Phần 72
– “Cộc… Cộc… ” – Mở cửa cho tôi nào!!! – Ngọc gọi cửa khi tôi đang xem xét 1 số vấn đề của bản báo cáo quý cần nộp ngay trong ngày mai vì đây đã là thời điểm cuối tháng 3.
– Đêm hôm rồi gọi gì to thế!!!
– Khát!!! Phòng anh có nước không, tôi khát khô cổ rồi.
– Sao không đun?
– … Ực… Hà… Đang đun rồi, nhưng mà nước nóng thì uống sao được… Anh đang làm gì vậy… Làm báo cáo à!!!
– Ừm… mai là đến hạn phải nộp rồi.
– … Ùi, nhanh thật, vậy là đã sắp tròn 1 tháng tôi đi làm rồi đấy!!!
– Ừm, đúng là nhanh thật… Giờ thì đã quen việc rồi chứ? – tôi vừa gõ máy vừa hỏi Ngọc.
– Quen rồi, công việc mới đầu cũng không có gì nhiều. Các đồng nghiệp ở đấy cũng nhiệt tình chỉ bảo tôi nữa.
– “Con sếp tổng mà lại!!!” – Ừ, cứ vậy mà phát huy thôi… “Click… Click… ”
– … Anh không nói chuyện với tôi tử tế được à. Vừa nói vừa gõ, xem tôi như đồ thừa vậy.
– Thông cảm đi, tác phong CN nó phải như vậy. Cô có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi vẫn nghe được mà.
– Này thì CN này… “Rẹt… ” – Ngọc vừa nói vừa rút dây sạc chiếc lap của tôi ra.
– … Cô… Hừm…
Như ngày trước hẳn là tôi đã phát cáu mà quát mắng Ngọc.Nhưng từ ngày tự chiêm nghiệm suy nghĩ về bản thân, thêm vào việc sống trong không khí công việc, trong môi trường trưởng thành đã giúp tôi tôi luyện thêm khả năng nhẫn nhịn và chịu đựng của mình. Phần cũng vì chiếc lap vẫn cắm pin, phần vì tôi thừa hiểu tính cách ương bướng của Ngọc, có cáu thế, có quát nữa thì cũng vậy nên tốt nhất là cứ im đi, chịu đựng vài giây cho cơn bực bội lắng xuống thì bản thân thấy còn thoải mái hơn là việc mắng mỏ, quát thoát mà không làm gì được vì đối phương cứ trơ ra.
– Sao, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi để tôi còn làm nốt việc. – tôi save cẩn thận số liệu của mình rồi quay ra với Ngọc.
– Trời, ghê thiệt, vậy mà tôi tưởng anh sẽ xửng cồ đến mức xé xác tôi ra ấy chứ. Xem ra thử nghiệm không đạt kết quả như mong muốn rồi.
– Hây, cô làm như ai cũng giống mình vậy, hâm hâm, dở dở… Chẳng qua tôi biết thừa là cô cũng biết máy tôi vẫn cắm pin nên mới làm vậy. Không thì có cho kẹo mút cô cũng chẳng dám.
– Anh đừng có tự tin thái quá, chưa biết chừng có ngày anh vì tôi mà phải khốn khổ đấy. – Ngọc nhăn nhở nhìn tôi.
– Thế rốt cuộc là cô muốn nói chuyện gì? Dông dài quá rồi đấy.
– Mai là t6 rồi, tôi muốn làm 1 bữa liên hoan nho nhỏ để mừng tháng làm việc đầu tiên. Anh nhớ có mặt đấy nhé!!!
– Để xem tôi có bận…
– Anh đừng có viện cớ này nọ, chiều cuối tuần làm về rồi đi luôn thì còn bận gì mà bận.
– Cô hay thật, biết đâu còn phải tiếp khách hay tổ chức liên hoan này nọ cho ae công nhân nữa thì sao…
– … Vậy thôi, anh không cần phải đến đâu… Xem ra càng ngày tôi càng làm anh cảm thấy khó chịu thì phải… – trái hẳn với suy đoán của tôi, Ngọc không nổi đóa hay đốp chát gì. Chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi bình thản đứng dậy bước ra phía cửa phòng.
– … Ví mới hợp với anh đấy, người tặng đúng là có mắt thẩm mỹ… – Ngọc cười nhẹ khi ánh mắt chạm qua chiếc ví mới tôi để trên giường. Cô nàng không nói gì thêm, đẩy cửa rồi bước về phòng mình.
– “Thế là thế nào nhỉ? Mình vừa làm gì sai à?”
Tôi tự mắc cạn trong những câu hỏi của bản thân. Sự thực những lời tôi vừa nói chính xác là những ý tôi muốn diễn đạt với Ngọc chứ không phải nề hà hay là khó chịu gì giống như Ngọc nghĩ. Công việc tuần tự diễn ra theo ngày, kế hoạch mặc dù luôn được sắp xếp và lên lịch trước nhưng có vài thứ tồn đọng thì thường được “săn siu” vào những ngày cuối tuần để dồn toa dứt diểm cho xong. Thành ra tôi không muốn nhận hẹn trước với Ngọc là vì như vậy.
8h tối hôm sau… trong bữa nhậu dở với các ae đồng nghiệp và công nhân công trường…
– A.Quý: Không ở lại thêm được với mọi người hả Tuấn?
– Tôi: Vâng, thì như em nói với anh lúc trưa rồi đấy.
– A.Tùng: Ở lại chút nữa đi, hôm nay ăn liên hoan hoàn thành giai đoạn tiếp theo mà chú lại bỏ đi giữa chừng à?
– Tôi: Khổ quá anh ơi, cái hẹn này em hẹn từ trước rồi, không đi không được. Thông cảm cho em đi, em xin tạ lỗi nốt chén này ạ.
– A.Tiến: Thông cái gì mà thông, có muốn thông không!!!
– A.Quý: Thôi, chú đã nói như vậy rồi thì thôi, hôm nào làm bữa phạt với ae là được.
– Tôi: Vâng vâng, đó các anh thấy chưa, chỉ có mỗi tổ trưởng là tâm lý nhất, hehe. Thôi em về luôn đây không vội.
Vội vàng lấy xe rồi gọi cho Ngọc luôn vì tôi không rõ tối hôm nay cô ấy sẽ mở tiệc liên hoan ở đâu và vào lúc nào…
– Gọi gì tôi đấy?
– Cô đang ở đâu vậy, có ở nhà không?
– Tôi không ở nhà đâu.
– Ờ… thế tối nay định tổ chức ở đâu? Mấy giờ vậy?
– Anh bận thì không cần cố đi để làm gì đâu. Đi như vậy anh không thoải mái mà mọi người cũng kém vui, vậy nhé!!!
Dứt lời Ngọc cúp máy luôn, nghe “nhạc hiệu đoán chương trình” thì có vẻ cô nàng vẫn chưa nguôi ngoai cơn dỗi tối qua. Định bụng gọi lại nhưng biết chắc cô nàng sẽ không thèm nghe máy nên tôi đành gọi cho K.Nguyên.
– Alo!!!
– Em chào anh!!!
– Ừm, có chuyện gì không?
– Dạ, hôm nay Ngọc tổ chức liên hoan tròn 1 tháng đi làm, anh có đi không ạ.
– Anh bận nên không đi được. Thế cậu có đi không?
– Em… vậy anh có biết địa điểm tổ chức không ạ?
– … Ừm… Ngọc nó hẹn ở… thì phải.
– Vâng, em cảm ơn anh ạ.
– Đi cẩn thận, từ từ thôi nhé.
– Dạ… là sao ạ.
– Hầy, là như thế thôi. Đi chơi vui vẻ nhé. – dứt lời KN tắt máy luôn, đúng là 1 con người trầm lặng, sâu sắc và khó dò. Chỉ qua 1 vài câu nói qua lại nhưng dường như KN cũng đã đoán ra tình cảnh hiện tại của tôi rồi.
9h tối, sau khi đã lượn từ công trường về nhà tắm rửa sạch sẽ, tôi mới phóng được đến 1 club ở Nguyễn Khuyến, theo như lời KN là nơi mà Ngọc đặt tiệc liên hoan của mình.
– Lại gọi tôi có việc gì đấy? Nói to lên… anh đang ở đâu mà nhạc nhẽo ầm ĩ vậy!!! – Ngọc hơi gắt gỏng khi nghe máy của tôi.
– Tôi đến nơi rồi, cô đang ở bàn nào đấy?
– Nơi nào… cái gì… làm sao mà anh mò đến đây được?
– Hỏi nhiều thì tôi cũng đã ở đây rồi… À kia rồi, thấy cô rồi, xinh gớm!!!
– Anh…
Tôi tắt máy không để cho Ngọc nói thêm, đoạn bước gần về phía bàn mà Ngọc và đám bạn của cô đang ngồi. Ngoài những gương mặt cũ là Trường, An, Ngân thì hôm nay còn có thêm 2 cặp đôi trai gái khác nữa.
– Xin chào, xin lỗi vì đến hơi muộn nhé. – tôi nhã nhặn chào hỏi tất cả, còn câu xin lỗi thì nói riêng với Ngọc.
– Ngọc: Không sao, mọi người cũng vừa mới đến thôi. Giới thiệu với mấy người, đây là Tuấn, bạn mình. Còn mấy đứa này đều là bạn tôi hết, giống như Ngân và An vậy. – Ngọc tươi cười giới thiệu các bên với nhau như chưa có chuyện gì từng xảy ra. Ngồi bên cạnh, Trường cũng niềm nở gọi tôi ngồi vào bàn, vì phía ngoài cùng là An nên tôi đành ngồi cạnh con bé.
– Chào anh!!! – An cười chào tôi.
– Ừ, chào em!!!
– Vậy mà em tưởng hôm nay anh không đến.
– Giờ thì anh đến rồi đây, mà có đến muộn quá không vậy?
– Bọn em cũng mới ngồi được vài phút thôi.
Rượu qua, bia lại, đá đưa xã giao thêm vài 3 câu với An và 1 thanh niên ngồi cạnh An được 1 lúc thì DJ bắt đầu cho nhạc sung lên. Từng tốp thanh niên ở các bàn lân cận hò hét nhau ra quẩy chảo, nhảy nhót. Bàn của tôi cũng vậy, tất cả đều bước ra sàn, hòa nhịp với đám đông, trôi theo những tiếng bđít đập thình thịch tới rung ngực, sôi máu của âm thanh và giai điệu. Tôi nhảy được vài phút cho hòa đồng có không khí rồi lại bước trở về bàn. Ngồi nhìn đám đông hò reo, quay cuồng thấy cũng vui vui, hay hay, tự do tự tại. Cái bụng reo réo sôi lên từng hồi vì trưa ăn ít mà từ tối đến giờ chỉ toàn bia với rượu đâm ra xót ruột. Đang ngồi hít thở cho qua cơn khó chịu thì nệm ghế bên cạnh bỗng chùng xuống. Tôi quay sang thì thấy An cũng đã trở về bàn và ngồi cạnh tôi.
– Sao anh không nhảy tiếp vậy?
– Thì cũng như em thôi!!!
– Em làm sao? Hì, sao mà giống em được chứ!!! – An nhìn tôi cười rồi cũng đưa tay xoa xoa bụng giống tôi.
– À… ừ, đúng là không thể giống được…
– Anh uống không? – An rót 1 ly rượu cho mình rồi hỏi tôi.
– Anh không!!!
– Ực… chị Ngọc hôm nay nhảy sung thật…
– … Anh em nhảy cũng dẻo đấy chứ…
– A.Trường ấy ạ? Anh ấy thì ghê rồi.
– Sao mà ghê?
– Thì đa tài mà anh!!!
– Ừm… thế thì mới yêu được Ngọc chứ…
– Chưa…
– Chưa gì cơ?
– Thì đã yêu đâu anh…
– Như thế kia thì cũng coi như yêu rồi còn gì!!!
– Trông vậy mà lại không phải vậy… Đôi này kỳ lạ lắm… – An uống 1 ngụm rượu rồi mỉm cười nhìn về phía sàn nhảy.
– Sao mà kỳ?
– Anh chắc là cũng không biết nhiều về a.Trường em đúng không?
– Ừ…
– Bố a.Trường là 1 trong những cổ đông của cty bố chị Ngọc, đồng thời cũng là bạn tâm giao. 2 bên gia đình biết nhau từ ngày xưa nhưng hồi bé thì chỉ có a.Trường và a.Nguyên là thân với nhau thôi vì sàn sàn tuổi. A.Trường là con 1, không có em nên quý em lắm. Bố mẹ a.Trường cũng quý em nên cũng hay đưa em đến chơi nhà chị Ngọc, chị em em vì vậy mà chơi thân với nhau cho đến bây giờ. – An vừa nói vừa mỉm cười như đang tự sự với những ký ức của 1 thời xa xưa.
– …
– A.Trường thông minh, học giỏi, lại là con 1 nhà thế gia nên từ nhỏ đã được uốn nắn rất nhiều. Từ chơi đàn, học võ cho đến vẽ tranh… nói theo kiểu sến người cổ thì là “cầm kỳ thi họa, văn võ song toàn” ấy, hì. Nhưng cũng vì vậy mà hồi bé chị Ngọc ghét a.Trường lắm, vì anh ấy đa tài, nhiều trò hơn a.Nguyên, tất nhiên là giỏi hơn chị Ngọc nữa nên hay bắt nạt chị ấy, hì hì.
– …
– Mọi chuyện cứ thế cho đến khi tất cả khôn lớn. A.Trường du học, trở về nước đi làm 1 vài năm thì quay về làm cho cty của bố chị Ngọc. Năm chị Ngọc học năm 3 cũng là năm a.Trường lên chức trưởng phòng. Những lần a.Trường được mời đến ăn cơm thì chị Ngọc đều về nhà dùng bữa. Gặp nhau nhiều cùng với suy nghĩ ngày 1 trưởng thành nên trong thời gian đó 2 người dần có cảm tình với nhau hơn. Không ai bảo ai, cái tình cảm ấy cứ dần được hình thành như vậy.
– “Thảo nào mà hồi đấy thỉnh thoảng lại thấy cô ta được đón về nhà bởi chiếc Bmw đen.” – tôi nghĩ thầm.
– Theo lẽ thường thì tình cảm ấy có lẽ đã chuyển hóa thành ty nếu như chị Ngọc không phải sang Úc hơn 1 năm để hoàn thành việc học. Khi chị ấy trở về tất cả bọn em ai cũng nghĩ là đôi này sẽ thành vậy mà… A.Trường thì hơi cao ngạo trong ty, muốn người khác phải quy phục mình trước khi mình tỏ tình. Chị Ngọc thì lại bướng bỉnh và quyết liệt, rất khó để làm điều đó nhất là khi đã biết được suy nghĩ của a.Trường. Có lẽ vì 1 chút khoảng cách về thời gian nên cái tình cảm này cũng cần 1 khoảng thời gian vừa đủ để hâm nóng lại mùi vị cảm xúc, để sống lại cái cảm giác được yêu thương. Hì, anh có nghĩ như vậy không ạ?
– Anh đang nghĩ sao em lại ngây thơ đi nói những chuyện của người thân với 1 người lạ mới quen như anh.
– … Ưm… là vì… em cũng không hiểu sao mình lại đi kể cho anh những chuyện này nữa. Có lẽ vì… anh là bạn thân của chị Ngọc nên có thể tin tưởng được. Có thể sau khi biết những chuyện này anh lại có những lời khuyên để chị Ngọc mở lòng hơn với a.Trường thì sao!!!
– “Chứ không phải là thay ông anh mình bắn tín hiệu đến người khác đấy chứ!!!” – tôi cười nhạt trong lòng trước độ “quái” của An. Thực ra con bé làm vậy cũng không có gì là sai. Tất cả cũng chỉ vì anh mình mà thôi.
– Hầy, anh nghĩ nếu cả 2 đều vì ty và thực sự yêu nhau thì họ sẽ tự biết cách phải làm gì!!!
– Vâng… em cũng mong là như vậy!!!
An dứt lời cũng là lúc cuộc nói chuyện giữa 2 chúng tôi kết thúc, sự im lặng của ngôn ngữ diễn đạt lại 1 lần nữa nhường chỗ cho những âm thanh nhức nhối, chát chúa của thứ nhạc sàn và những tiếng hò reo, phấn khích của con người.
Để lại một bình luận