Phần 71
– “Ring… Ring… ” – đang ăn trưa cùng ae trong đội thì tôi nhận được cuộc gọi của Trà.
– Mình nghe!!!
– Tuấn à, đang ăn cơm hay sao mà thấy nhóp nhép vậy?
– Ừ, hì… Ực… Gọi hỏi thăm mình, rủ mình đi chơi hay là định nhờ vả gì đấy?
– Hừ, cứ làm như mình toàn gọi để làm phiền Tuấn không bằng… Chiều nay Tuấn rảnh chứ?
– Ờ… mình bận tới tận 6h cơ. Giờ mình đi làm rồi mà, Trà quên rồi à!!!
– Không, mình không quên, vậy sau 6h Tuấn có rảnh không?
– Ờ… có. Có chuyện gì vậy Trà?
– Vậy tối gặp nhau nhé, mình muốn tặng Tuấn ít quà chuyến phượt vừa rồi.
– Ừ… vậy “đi xong xuôi tất cả lại về” hay là còn đi ăn, đi uống nữa. – tôi trêu Trà.
– Hừ, mất công đi là phải đầy đủ. Đã hẹn hò thì phải cho nó đàng hoàng, tử tế chứ!!!
– À không, khổ… Trà không hiểu. Giờ mình bị nhiễm thói của mấy ông kỹ thuật ấy mà, làm gì cũng phải có dự toán với con số, số liệu rõ ràng, rành mặc thì mới bắt tay vào làm được, hehehe.
– Thôi không nói nhiều nữa, tối nay 7h mình đợi Tuấn đến đón đấy.
– Sao không đi 2 xe đi cho tiện?
– Đi làm gì cho tốn xăng!!!
– Vậy à… vậy Trà đến đón mình được không? Hoặc không thì để 7 rưỡi đi, mình về rồi còn phải tắm giặt nữa mà.
– Ưm, vậy để mình đến đón cũng được. Nhớ nhá, đúng 7h là mình đến đấy.
– Ừ, okie.
7h tối… Từ xa xa tôi đã thoáng thấy lấp ló ánh đèn pha từ chiếc xe của Trà…
– Hi, Tuấn đợi lâu chưa? – chưa đến cửa nhà Trà đã lên tiếng.
– Mình vừa xuống xong, cũng đúng giờ đấy. Tưởng lại bắt mình đợi như mọi lần, heyy!!!
– Giờ lớn rồi, đi làm rồi, giờ giấc, tác phong cũng phải chuẩn chỉ chứ Tuấn nhỉ, hì – Trà giả giọng “tuyên giáo”.
– Rồi… Quà…
– Đây!!!
– Đâu???
– Đây… – Trà làm mặt khôi hài nhìn tôi.
– … Đừng có nói quà của mình là buổi hẹn tối nay đấy nhé. Lỗ cả tháng đấy!!!
– Ôi, thông minh thế chứ lại…
– Oh, thế không có quà thật à!!!
– Có cái thứ mà Tuấn vừa đoán ra rồi đấy thôi. Vừa được Trà đến đón, lại còn được đi ăn, vậy mà còn kêu lỗ.
– Trời… hajzzz… Vậy đèo mình chứ!!!
– Gì…!!! – Trà lườm lườm nhìn tôi.
– Hầy, rồi thì đi, lại ra mấy quán cũ nhé!!!
– Ừ, tùy Tuấn đấy.
– Trà ăn đi, sao cứ tiếp mình hoài vậy. Nhiều quá ăn sao hết.
– Tuấn chịu khó ăn vào. Làm việc ở công trường vậy chắc ăn uống thất thường lắm!!! – Trà nói mà tay thì vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
– Cũng bình thường thôi, sức vóc mình chịu được mà… Này, cái tội cứ gắp cho ngta này. – tôi gắp trả lại Trà 1 miếng tôm nướng to bự.
– Tuấn làm ở đó theo diện gì vậy?
– Mình được ký hợp đồng dài hạn rồi, coi như nhân viên chính thức luôn… Món này ngon này, Trà ăn đi.
– … Cứ để đấy cho mình… Tuấn giỏi thật đấy, chưa ra trường mà đã được họ nhận rồi… Chẳng bù cho mình…
– Chỗ Trà đang làm cũng tốt mà, có nhiều cơ hội phát triển, cái đấy mới là q.trọng.
– Ừ, mình cũng xác định lấy bằng xong vẫn sẽ làm lâu dài ở đấy 1thời gian. Dù gì thì cũng dần quen việc và mấy ace đồng nghiệp ở đấy rồi.
– Mình cũng vậy, mới đi làm có hơn 2 tháng mà ae ở đấy thân thiết cứ như đã quen nhau từ lâu vậy. Môi trường ở đấy hơi vất vả 1 chút nhưng được cái không khí làm việc tích cực.
– Ừ, nhưng mình nghĩ về lâu về dài thì Tuấn vẫn nên chọn 1 môi trường khác có sức bật tốt hơn. Tuấn vốn năng động mà, cứ đóng khung mãi 1 vị trí quản lý số liệu đơn thuần như vậy thì uổng lắm.
– Ừ, cái đấy thì cứ để 1thời gian nữa rồi xem xét. Còn giờ mình chỉ biết làm hết sức mình với công việc hiện tại mà thôi. À, mà chuyến phượt vừa rồi thế nào vậy? Kể 1 chút cho mình nghe có được không?
– Không ngờ là chuyến đi của Trà lại có nhiều chuyện thú vị như vậy đấy!!! – tôi hào hứng khi được Trà kể cho nghe những câu chuyện mà cô nàng đã trải nghiệm sau chuyến phượt vừa rồi.
– Thú vị lắm Tuấn ạ, sau chuyến đi này chắc mình sẽ còn tham gia nhiều chuyến đi khác nữa. Càng đi càng thấy VN không nhỏ bé như mình tưởng.
– Mấy bức chụp ở miền núi này đẹp nhỉ!!! – tôi hỏi khi xem những bức hình Trà “tự sướng” trên đt.
– Ừ, chuyến này bọn mình vẫn chủ yếu đi loanh quanh mấy tỉnh m.Bắc thôi. Đang dự tính hè này làm chuyến xuyên Việt nữa chắc là sẽ tuyệt vời lắm.
– Ừ, mới có thể này mà nhìn đã phiêu rồi, xuyên Việt nữa thì tuyệt.
– Tuấn có muốn tham gia không?
– Hầy, mình cũng ham hố mấy vụ phượt phà này lắm nhưng mà giờ đi làm rồi… Thời gian không còn được thoải mái như trước nữa…
– Ừm… tưởng được thì đi cùng với mình… Có nhiều cái hay lắm…
– Thôi thì Trà cứ đi xong chụp ảnh đầy đủ cho mình xem là cũng coi như du lịch qua màn ảnh nhỏ rồi, hehe.
– Có chứ, đã mất công đi thì mình phải chụp nhiều thật là nhiều ảnh chứ. Toàn ảnh quý cả vì có phải lúc nào mình cũng được trở lại lần thứ 2 đâu.
– Hì, vậy giờ Trà có muốn uống thêm gì nữa không?
– Có chứ, mình vẫn còn đói lắm. Gọi thêm chút nữa nhé.
– Thật!!! vậy Trà gọi đi. Mình thì… thực sự là no rồi. – “Con bé này hôm nay ăn khỏe phết!!!” – tôi vừa nói vừa nghĩ thầm.
– Haha, mình biết Tuấn đang nghĩ gì trong đầu rồi nhé. Đang nghĩ xấu mình chứ gì!!!
– Ờ, sao biết!!!
– Á, giỏi thật đồ toen hoẻn này. Đang nghĩ xấu cái gì vậy hả?
– Sao kêu là biết rồi còn hỏi, hầy.
– … Hừ, mấy cái thứ xấu xa đó mình cũng chẳng cần hỏi kỹ làm gì. Còn người nghĩ mà không dám nói thì là hèn, hê hê!!! – Trà bĩu môi khích tướng.
– Hề hề, mình vốn xấu tính đầy mình mà. Cho Trà chê thoải mái.
– … Thôi về thôi Tuấn nhỉ, gần 9h rồi đấy!!!
– Ừ, đi vậy mà cũng gần tiếng rưỡi rồi. Em ơi tính tiền!!!
– Ăn xong còn uống nước nữa mà, hì. – Trà vừa nói vừa đưa tay vào túi xách để lấy ví.
– Nào, cất đi nhé, hôm nay kiểu gì cũng phải để Tuấn trả. Làm khác là không được đâu.
– Hì hì, thì Tuấn cứ trả đi, làm gì mà căng thẳng vậy chứ.
– Hầy, căng thẳng chứ, hôm nay lỗ vốn trầm trọng mà… Không cần trả lại đâu em!!!
– Tuấn đưa mình mượn ví 1 chút.
– Ơ… – Trà nói rồi cầm lấy luôn chiếc ví mà không thèm đợi chủ nhân của nó là tôi có cho phép hay không. >_< – … Ví rách hết rồi nè, thế này mà để đồng nghiệp, đối tác hay khách hàng nhìn thấy là mất điểm lắm đấy nhé… – Trà vừa vành ngăn trong ngăn ngoài chiếc ví ra vừa khẽ nhăn mặt. – Uầy, rách tận bên trong mà, có mấy ai để ý đâu. Cái ví này cũng bền, mình mua hồi năm 1 ở chợ sinh viên đấy. Dùng quăng quật như phá mà nó vẫn không đến nỗi nào. – … – Trà im lặng không nói gì, đoạn mở túi xách rồi lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ… – Ơ kìa Trà… cái ví kia… mình vẫn còn dùng được mà. – Phục vụ chủ như thế là đủ rồi, giờ cho mày nghỉ ngơi nhé… – Trà khẽ nói mấy câu khó hiểu rồi chuyển hết tiền, thẻ, giấy tờ cá nhân của tôi từ ví cũ sang chiếc ví mới – 1 chiếc ví làm bằng da đà điểu trông rất đẹp và sang trọng. – Đây là gia đình của Tuấn à? – Trà cầm tấm ảnh nhỏ chụp gia đình của tôi và hỏi. – Ừm, Trà đưa cho mình được không, mình tự làm được. – Ừ… không có ảnh cô gái nào mà… sao phải lo lắng thế!!! – Trà nói nhỏ rồi khẽ cười. – … Còn cái ví cũ của mình… – Cho mình nhé, mình lấy rồi đấy!!! – Trà nhanh tay bỏ chiếc ví cũ của tôi vào túi xách, đoạn cười tươi trước bộ mặt nhăn nhó vì bất lực của tôi. – Hajzzz… kêu là rách rồi còn lấy về làm gì nữa không biết. Đừng có nói là làm bùa đấy. – Là Tuấn tự nói đấy nhé!!! – Trà nhìn tôi rồi nói. – Ơ… thôi về đi!!! – tôi cảm thấy rần rần nơi sống lưng sau câu nói của Trà. … – Về nhà mình rồi mới về nhà Trà thì cũng gần 10h rồi. Về muộn vậy có sợ nhà nói gì không??? – tôi vừa lái xe vừa hỏi Trà. – Không sao đâu, Tuấn không phải vội vàng làm gì. Cứ đi chầm chậm hóng gió thế này cho thú vị… – … – Cho mình mượn người 1 chút được không? – Làm gì cơ… Ơ… – Trà không để tôi kịp nói gì đã vòng tay ôm lấy eo tôi. – Mình hơi lạnh… – … – Sao hả, có phải thấy mình lợi dụng quá phải không? – Không sao, bình thường mà… – Tuấn này… – Ừm… – … Từ giờ trở đi nhớ đừng bỏ bữa nữa nhé… – Trà thủ thỉ nghe nhẹ như gió thổi bên tai, giọng nói có chút gì đó lâng lâng và xa xăm. – … – Làm công việc gì cũng phải giữ gìn sức khỏe cho mình. Dù là bận mấy cũng phải nhớ đấy… – Ừm… – Dạo này nhìn Tuấn gầy và đen đi nhiều… – … – Không phải lúc nào mình cũng ở bên cạnh Tuấn để nhắc nhở thế này đâu… – Không sao mà… – … À ừ quên mất, ngoài mình ra thì vẫn còn người… những người khác nhắc nhở Tuấn nữa mà… – Yên tâm đi, mình sẽ nhớ những gì Trà khuyên mà. Mình cũng biết giữ sức khỏe lắm, Trà đừng lo!!! – … Cuối cùng cũng về đến nhà Tuấn rồi nè… – À… ừ… đấy, mải nói chuyện, không có Trà nhắc chắc mình lại mua đường rồi. – “Brừm… Brừm… ” – 1 chiếc suv Lexus cũng lừ lừ đỗ gần ngay trước mặt tiền ngôi nhà. Đối diện với nơi tôi và Trà đang đứng, ánh đèn pha chiếu sáng lóa mắt… – “À, ra là họ, thảo nào thấy cái xe quen quen.” – ánh đèn pha chớp tắt cũng là lúc tôi nhận ra Trường và Ngọc bên trong chiếc xe đó. – Trường: Vừa đi chơi về hả Tuấn? – Trường xuống xe rồi lên tiếng, đoạn bước sang phía bên phụ để mở cửa cho Ngọc. – Tôi: Vâng… Cám ơn Trà hôm nay đã hẹn mình đi chơi nhé. Hôm nào rảnh mình sẽ mời Trà và đến đón Trà, không để như hôm nay đâu, hì. – Trà: … Ừ… có gì đâu mà tự nhiên Tuấn khách sáo vậy? Mà đấy là… bạn Tuấn à? – Tôi: À… – Ngọc: … Chào bạn… Nhận ra mình chứ? – Ngọc bước xuống xe rồi mỉm cười chào Trà. Giọng hỏi có chút gì đó xã giao. – Trà: Cảm ơn bạn, mình nhớ ra bạn rồi, hì. Thôi, mình về nhé Tuấn… Chào bạn!!! – Trà mỉm cười với tôi rồi đưa tay chào Ngọc và Trường, giọng nói có phần lảnh lót hơn ban nãy. – Trường: Bạn gái của chú đấy à? – Tôi: Vâng, bạn gái em. – tôi mỉm cười đáp lời Trường, ánh mắt lướt nhanh qua Ngọc. Hôm nay cô ấy diện 1 bộ đầm màu da bò nhìn vô cùng sang trọng và gợi cảm. Khiến tôi có chút gì đấy cảm thấy hơi xa lạ… – Trường: Có bạn gái xinh vậy mà lâu nay anh cứ ngỡ chú vẫn còn độc thân vì kén đấy. – nét mặt Trường có gì đó giãn ra. – Tôi: Vâng, thì đúng là em vẫn còn độc thân mà!!! Thôi em lên nhà trước nhé!!! – tôi vẫn cười đáp lời Trường. Khuôn mặt vừa giãn ra 1 chút của Trường chợt hiện lên vẻ khó hiểu sau câu nói mập mờ của tôi. Về điều này thì chỉ có Ngọc mới hiểu vì ngày trước chính cô ta cũng từng lầm tưởng Trà là “bạn gái” của tôi – phải mà không phải.
Để lại một bình luận