Phần 56
– Anh chị có dùng thêm gì không ạ?
Thằng đồng nghiệp đon đả dạm hỏi trong khi tôi bình thản đón nhận ánh mắt ngạc nhiên đến từ Xuân, con Trinh và 1 vài đứa nữa trong nhóm trước đây đã từng biết tôi qua đôi ba lần đi hát, đi bar cùng nhau. 1 vài cái đưa mắt, vài cái hất cằm, râm ran xuất hiện đâu đó những tiếng xì xầm to nhỏ… Tôi chẳng tỏ thái độ gì, vẫn điềm nhiên trước sự hằn học dần lộ ra trong ánh mắt những đứa này. Vẻ mặt thờ ơ, lạnh tanh hướng về phía Xuân và con Trinh trong khi chờ đợi thằng đồng nghiệp tích menu. Con Trinh lộ rõ vẻ khó chịu và tức tối còn thằng Xuân thì quay đi nơi khác sau vài giây chạm mặt tôi… Có thể nó đang khó nghĩ, cũng có thể là nó quá bất ngờ khi phải đối diện với tôi trong hoàn cảnh thế này…
– Anh quen bọn khách này hay sao mà em thấy vài đứa cứ xì xầm nhìn anh??? – thằng đồng nghiệp hỏi tôi khi cả 2 xuống quầy để mang thêm đồ lên phòng.
– Biết thôi chứ không quen, mày mang mấy thứ này lên trước đi, rượu để anh mang lên sau.
– Bụp.. Bụp… Chát.. Chát… Xịch… – bê mâm rượu và ly cốc lên phòng, nhạc lúc này đã được mở to xập xình còn đám lâu la thì đang í ới chúc tụng và tranh nhau lượt hát. Tôi lẳng lặng bày biện mọi thứ ra bàn, đúng lúc vừa bê khay mâm bước đi thì 1 thằng búi tóc đuôi ngựa ngồi cạnh Xuân rút ra tờ 100k ném về phía tôi rồi nói…
– Này, bo!!!
– … – tôi im lặng không đáp.
– Tiền bo đấy, cầm lấy đi!!! – thằng đó nói tiếp kèm theo nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích. Vài đứa trong bọn bắt đầu nhìn tôi tròng trọc như thể chờ đợi kết quả từ trò vui mà bọn chúng vừa bầy ra.
– Cảm ơn anh!!! – hiểu rõ trò bẩn của bọn này nên tôi vẫn điềm nhiên, di tờ tiền lại phía thằng đuôi ngựa. Trong khi Xuân quay mặt nhìn về nơi khác.
– Sao!!! Chê ít à!!! – dứt lời thằng đuôi ngựa rút thêm 1 tờ 100k nữa… bóp nhàu, rồi vẫn động tác cũ ném về phía tôi.
– Hí hí, sao hôm nay sộp thế!!! – vài đứa trong bọn cười rộ lên, con Trinh ngồi cạnh Xuân nhìn tôi đầy hả hê. Còn thằng Xuân thì cầm lấy chai bia vừa mở tu liền 1 hơi.
– Bạn luôn giàu lòng nhân ái mà. Ra đường lúc nào chẳng để riêng ít tiền để bố thí cho ăn xin, ăn mày, hê hê hê. – Hố hố, thằng này hôm nay bệnh cmnr, hố hố hố – thằng đuôi ngựa vừa dứt lời thì cả đám hùa nhau cười hềnh hệch. Không quên ném về phía tôi những cái liếc mắt mỉa mai, khiêu khích.
– Có cần thêm gì thì các anh chị cứ gọi!!!
Tôi vẫn giữ thái độ lạnh tanh, điềm đạm trả lời cho hết thủ tục. Nếu nói tôi không tức giận thì hoàn toàn không phải, nhưng làm việc trong cái môi trường này. Hàng ngày tiếp xúc với đủ mọi thành phần từ tri thức tới bậu xậu cho đến… chí phèo… Thì dù có cố hay không, độ tĩnh và sự nhẫn nhịn của bất kỳ nhân viên nào theo thời gian cũng tự động tăng lên như 1 dạng đề kháng của tâm lý. Chỉ cần học cách để ngoài tai, coi như chó sủa, mèo gào. Nhẫn nhịn cho đến lúc rời đi thì những âm thanh ấy sẽ chẳng còn đọng lại được trong đầu là bao nữa… Tất nhiên đó là với những khách hàng bình thường, những con người hoàn toàn xa lạ. Còn với những kẻ đã biết 1 chút về bản thân và hoàn cảnh của tôi, thì mọi chuyện không còn đơn giản chỉ là nhẫn nhịn và bỏ ngoài tai như mọi lần nữa…
– Này, đứng lại đã!!! – thằng đuôi ngựa đưa tay vẫy vẫy, gọi giật lại khi tôi vừa quay người bước đi
– Anh cần dùng thêm gì ạ!!!
– Cầm lấy tiền!!! – vừa nói nó vừa hẩy 2 tờ 100k xuống nền nhà.
– Cảm ơn anh, tôi làm ở đây chỉ ăn lương từ…
– Bảo mày cầm lấy tiền thì mày cầm lấy!!!
– … – tôi im lặng coi như chó sủa.
– Mày khinh tao…??? Tao hỏi lại lần cuối, mày có cầm hay không???
– … Cần gì thêm các anh chị cứ gọi!!!
– ĐMM tao cho mày ra khỏi cửa đấy!!! – 1 thằng gầy như nghiện, xăm trổ nơi bả vai nhảy ra từ phía bên cạnh chặn hướng đi của tôi.
– Thế là nó khinh tao có phải không bọn mày??? – thằng đuôi ngựa làm bộ quay sang hỏi những đứa còn lại.
– Nó khinh mày ra mặt thế còn gì… Oánh bỏ mẹ nó đê!!! – 1 con phò chó đú động cỡn.
– Đúng rồi, phang chết cmn đê… – lũ còn lại bỏ cả hát hò nhao nhao chửi hùa theo.
– ĐM, loại đi cướp sái lol mà còn bày đặt thanh cao… – 1 con nữa ngồi cạnh con Trinh vén mỏ chửi đổng, hẳn là bọn này đã biết rõ chuyện của tôi qua lời đơm đặt từ con Trinh. Cùng lúc đó thì thằng Xuân đã uống đến chai thứ 2.
– Mong các anh chị tôn trọng nhân viên, có điều gì phàn nàn thì có thể phản ánh lại với quản lý. – tôi cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, vẫn ôn tồn để khỏi đưa cơ thể hành động theo ý muốn đang giẫy giụa trong lòng.
– Hây, ĐM mày thì có cái đéo gì mà phải tôn trọng, loại định cướp vợ bạn như mày còn đéo bằng cả con chó. Cúi xuống nhặt tiền rồi cút xuống nhà đi. ĐMM!!! – thằng đuôi ngựa gằn to giọng.
– … Thôi đi, bọn mày đến đây để hát hay là để gây chuyện hả… – thằng Xuân sau khi tu hết chai bia thứ 2, lúc này mới lên tiếng.
– Anh…!!! – con Trinh ngồi bên cạnh giật giật cánh tay Xuân.
– Tôi đã nói rồi, có gì không vừa lòng… – tôi nhẫn nại cất tiếng.
– ĐM mày không nghe thấy gì hay sao hả thằng chó… Con chó mẹ mày không dạy được mày… – “BỤP!!!”
Tất cả những cá thể tồn tại trong căn phòng này ngoại trừ tôi, đều không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong 1 phần giây vừa rồi. Chỉ biết rằng thằng còm nhom xăm chổ sau câu chửi dở miệng thì cả người hất ngược đà, ngã về phía sau nằm im thin thít vô thanh, vô ảnh.
– ĐMM… “Xoảng!!!”
Thằng đuôi ngựa nhận biết tình hình sớm nhất, ném ngay chai bia về phía tôi trúng vô tường rồi cùng 2 thằng còn lại trong đám (ngoại trừ Xuân) nhảy xổ đến chỗ tôi. Mặc dù có tới 3 thằng nhưng bọn này vẫn chỉ là hạng ăn chơi, đua đòi, đú đởn. Chỉ qua 1 vài bước di chuyển linh hoạt tôi đã cắt lìa được đội hình túm tụm của chúng để đánh lẻ từng thằng. Cứ 2, 3 pha tránh đòn lại đi kèm với 1 cú đánh phản công, chưa đầy 1′ tôi đã ép ngược đánh cho cả bọn ngã dúi dụi. Thằng Xuân lúc này vẫn điềm nhiên ngồi nhìn mặc kệ con Trinh cùng đám 4, 5 đứa con gái còn lại gào thét, chửi rủa.
– … “Cạch!!!” …
Tôi vừa dừng tay định trở xuống nhà thì cánh cửa phòng lập tức mở toang. 4 tên bảo kê quán ập vào, nhìn quanh khắp 1 lượt rồi chẳng nói chẳng rằng lao vào áp sát tôi. Không gian hẹp cùng bất lợi về số lượng, phần nào đó vì quá bất ngờ trước sự xuất hiện và hành động của hội bảo kê nên tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài những pha đánh trả yếu thế. Sau hơn nửa phút chống cự, rốt cuộc tôi cũng bị chúng vây công cho tối tăm mặt mũ.
– Dừng lại, không đánh nữa… Không đánh nữa, chết người bây giờ… – tôi dù toàn thân bầm dập đến tê người nhưng vẫn loáng thoáng nghe được đâu đó 1 giọng can ngăn quen thuộc. Mà ở trong phòng này chắc chỉ có mỗi thằng Xuân chứ không còn ai khác.
– Bắt nó lại, giải lên đồn tội đánh người đi… Cho nó tù mọt gông luôn. – đám con gái lâu la bắt đầu nhao nhao…
– Đánh thế đủ rồi, đưa nó xuống nhà đi. – 1 tên trong hội bảo kê ra lệnh.
– Không bắt nó lại à… gô cổ nó lại… Để đấy bọn tao sẽ kiện cho nó phải ngồi tù… – mấy thằng lúc nãy còn bị tôi đánh bầm dập, nay bắt đầu mạnh mồm trở lại.
– Bọn mày im hết đi… toàn gây chuyện đâu đâu… Việc này đến đây thôi mấy anh ạ, lỗi đến từ cả 2 phía nên coi như cho qua đi… – Xuân gằn giọng đám bạn mình rồi quay lại nói với hội bảo kê.
– Mẹ mày, bọn tao làm vậy cũng vì mày với cái Trinh…
– Tao đéo khiến, mẹ chúng mày làm như tao là bù nhìn à!!! – Xuân đùng đùng quát.
– Anh chị nào muốn kiện cáo gì thì lát xuống gặp chủ quán nhé. Chủ quán sẽ theo tới cùng, còn các anh chị đã có “lời đi” thì sẽ phải có “lời lại”, không phải thích nói gì thì nói đâu. Suy nghĩ cho kỹ không sau này lại kêu bọn này không nhắc nhở… Đi thôi bọn mày, đưa thằng này xuống.
Tên bảo kê làm động thái dằn khiến cả lũ lâu bâu câm lặng, không 1 tiếng ho he dám ý kiến. Dù gì thì việc người ngoài động chạm tới nhân viên cũng coi như đã dính líu 1 phần tới chủ quán. Chủ quán có thể xử lý nội bộ nhân viên của mình như cách mà hội bảo kê đã làm với tôi. Nhưng tuyệt nhiên họ sẽ hạn chế hết mức có thể việc để người ngoài tham gia vào việc xử lý của họ.
Để lại một bình luận