều tuyển đi theo đoàn mới yên tâm, trong khi làm gì có ôm nào đi cùng một xế chưa hề biết mặt, mà còn đi tới mấy ngày nữa mới sợ. Nhỡ bán đi Trung Quốc thì sao. Ha ha.
Tự cười thầm như thế nhưng tôi cũng cứ cho đây là một ván bài đỏ đen, bạn ôm nào đi cùng tôi thì chắc tôi sẽ bao toàn bộ chi phí gọi là ủng hộ cho lòng dũng cảm của bạn đó thôi. Hehe. Có thể các bạn nghĩ tôi có chút gì đó xxx trong việc tuyển đó nhưng quả thực khi post lên tôi không hề có chút tà dâm. Tôi chỉ mong có một ai đó có thể nói chuyện, mà nói chuyện với nữ thì rõ là tuyệt hơn nam và gay rồi.
Thầm nghĩ mình chỉ có 0.001% cơ hội nên tôi cũng chả lưu tâm mà đi ngủ. Giấc ngủ đến cũng thật trọn vẹn khi giấc mơ toàn là những người cũ và kỷ niệm đẹp tràn về.
Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy khá muộn. Một phần là do tối qua tôi thức khuya, một phần nữa là do dạo này ít việc nên cũng chả cần phải đến công ty sớm. Sau khi hoàn thiện xong phần vệ sinh cá nhân tôi cầm điện thoại lên xem thì thấy có 1 tin nhắn đến.
Số lạ: “Anh có đi Xín Mần không cho em đi với”. Tin nhắn gửi lúc 1h20′ sáng.
Thú thực là tôi cũng chẳng biết Xín Mần nó nằm chỗ nào. Tôi chọn HG vì các tỉnh miền Bắc tôi đã đi gần hết, còn HG thì mới lên TP nhưng chỉ là làm việc chứ chưa đi thăm thú được nhiều. Nhưng mà tôi nghe địa danh này cũng quen quen khi đọc những bài viết tối qua. Thế nên gần như ngay lập tức tôi nhắn lại:
Tôi: “Anh đi thăm thú là chính, mệt thì nghỉ, khỏe thì đi, còn sức thì còn đi, Xín Mần là cũng có qua đó”.
Cũng gần như ngay lập tức số lạ nhắn tin lại ngay:
Số lạ: “Trời, giờ anh mới ngủ dậy hả? Em nhắn từ tối qua mà. Vậy bao giờ anh đi?”
Tôi: “Ừ. Anh cũng chưa biết được em ơi, thích là nhích thôi, giờ anh ra cafe sáng, em rảnh qua bàn luôn nhé”.
Số lạ: “Vâng, anh cho địa chỉ đi”
Tôi: “Cafe M, số xxx đường yyy, em qua luôn nhé”
Số lạ: “Okie”
Vậy là xong, tôi thay quần áo rồi ra quán cafe quen ngay gần nhà chờ đợi. Trong khi nhâm nhi cafe đen buổi sáng, tâm hồn tôi cảm thấy sáng khoái lạ thường. Trong tôi nảy ra bao suy nghĩ về cô gái đó? Cô gái đó như thế nào nhỉ? Sao cô ta lại muốn đi cùng mình? Cô ta không sợ sao? Cô ta có xinh không nhỉ? Bao tuổi rồi mà gan thế? Nhìn cách nhắn tin thì cũng chẳng biết là bao tuổi, cô ta không dùng những ký tự như 9x nhưng cách nói chuyện lại có đôi chút trẻ con.
Khi còn đang chìm ngập trong những suy tư đó thì một giọng trong như nước suối cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
– Anh có phải là H không ạ?
– Ơ mà ừ.. Phải tôi là H – Tôi ấp úng.
Cô gái trẻ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, khoát tay gọi một ly đen nóng không đường “giống của anh này”, cô ấy nói rồi chỉ vào tôi. Dáng vẻ đúng là không thể tự nhiên hơn, đến tôi cũng gần 3x rồi mà vẫn còn phải phục ngầm.
– Em là người nhắn tin cho anh đó hả? – tôi hỏi em
– Vâng ạ! – Em trả lời gọn lỏn.
Vậy đấy. Và tôi với em bắt đầu câu chuyện với những chuyến đi của em, của tôi ngày xưa. Những xúc cảm, những cảm nhận khi đứng giữa bao la đất trời, những cảm xúc nhe nhói khi gặp những con người bất hạnh tại những miền quê xa xôi, những bước chân đi lạc lối nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Trong lúc nói chuyện tôi cũng cố gắng để ý em đôi chút, em có giọng nói trong và ngọt ngào (trong như nước suối ấy), dáng người cân đối nhưng cũng không được cao lắm, đôi gò má cao, làn da trắng và đặc biệt đôi mắt to và hút hồn đến lạ, trông có vẻ nhí nhảnh nhưng có đôi chút buồn buồn trong đó. Em nhẹ nhàng vui tươi, dễ gần đến mức tôi phải hỏi em tại sao em lại có thể nói chuyện với người lần đầu tiên gặp lại tự nhiên đến thế.
– Trời ạ! Chắc là tại anh đẹp zai quá đây mà! – Em bật cười khanh khách.
Giọng cười của em cũng làm tôi phải bật cười theo. Bất giác tôi hỏi em:
– Em đi cùng một mình thế này em không lo lắng gì sao?
– Có gì mà lo chứ. Em đạt nhị đẳng huyền đai karate, nhìn anh thư sinh thế này chưa cần 3s là knockout luôn. ha ha! – Em lại cười khúc khích.
– Thật á! Thế là anh sợ rồi đấy nhé, tự dưng lại hấp dẫn anh thế này là tại em đó – Tôi bắt đầu lại giọng lả lơi (chết thật, cái tật hồi sv thế nào lại nảy đúng vào lúc này).
– Hi hi! Em chả sợ. Mà anh ơi bao giờ mình đi ấy nhỉ? – Em cười khúc khích rồi hỏi lại tôi chắc là để đánh trống lảng đây mà.
– Thích thì nhích mà, hay mình đi luôn em nhé. – Tôi máu lên bất chợt.
– Okie! Em cũng thích thế! Nói là là phải đi luôn chứ. Giờ anh với em về dọn đồ sau đó anh đến đón em rồi đi luôn nhé.
– Okie. Cho anh địa chỉ đi em.
– Anh qua chỗ này (….) đón em. À anh nhớ mang áo mưa đôi nhé, đồ ăn em chuẩn bị cho.
– Ok.
Vậy là tôi với em chia tay nhau và nhanh chóng về nhà dọn đồ. Tôi tranh thủ làm thay dầu xe, mua cái áo mưa đôi, đổ xăng và lục tung nhà mới tìm ra cái balo to rộng ngày trước. Bỏ vài bộ quần áo vào đấy và thế là xong.
Lòng cũng tương đối hồi hộp. Tôi cũng chả biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào?! Tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi một thằng đàn ông đã có vợ và đang gặp chuyện gia đình chuẩn bị đi chơi xa với một cô gái xinh xắn, giọng nói dễ thương, có đôi mắt to nửa vui nửa buồn lần đầu tiên gặp mặt.
Những xúc cảm đến rất nhanh. Một cảm giác đôi chút tội lỗi khi nghi đến người vợ, một người mà tôi vẫn luôn cho rằng tôi yêu hơn chính bản thân mình. Một người mà đã bên tôi suốt năm năm, và năm năm đó tôi bỏ những trò vui, những cô gái mà không hề hối hận, nuối tiếc hay có cảm giác ép buộc gì. Tôi yêu em và tôi đã trở thành 1 người đàn ông của gia đình đúng nghĩa, tôi hạnh phúc vì điều đó. Thế mà giờ đây tôi lại đang đi chơi riêng với 1 cô gái, mặc dù tôi chả có ý định gì xấu trong cuộc đi chơi này cả, nhưng mà.. liệu có nên không?
Sự trăn trở của tôi bị dập tắt một cách nhanh chóng khi tiếng chuông điện thoại đổ reo. Tin nhắn đến:
Số lạ: “Em xong rồi, anh đến đón em nhé”
Quên mất là cuộc trò chuyện vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi tên em. Tặc lưỡi chép miệng “ờ thì đến đâu thì đến” tôi nhắn lại “OK” rồi dắt xe ra khỏi nhà.
Để lại một bình luận