Phần 99
Ngày hôm sau…
– Cái gì đây em??? – tôi hỏi dò bọc giấy mà Nhi vừa đặt lên bàn làm việc của tôi.
– Thuốc anh ạ.
– Anh cảm ơn, em chu đáo quá, mà hôm ở viện bác sĩ cũng kê đơn đầy đủ cho anh rồi.
– Đây là cả thuốc bôi lẫn thuốc uống để giảm sưng và mau lành vết thương. Là thuốc gia truyền nên dễ dùng và hiệu quả lắm anh ạ, cố gắng dùng đi cho mau khỏi, còn “tút lại vẻ đẹp trai” nữa chứ!!!
– Hầy, cứ như là em đang tự tin thay anh vậy!!!
– Em có sao nói vậy mà, nhìn anh cũng đẹp trai lắm chứ đùa à…
– Thôi thôi em ơi, cứ an ủi anh mãi vậy, buồn chết…
– Báo cáo như thế này mà cậu cũng nộp được à!!! – tiếng quát tháo vọng ra từ phòng trưởng phòng của Trường làm mọi người hết thẩy đều xôn xao.
– Sếp lại nóng rồi à?… Lâu rồi mới lại thấy a.Trường quát tháo như vậy… Lão Vũ không khéo quả này thì toi… – vài ba cái đầu cái miệng bắt đầu chụm lại để bàn tán và dự đoán.
– Mỗi cái việc bé tí thế này mà làm không xong à? Làm ăn kiểu gì thế, phải làm thế này…, như thế này chứ…, tôi đã dặn đi dặn lại rồi, ra làm lại như vậy đi…
– … Tuấn ơi, vào phòng a.Trường gặp… – tay Vũ mặt mày sa sầm bước ra rồi nói nhanh với tôi. Nhìn ánh mắt gã lướt nhanh qua tôi như thể muốn trốn tránh 1 điều gì đó. Cơ mà không hiểu tay Trường gặp tôi lúc này là có viêc gì, chẳng lẽ lại tiếp tục màn “gửi quà” nặng đô nữa hay sao???
– Anh gọi em!!!
– Cậu ngồi xuống rồi đọc cái này đi. Chú ý những phần mà tôi đánh dấu đấy!!!
Trường ném 1 tệp tài liệu xuống trước mặt tôi, nhìn qua tôi cũng nhận ra đây là những báo cáo mà tay Vũ phải làm từ mấy hôm trước. Càng không hiểu Trường gọi tôi vào và bắt đọc mấy cái thứ này để làm gì… À, hay là…
– Nhận ra những chỗ tôi khoanh vùng rồi chứ?
– Dạ… đó chính xác là những chỗ em đưa ra ý kiến để Vũ tham khảo ạ.
– Là đưa ra ý kiến hay là cậu làm thay cậu ấy!!!
– Dạ, như đã nói là em chỉ đưa ra ý kiến…
– Vậy mà tôi lại thấy cậu ấy bê nguyên xi phần của cậu vào bản báo cáo này đấy!!!
– Dạ, như em đã trình bày, Vũ có nhờ em chỉ giúp 1 số chi tiết nên em đã làm và nói rõ cái này chỉ để tham khảo và dùng khi nhập liệu. Chứ em không hề muốn chồng chéo trách nhiệm gì trong chuyện này. Việc Vũ làm thế nào là ở anh ấy chứ em không…
– Ý cậu là cậu không có trách nhiệm gì trong chuyện này? Vậy sao cậu Vũ lại nói với tôi cậu làm giúp cậu ấy hoàn toàn những phần đấy.
– “Mẹ khiếp!!! Chơi nhau à, tổ sư đúng là những thằng chủ động làm quen đầu tiên thường là những thằng đồng nghiệp khó lường nhất sau này!!!”
– Sao vậy, cậu giải thích thử cho tôi xem nào, hay là để tôi gọi cậu Vũ vào đây cho 2 cậu đối chất với nhau nhé.
– “Mịe, nghe giọng ông cũng đã thấy muốn dìm tôi sát ván rồi còn gì. Gọi thêm thằng kia vào làm gì nữa để thành trò cười cho cả phòng!!!”
– … Em xin lỗi!!!
– Hừ, biết vậy thì thừa nhận ngay từ lúc đầu có phải hơn không? – Trường cười khẩy, khuôn mặt toát lên đôi chút vẻ thoả mãn.
– …
– Đây là nơi để làm việc nên tôi cũng không muốn lạm dụng kỷ luật. Thay vào đó tôi sẽ để cho cậu dồn việc, xây dựng bản kế hoạch này và hoàn thành bản báo cáo của cậu Vũ cho tôi.
– Vâng!!! – tôi cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng gò ép theo cách suy nghĩ tích cực thì đây cũng là cơ hội để tôi trải nghiệm và rèn rũa thêm “vũ khí” cho mình.
1 tuần sau đó a.Mạnh và a.Dũng rủ tôi cùng bọn Xuân, Hải tụ tập đi ăn “cải thiện”. “Cải thiện” ở đây nghĩa là vào nhà hàng sang trọng, đẳng cấp “nhiều sao” chứ không phải là “ăn tươi” như thời bé tí tôi vẫn thường nghe người lớn kháo nhau mỗi khi tổ chức cỗ bàn vào 1 dịp nào đó.
Xả nước sau lượt uống “vòng 1”, tôi nhẹ nhõm bước ra khỏi wc để chuẩn bị “tâm thế” đối ẩm các vòng tiếp theo…
– “Ring… Ring… ” – Gọi tôi có việc gì không? – đang hiên ngang bước đi thì tôi nhận được cuộc gọi của Ngọc.
– Anh đang làm gì ở đây vậy?
– Hả, ở đây là ở đâu?… Ơ… – còn đang ngơ ngác không hiểu thì ngẩng mặt lên tôi đã thấy Ngọc đang đứng cùng 1 vị khách trước 1 phòng ăn riêng độc lập.
– Cô đang đi với khách à?
– Ừ,
– Khách này có quan trọng không?
– Quan trọng lắm!!! Còn có cả a.Trường nữa… À, mà anh ấy về kia rồi, thôi tôi cúp máy nhé. Có gì tối về tôi gọi lại sau.
Nghe Ngọc nói vậy nên tôi chủ động đi vòng sang đường khác để tránh mặt Trường. Mắt khẽ lướt qua khúc quanh, có vẻ như Ngọc đang chau mày nhìn theo tôi.
– Lên đi, thằng này đi ái phải phạt nó đuổi 4 lượt nữa!!! – Xuân choá vỗ vai tôi cười khả ố.
– Làm đéo gì nhiều vậy!!!
– Ai bảo mày ái dắt, hề hề hề.
Ngồi cà kê thêm 3 vòng nữa thì điện thoại tôi lại rung… Và vẫn là cuộc gọi của Ngọc…
– “Quái!!! Ngồi với khách, lại có cả tay Trường mà sao lại gọi cho mình vào lúc này nhỉ???”
– … – tôi mở máy thì 1 loạt những âm thanh hỗn độn, đổ vỡ vang vọng vào vành tai…
– … TUẤN ƠI…!!!
– “Tít… tít… tít… ”
Những âm thanh còn lại phát ra từ chiếc đt đáp lại tiếng gọi dồn dập của tôi. Không còn kịp để ý đến vẻ khó hiểu và thắc mắc của mọi người trong bàn, tôi vội vã lao như tên bắn đến phòng ăn riêng ban nãy. Giờ mới để ý căn phòng này được bố trí khá riêng tư, ngăn cách bởi 1 dãy hành lang vắng người qua lại nên gần như tách biệt hẳn với phần còn lại. Lúc nãy nếu không vì đi wc và lượn lờ ngó nghiêng xung quanh nhà hàng thì chưa chắc tôi đã để ý tới căn phòng này.
– “Cạch!!!” – chưa kịp tới gần thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở…
– Có chuyện gì vậy? Cô không sao chứ??? – tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ngọc bước ra nhưng vẫn băn khoăn hỏi dồn vì cuộc gọi kỳ lạ ban nãy.
Khuôn mặt Ngọc lạnh băng, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận ném vào trong phòng những tia nhìn khinh bỉ và sắc lạnh.
– Không có gì cả, đi thôi!!! – dứt lời cô nàng kéo tôi rời đi luôn.
– Cái gì đây??? – vài vết bầm in hằn hình ngón tay lộ ra khi tôi vén ống tay áo của Ngọc. Mắt tôi như toé lửa lướt nhanh qua căn phòng… 1 vài mảnh sành sứ vỡ vương vãi trên sàn, gần đó là 1 gã đàn ông trên dưới 40t đang ngồi bệt và đưa tay ôm mặt. Vài vệt máu nhỏ nơi khoé miệng lấm tấm vương trên tay và cổ áo, có tiếng lầm bầm, xì xầm ngoại quốc phát ra từ cái miệng rách nghe như tiếng chửi thề.
– “Khách quan trọng lắm!!!” – lời nói ban nãy của Ngọc lại văng vẳng hiện lên trong đầu. Nắm đấm đang cương cứng nãy giờ cũng theo đó giãn dần ra theo từng bước chân khi tôi bước qua căn phòng.
– Sao vậy, mọi người có nói gì anh không??? – Ngọc vẫn đứng xuýt xoa 2 tay và lặp đi lặp lại động tác đó trong suốt cuộc gọi điện giữa tôi và a.Mạnh. Hajzzz, đùng đùng bỏ đi không thèm nói với ai 1 tiếng rồi đột nhiên gọi điện kêu về sớm mà không thèm ra chào mọi người. Vài lời trách nhẹ thực ra cũng không có gì nhưng đang yên đang lành vô cớ làm ae mất vui cũng khiến tôi cảm thấy đôi ba phần áy náy.
– Không có gì đâu, ae với nhau nên cũng dễ mà. Xem nào… giờ đi ăn cái gì nhé!!!
– … – Ngọc hơi lưỡng lự, 2 bàn tay vẫn xoa đều từng nhịp.
– Lạnh à…
– Ơ… gì vậy… – Ngọc giật thót khi 2 bàn tay bất ngờ bị tôi cầm lấy.
– …
– Không cần…
– Để yên nào…
– Nào, đã bảo là… thôi để đấy, tôi tự đeo được rồi… – sau vài động tác vùng vằng, cuối cùng cô nàng cũng miễn cưỡng, phụng phịu chịu xỏ đôi găng tay của tôi vào tay mình.
– Đã lạnh còn sỹ!!!
– Ờ đấy!!!
– Hajzzz, giờ đi ăn nhé!!!
– Xì… Thế đi bộ à? Xe anh đâu?
– Tèo rồi, ờ mà xe cô… à, chắc lúc nãy đi cùng a.Trường phải không?
– Ừm!!!
– Vậy giờ đi bus nhé!!!
– Không!!!
– Chê à, muốn đi taxi à?
– Không… đi bộ…
Lạnh… cái lạnh của ngày đông muộn 1 lần nữa lại thấm vào trong tôi những xúc cảm đặc biệt. Đã qua 5 mùa lạnh nơi mảnh đất này nhưng mỗi lần dạo bước lang thang trên những con phố, những vỉa hè là mỗi lần tôi cảm nhận được thêm chút gì đó rất riêng của m.đông Hà Nội. Cái lạnh khô mang gam màu ảm đạm nhưng len lỏi trong đó lại tản mát những tư vị ấm áp và lãng mạn. Tất nhiên mỗi khoảnh khắc lại in dấu những cảm nhận riêng của mỗi người. Với riêng tôi lúc này… đi sát bên người con gái mà mình dành tình cảm. Dù tương lai có xa có gần ra sao thì hiện tại những cảm xúc đó vẫn kịp lên men trong tôi vị đường của sự lãng mạn. Chóng vánh hình thành, vội vã nếm trải… nhưng vậy là đủ để tôi cảm nhận được vị ngọt ngào, êm dịu của nó.
– “Soạt!!!”
Vài chiếc lá khô bay lên, lượn vòng không rồi đáp trở lại mặt đất khi Ngọc vừa chạy vừa nghịch ngợm dậm chân theo từng cơn gió thốc để cuốn lá bay đi.
– Cẩn thận, ngã rách váy giờ.
– Cứ cầu đi, đợi đấy mà rách được.
– Hajzzz… chịu cô rồi đấy, kêu là quán ngay gần đây mà mò suốt nửa tiếng vẫn chưa tới nơi.!!!
– Thỉnh thoảng đi bộ cho khoẻ chân, ngồi xe mãi dễ thành bụng ếch lắm.
– Chứ không phải vì thích đi với tôi à, hà hà.
– Vẫn chưa khỏi được cái bệnh hoang tưởng à…
– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, hê hê.
– Hì hì, thì cứ cho là vậy đi, thấy anh bệnh nặng vậy thấy cũng thương, hì hì hì.
– Đưa tay tôi xem nào.
– Này… làm gì vậy… Hừm… có 1 chút thôi mà, không sao đâu…
– Hê, đúng là “khách quan trọng”!!!
– Anh nói vậy là sao?
– Cái thằng ấy là người nước ngoài phải không?
– Ừm, lão là người Trung.
– Khựa à, vậy là người của bọn thầu dự án mà bên mình đang muốn mua mấy hạng mục của nó đúng không?
– Ừm… lão ấy bên quản lý, có tiếng nói rất quan trọng trong gói thầu này.
– … Vậy… nó có biết cô là con chủ tịch không?
– Chắc là có…
– Vậy có biết là người yêu của ông Trường không?
– Cái này thì… chắc là không…
– Thằng… mất dạy thật, không coi ai ra gì!!!
– Chắc vì lão thấy bên mình đang cần bên lão nên mới vậy…
– Là do nó quen mùi thôi… Mà sao không thấy ông Trường đâu, tưởng ông ấy đi cùng cô mà???
– Thực ra a.Trường và tôi đã gặp lão từ trước đó rồi, chỉ còn lại 1 số vấn đề phụ cần thương thảo mà anh ấy lại bận việc khác quan trọng hơn nên thực chất cuộc gặp hôm nay tôi là người chủ đạo… Vậy mà không ngờ, hajzzz… đợt thầu này chắc coi như đổ bể rồi.
– … Là do thằng cha ấy mà, mà cô đập nó cũng ác đấy chứ. Chắc phải ăn vài đấm vào hàm đúng không?
– 1 đá vào háng nữa… anh thấy như vậy có… nặng tay quá không?
– Với đối tác như vậy thì…
– Thì sao? – Ngọc tỏ vẻ băn khoăn.
– … Thì vẫn còn nhẹ cứ sao, phải tôi thì thằng cha này về nhà bằng cáng, ăn cơm bằng dịch rồi.
– Hừ, hay ho gì đánh nhau đâu, chẳng qua vì không còn cách nào khác nên tôi mới phải làm như vậy. Biết là thất sách, là hỏng việc nhưng…
– Vậy sao lúc gọi cho tôi nghe giọng cô có vẻ hoảng hốt vậy?
– Thì tôi sợ mà, lần đầu tiên rơi vào tình huống đó… Lúc lão định giở trò tôi đã mềm mỏng, đã cố gắng cảnh báo rồi. Do lão ép quá nên mới phải làm vậy… – Ngọc ảo não.
– Mấy vết này… chính là lúc gọi tôi đấy phải không?
– Ừm, vừa giằng được tay lão ra là tôi gọi cho anh luôn…
– Tự hào thật, gọi cho mình trước cả người yêu.
– Ơ… đừng có mà tưởng bở nhé, là do trước đó gọi cho anh rồi nên mở nhật ký ra là tôi gọi lại thôi.
– Hajzzz, ra vậy… Tôi cũng chỉ vừa kịp nghe cô gọi tên thì đã tắt máy, lúc đó thực sự cũng thấy lo.
– Vậy à… ừm, mà nhắc mới nhớ, quên mất vẫn chưa cảm ơn anh…
– Cảm ơn suông thế thôi à…
– Thế thôi chứ còn muốn gì nữa, vậy là tốt lắm rồi đấy.
– Hầy, biết trước mọi việc đổ bể thế này, lẽ ra lúc nãy phải tương cho lão thêm vài quả nữa mới bõ. Hay giờ quay lại nhé, hy vọng nó vẫn còn ở đấy… – tôi làm bộ hồ hởi.
– Dở à, giờ quay lại làm gì nữa, anh có bị làm sao không vậy…
– Hê hê, đùa chút thôi, đánh mấy thằng vậy vừa bẩn tay, lại không sướng.
– Chứ thế nào nữa thì mới sướng.
– Thế này này!!! – “Bóc!!!” – tôi giật tay thoăn thoắt búng mạnh vào vành tai của Ngọc khiến cô nàng la oai oái vì đau và buốt. Đoạn nổi giận rượt tôi chạy trối chết quanh mấy hàng cây trên vỉa hè.
– Thôi thôi, cấu nhẹ thôi.. Ái… búng lại là được rồi mà… Kìa, đá làm gì rách váy lộ hàng chít giờ… Ái ái ái…
Bị cấu véo túi bụi mãi, không chịu được cuối cùng tôi đành phải phản kháng. Không còn ôm người che chắn chịu đòn nữa, tôi đảo tay tóm gọn lấy 2 tay Ngọc. Cô nàng bị khoá chi bất ngờ nên giẫy dụa, hua chân đá bừa hòng thoát thân. Vùng vẫy thế nào lại lảo đảo mất trụ, xoay ngược người rồi chúi người ngã dựa lưng vào lòng tôi. Những đụng chạm cơ thể giữa trời đông lạnh giá như phát ra luồng dẫn điện giữa 2 người vậy. Càng đẩy ra lại càng như hút ngược lấy nhau… hay là vì chính bản thân cả 2 đều muốn vậy. Tôi thừa hiểu những gì mình nghĩ và đang muốn trong đầu, ôm lấy cái cơ thể mềm mại, lưng thon và mây mẩy ấy khiến cho con người ta liên tưởng được nhiều thứ lắm. Bản năng giống đực cũng chỉ chờ có vậy để đánh thức giấc ngủ sâu của nó. Tuy nhiên để cất tiếng rống ngự trị lấy hành vi của bản thân thì như thế này vẫn còn chưa đủ lực câu dẫn.
– Mềm thật, hà hà!!! – tôi thầm thì những lời bỡn cợt trong khi đôi tay thì bóp nhẹ lấy 2 cánh tay của Ngọc.
– Đồ đáng chết này!!! – “Bụp” – Ngọc tức tối nện gót giầy cao gót lên mu bàn chân tôi… Giữa trời đông lạnh giá… liệu còn thứ gì có thể đau buốt hơn được nữa hay không.
– Á á á…
– Gần 1 tiếng đi bộ rồi đấy, tôi sắp lả vì mệt và đói rồi đây!!!
– Thì cứ đi cố chút nữa cho tròn 1 tiếng đi.
– Nghỉ, biết thừa là cô dẫn đi linh tinh rồi. Thôi, gọi cái taxi rồi vào tạm quán nào đó nhé.
– … – Ngọc vẫn im lặng, điệu bộ ngơ ngác, lơ đễnh làm tôi phát bực
– Sao!!! Thế giờ muốn thế nào???
– Chưa gì đã càu nhàu, bảo sao ế… Giờ đi ăn thì cũng được nhưng tôi lại không muốn ra quán… Hay là mua đồ rồi về nhà tôi… oánh chén, hì!!!
– Giờ này hả… 9 rưỡi rồi đấy!!!
– Thì sao, trước giờ vẫn đi với nhau muộn thế mà. Hay là sợ… sợ tôi ăn thịt!!! – Ngọc liếc nhìn tôi rồi cười nhẹ.
– Sợ thật ấy chứ, thân trai hoành tránh đi về trong sương sợ lắm. Gái gú giờ như thứ dữ ấy, rình rập trai đẹp bất kể mọi lúc.
– Yên tâm đi, tôi không có dữ như họ đâu. – Ngọc vẫn cười nụ, nụ cười hiền pha chút lả lơi khiến tôi thoáng rùng mình.
– “Ring… ring… ” – lại là chuông đt của Ngọc, đây đã là lần thứ 4 nhưng vẫn như 3 lần trước đó, cô nàng chỉ nt lại chứ nhất định không nghe máy.
– Ông Trường phải không?
– …
– Sao lại không nghe máy?
– …
– Làm sao mà không nghe vậy?
– Anh hỏi nhiều quá, đi mua đồ nhanh đi rồi còn về!!!
– Hajzzz… – giận dỗi 1 người nhưng lại vô cớ đổ lên đầu người khác, đành im lặng thở dài chứ biết làm sao.
Để lại một bình luận