Phần 60
– Ra quán khác đi, tôi không thích quán này!!! – tôi quay ngoắt người vừa bước vừa nói nhỏ với Ngọc.
– Ơ, kỳ vậy… anh bị làm sao thế!!! – Ngọc nói to làm cho cả mấy dãy bàn xung quanh ngạc nhiên quay ra nhìn. Ơn trời, chiếc áo khoác tôi mặc lại có mũ nên tôi vội trùm lên đầu rồi bước ra nhanh ra ngoài. Cảm giác rần rần phía sau như cả Hằng và Huy đang nhìn vào lưng mình vậy.
– Này, anh có bị làm sao không vậy!!! Cư xử gì kỳ cục!!! – Ngọc vẫn còn hậm hực, bước ra quán rồi chất vấn tôi.
– Xin lỗi cô nhé, không hiểu sao từ lúc bước vào cái quán này tôi cứ thấy khó chịu làm sao ấy!!! – tôi bốc phét.
– … Hứ… Khó chịu cái gì? Làm sao mà khó chịu???
– Chẳng rõ, cứ như ma làm vậy!!! Thôi, qua quán khác đi, thiếu gì quán ở gần đây đâu mà cứ phải vào chỗ này.
– Hừ… phiền phức, thôi không đi nữa.
– Sao vậy? Dỗi à?
– Anh chưa đủ khả năng để khiến tôi phải dỗi!!! – Ngọc cười khẩy tự tin.
– Thế thì đi thôi.
– Đi đâu mà đi.
– Cafe chứ đâu nữa.
– Đã bảo không thích đi nữa mà lại, đi về!!!
– Thế thôi về vậy, đỡ mất ly cafe, hờ hờ… Lườm cái gì mà lườm!!!… Thế giờ cô đạp xe về chứ gì???
– Thì chẳng đạp về chứ sao… Mà anh hỏi vậy là… định đổi xe để đạp thay tôi à!!! – vẻ mặt Ngọc ánh lên vẻ ngời ngời.
– À không, hỏi để còn biết mà căn giờ đợi cô thôi. Vậy nhé, giờ tôi qua nhà cô trước đây. – “Brưm… “.
– Ơ kìa, đợi tôi đi cùng với chứ… Đồ hâm kia!!!
Tiếng Ngọc tức tối xa dần về phía sau khi tôi đã vít ga được 1 đoạn. Nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô nàng dậm tay dậm chân rồi lon ton đạp xe đuổi theo thật là buồn cười. Tôi cố phóng thật nhanh tới đoạn quay đầu rồi quay ngược trở lại làm 1 vòng lộn ngược ra phía sau lưng Ngọc để troll cô nàng… Cái dáng lon ton đang nhấp nhô đạp xe, 2 tay vắt vẻo nắm lấy tay lái, đổ người về phía trước tạo thành những nhịp sóng lên xuống nơi cặp mông mẩy, cong cớn y như chủ nhân của nó vậy.
– Cô gì ơi, cho hỏi Láng Hạ đi đường nào vậy!!! – tôi trêu Ngọc.
– Đường nào… Ơ… anh giỏi lắm, tưởng đi 1 lèo luôn rồi chứ!!!
– Định đi… mà sau nhìn cô đạp xe khổ sở quá nên quay lại cổ vũ!!!
– Khỏi, bên kia tôi đạp thành quen rồi. Có anh cổ vũ bên cạnh chỉ thêm vướng.
– Thế thôi đi trước nhé!!!
– Đi thì đi đi, cứ phải rào đón làm gì.
– Đuổi à, thế thì không đi nữa, tôi cứ kè kè thế này cho cô vướng đấy. Hehe.
– Hứ, đồ toen hoẻn kia… đúng là mặt dày, … Đua không!!!
Ngọc bĩu môi kiêu kỳ, đoạn nháy mắt thách thức rồi tăng tốc bứt lên. Tôi tương đối bất ngờ với khả năng đạp xe của Ngọc, dự định vừa đi vừa tán tếu, troll nhau cho bớt nhàm chán nhanh chóng phá sản. Thay vào đó là quyết định bám theo sau để ngắm… mông cô nàng đảo số trên yên xe.
– … Phùuu… bảo đua mà anh cứ lù rà lù rù chạy đằng sau, chán chết!!! – Ngọc thở phào khi cả 2 vào đến tầng hầm khu Skycity.
– Đi nhanh như cô… chóng mặt lắm. Đôi khi phải biết sống chậm, đi chậm để thưởng thức “phong hoa, tuế nguyệt,… bàn tọa nhân” chứ…
– Hừ… văn vẻ vớ vẩn, chỉ toàn nói luyên thuyên!!! – cô nàng đang khóa xe nên tỏ vẻ không mấy quan tâm.
– Hê, không hiểu thì thôi!!!
– … – Ngọc không nói gì, lẳng lặng lau những giọt mồ hôi quanh cổ và vương trên tóc. Những khoảng mồ hôi bên trong thấm qua chiếc áo thun xám, “đánh bóng” lên những phần đặc thù nhất trên cơ thể của người phụ nữ.
– … Mà vừa rồi anh nói cái gì vậy… Cái gì mà “bàn tọa… nhân” …
– … Á.. Ái xùi ui… đau, bỏ ra!!! Xịttt… Ai da… cô véo thì cũng nhè nhẹ thôi chứ. Gì mà cứ như quân thù vậy, đau kinh khủng. Ai xùi… đỏ lừ eo tôi rồi này. – Ngọc vừa lẩm nhẩm câu “bàn tọa… ” được vài giây, lập tức chẳng nói chẳng rằng bấu lấy eo tôi mà véo cật lực. Tay đàn bà con gái mà khỏe như vâm, véo phát nào phát nấy cũng làm cho đối phương đau đến lạnh da.
– Cho chừa nhé, chưa chừa thì lại làm tiếp. Lần này là lần thứ bao nhiêu rồi hả!!!
– Bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là cô nông cạn lắm. Chê cũng không biết, khen thì lại tưởng là trêu. Dốt!!!
– Nói ai dốt hả, anh có thích…
– … Thôi thôi, được rồi, tôi xin… tôi xin… Hajzzz… mà cô đón 2 con Pop-bi về chưa??? – tôi nén đau, chuyển ngay sang đề tài khác.
– Bọn nó đang ở trên nhà… Hừ… tôi còn chưa xong với anh đâu… Nhìn mông gái mà còn khoe, thật trơ trẽn!!! – Ngọc vẫn hằm hằm nhìn tôi, tôi cảm giác được nỗi bực tức và phần nào đó là sự đề phòng trong câu nói của Ngọc. Chẳng hiểu đó có phải là phản ứng bản năng của phụ nữ không hay là cô nàng đang liên tưởng gì bậy bạ về tôi nữa.
– Đó, đó chính là lý do tôi kêu cô dốt đó… Ngta khen mà còn không biết… Hajzzz…
– … Hừ… khen khen cái gì, ai khiến anh khen cái đấy hả… Bậy bạ, lần sau cấm đấy biết chưa!!!
Ngọc vẫn cố tỏ ra gay gắt, nhưng giọng điệu dịu dần cùng độ giảm thanh tương ứng đã tố cáo những gì cô nàng vừa nói. Đàn bà, con gái mà, cái tai là 1 trong những phần quan trọng để dẫn vị yêu thương, nhưng nó cũng chính là điểm yếu chí mạng có thể khiến họ chết chìm trong những bẫy tình được cánh đàn ông giăng ra bằng những lời ong tơ, mật ngọt.
– Rồi, biết rồi… Dù sao thì hôm nay vẫn lãi, hê hê.
– Hừ, tôi không có đùa với anh đâu… Nhớ lấy lần sau đấy!!! – Ngọc vẫn làm mặt lạnh, tỏ vẻ nghiêm nghị.
– Gì mà gay gắt thế, vậy bây giờ tôi nấu vài món cho cô hạ hỏa nhé. Okie!!!
– … Xùy… hì hì hì, mà anh định nấu món gì vậy!!! – cô nàng đổi sắc rất nhanh.
– Nghe đến ăn 1 cái là… Hừ, để xem nào… Nhà cô có bếp gas con hay bếp từ không???
– Có đấy, tôi có cái bếp từ mới tinh vẫn để trong tủ…
– Thế này đi, làm 1 nồi lẩu nấm ăn cho nhẹ dạ mà vẫn đậm đà nhé. Món “go home” như vậy cô thấy thế nào???
– Lẩu nấm à… ừm, cũng được!!! Tôi ăn 1 vài lần ở Ashima rồi, thấy cũng dễ ăn.
– Vậy cứ quyết thế nhé!!! Giờ ra Đồng Xuân.
– Ơ, sao phải đi xa thế làm gì?? Ở đây cũng có chợ mà!!!
– Lên trên ấy mới có nấm ngon, chứ nấm ở đây ăn ra gì.
– Thế đợi tôi lên nhà tắm qua cái đã, người vừa mới…
– Ôi dào, đi đường đằng nào chẳng bụi. Đi xong về tắm cũng được.
– Ơ kìa, nào… từ từ đã…
Không để Ngọc nói hết câu, tôi đã lôi xềnh xệch cô nàng lên yên xe của mình rồi vít ga.
– Thế còn mũ…
– Khỏi cần, đội mũ ấy cho đẹp!!!
Cả 2 lượn lờ quanh chợ Đ.Xuân đến gần cuối chiều mới chọn được đủ nguyên vật liệu chế biến cần thiết. Vừa về đến nhà chưa phụ được gì cho tôi, Ngọc đã lao vội vào wc tắm táp, gội đầu rồi vô phòng mình sấy sấy, ủ ủ nằm nghiêng ráo nước để… chờ chén… Nếu là trước đây hẳn tôi sẽ thấy bực mình lắm, còn hiện tại, do đã quen với Ngọc nên tôi cũng dần “miễn nhiễm” cái tính cách này của cô nàng.
Hơn 7h, nồi lẩu cuối cùng cũng được mang ra, chỉ chờ cho nhiệt độ sôi lên là có thể “thả mồi” để chiến đấu. 2 con Pop-bi chắc cũng thích ăn “chay” nên cứ chạy líu ríu quanh chân tôi suốt. Hơn 1 năm trời thỉnh thoảng tôi vẫn qua nhà thú y thăm chúng nó nên bọn này giờ thấy tôi vẫn tỉnh bơ chứ không “cuồng loạn” như khi Ngọc mới về – theo lời Ngọc kể lại.
– Trùng hợp thật, bữa chia tay hồi năm ngoái cũng bắt đầu vào giờ này. – Ngọc vừa nói vừa từ từ rót lưng 2 ly vang trắng.
– Thì toàn vào giờ ăn mà, đây gọi là sự trùng hợp có sắp đặt… Xác suất chưa đủ để gọi là ngẫu nhiên đâu.
“Keng… ”
– Rượu ngon chứ!!!
– Ừm, good!!! Vang này mà dùng kèm với hải sản hoặc mấy món gỏi tôm, hàu thì ngon phải biết.
– Vậy hôm nào nhớ làm nhé!!! – Ngọc chớp chớp mắt dụ hoặc tôi bằng điệu bộ điêu tàn.
– Xin cô, ăn từ từ thôi kẻo tôi hết vốn. Đúng là gái miệng rộng tan hoang cửa nhà không sai.
– Tây họ lại thích gái miệng rộng lắm, ở bên ấy tôi sang giá lắm anh không tưởng được đâu!!! Hihi – Ngọc vuốt ve lọn tóc trên vai, lộ vẻ kiêu kỳ.
– Thì có ai nói gì đâu, ở đây thì cô cũng thuộc diện đắt chồng rồi mà.
– Anh nghĩ vậy thật hay là lại chuẩn bị móc máy tôi đấy. – Ngọc đề phòng.
– Xinh đẹp, cao ráo nhé, học thức đầy đủ, con nhà hẳn là có điều kiện rồi, lại gái thủ đô nữa. Cô thấy tôi nói đùa hay nói thật nào.
– Thực sự khó tin khi anh nhận xét tốt về tôi lắm. Con người xấu xa của anh lúc nào cũng làm cho người khác phải đề phòng.
“Keng… ” – Ngọc cụng ly rồi liếc xéo tôi.
– Hây, cô mà nghĩ về tôi vậy thật thì càng hay. Các cụ bảo ghét của nào trời trao của đó, coi chừng sau này… Hahaha.
– Hừm, có ế suốt đời tôi cũng chẳng bao giờ thèm yêu anh. Người đâu kỳ cục, xấu tính, lại còn trơ trẽn nữa… Thật sự khó hiểu nếu ai đó yêu được anh.
– Hê hê, cô cứ chê nữa đi, bao nhiêu tôi cũng nhận hết. Cô biết tôi đang nghĩ gì không!!!
– Mình là 1 thằng hâm.
– Sai rồi, tôi đang nghĩ nếu có 1 ngày cô vì tôi mà phải khổ sở, nhớ nhung. Không biết đến lúc đó, liệu tôi có dám “liều mình” để chấp nhận cô nữa hay không. Hehehe.
– Hê, anh hoang tưởng hơi nặng rồi đấy, đừng mơ nữa vì nó không bao giờ trở thành sự thực đâu. Tôi cam đoan với anh đấy.
– Ờ, vậy cứ coi như tôi đang mơ đi. Giờ thì nâng ly mừng cô trở về nào.
– Hơ, anh “chuyển làn” rất tài nhé… Nào thì nâng ly chúc anh sớm thoát khỏi căn bệnh hoang tưởng này.
– Hầy, rượu ngon, câu chúc lại ngọt ngào, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ. Giờ thì ăn thôi, nước lẩu sôi rồi kìa.
– Vậy, first love của anh là vậy đó hả. Sao tôi thấy giống “tình ăn liền” quá!!! – Ngọc nhận xét sau khi nghe tôi tâm sự về tình đầu của mình.
– Nhiều lúc tôi cũng nghĩ giống cô vậy đó. Nhưng nếu được chọn lại chắc tôi vẫn không từ chối đâu.
– Thấy con nhà người ta xinh đẹp thì bỏ làm sao được, tôi còn lạ gì mồm mép và lòng tham của đàn ông bọn anh nữa.
– Tùy cô nghĩ thế nào cũng được, với tôi thì đó vẫn là tình đầu. Đủ cả yêu thương, đam mê và “chuyện ấy”, thời gian chỉ có 2 tháng nhưng trải nghiệm được hết tất cả. Cuối cùng chia tay trong hòa bình, vui vẻ. Ngẫm ra vẫn hơn chán 1 cuộc tình 2 năm nhưng chịu đựng và nhàm chán.
– Xùy… anh đang đánh tráo khái niệm thì có. Tóm lại dù yêu ngắn hay yêu dài thì con gái bọn tôi vẫn luôn phải chịu thiệt thòi nhất.
– … Cũng có thể là cô đúng, mà thôi giờ nói sang chuyện của cô đi. Trước giờ yêu đương thế nào, sang bên kia có chăn được zai to cao, đen hôi nào không???
– Ờ… tôi thì… chắc chắn là phải có người yêu rồi… Yêu từ thời cấp 3 có này, lên đại học cũng có nữa này.
– Kể tiếp đi, sao cụt lủn vậy!!! Thời đại học cô yêu vào năm thứ mấy? Chắc là năm thứ 3 hả?
– Ờ… ừ… đúng rồi… à mà không, là năm 2… Chính xác là năm 2. – Ngọc có vẻ bối rối khi nói đến chuyện tình yêu của mình.
– À, ờ… tôi cũng nghĩ “ngon lành” như cô thì kiểu gì chẳng có nhiều người yêu.
– Đánh chít giờ, sao dám gọi tôi là “ngon lành”!!!
– Thấy sao thì nói vậy thôi… Mà thôi đổi đề tài đi, nói mấy chuyện yêu đương này sến sủa quá.
– Đề tài gì giờ!!!
– Công việc đi, giờ tốt nghiệp rồi cô định đi làm ở đâu?
– Ừm, tôi chung vốn mở 1 cửa hàng kinh doanh thời trang với bạn.
– Thực hiện chưa hay vẫn còn nằm trên giấy???
– Khai trương từ cách đây 2 tháng rồi, đợt tôi vẫn còn ở Úc cơ.
– Ghê, quản trị từ xa à.
– Bình thường thôi mà, 2 người quản lý 1 cửa hàng là tương đối đơn giản rồi. Nếu bước đầu kinh doanh mà khả quan thì tôi dự định sẽ mở thêm 1 cửa hàng nữa… Còn anh thì sao???
– Tôi thì vẫn vậy thôi… Hết tháng này là nghỉ rồi.
– Lại bị đuổi à, anh làm đâu cũng bị đuổi là sao vậy!!!
– Bậy nào, lần này là cả 2 bên chủ – tớ tự thỏa thuận với nhau. 2 tháng gần đây buôn bán khó quá, sếp lại o ép nên tốt nhất là nghỉ. Hơn nữa sắp tới tôi cũng phải thực tập và làm luận văn rồi. Dù gì cũng cần thời gian ổn định hơn cho cái kỳ đại học cuối cùng này.
– Anh học về QTKD phải không? Có biết chút gì về xây dựng không?
– Kinh tế xây dựng??? Tôi không học chuyên ngành này nhưng cũng có tìm hiểu qua, chắc cũng biết được đôi chút bề ngoài của nó.
– Vậy có biết thống kê và quản lý thông tin không? Làm trên phần mềm ấy?
– Quán cafe ngày trước tôi từng quản lý bằng excel, còn các phần mềm khác thì có nhiều và chuyên dụng cho từng nhu cầu lắm. Cô phải chỉ rõ ra thì tôi mới nói được.
– Ví dụ như về quản lý thông tin nhà thầu, các vấn đề phát sinh trong tiến độ thi công dự án chẳng hạn… Quản lý thông tin từ 10 đến 20 dự án cùng lúc, thống kê và báo cáo theo tuần, tháng và quý. Anh có làm được không?
– … Tôi có thể làm được, nhưng chắc cũng phải mất tầm 1 tuần cho đến nửa tháng thì mới nhuyễn được. Mà sao cô lại hỏi tôi mấy vấn đề này kỹ vậy?
– À, anh có biết công ty xây dựng X không?
– Công ty xây dựng và phát triển nhà ở X phải không!! Nếu vậy thì tôi có biết qua, công ty này cũng lớn mà.
– Ừm, đứa bạn tôi vừa mới trúng tuyển vào đấy, nó bảo hình như bên phòng nó vẫn đang tuyển dụng thêm thì phải.
– Họ không cần bằng cấp hay kinh nghiệm à? – tôi nửa hy vọng nửa băn khoăn.
– Hình như không cần đâu, đến phỏng vấn họ chấp nhận là được thôi. Chỉ cần xác minh được mình đang là sinh viên năm cuối là okie.
– Oh vậy à, ừm vậy cô hỏi giúp tôi bạn cô xem thế nào nhé. Tôi cũng sẽ thử liên hệ với bên họ xem sao.
– À, cái này… là thông tin nội bộ, bạn tôi vào làm rồi nó mới biết. Anh mà liên lạc trực tiếp với cty họ bây giờ thì chưa vào đợt tuyển dụng đâu. Cứ để tôi hỏi lại bạn tôi cho kỹ rồi có gì nó sẽ gửi cho anh mail liên hệ trực tiếp tới phòng ban của nó.
– À… vậy à… Ừm, vậy cảm ơn cô trước nhé!!! – “Quái!!! cty lớn mà sao tuyển dụng lại lạ kỳ vậy nhỉ??? Mà thôi kệ, cứ đợi xem có tin tức gì không, không được thì cũng chẳng sao mà nhỡ đâu trúng tuyển thật thì lại quá tốt”. – tôi nghĩ thầm.
Ăn no sạch trơn, dọn dẹp sạch sẽ, tôi ngồi nhấm nháp tách cafe và chơi với bọn Pop-bi 1 lúc thì cũng đã gần 9 rưỡi tối…
– Ngọc ơi!!! – tôi gọi khi Ngọc còn đang lúi húi làm gì đó trong phòng ngủ.
– Gì vậy, đợi chút… tôi đang bôi kem… Có chuyện gì vậy???
– Muộn rồi tôi về đây.
– Ở lại chơi đã, về sớm thế!!!
– Thôi xin, khách sáo phát sợ. Nhà xa nên giờ về cũng phải 10h.
– Bốc phét, nhà ngay đây mà kêu xa.
– … Cái gì mà ngay đây… Nhà tôi…
– Thôi đi, tôi còn lạ gì nhà anh nữa. Hôm nay muộn rồi, để mai tôi qua chơi nhé, hihi.
– … Tức là sao???… Cô theo tôi về hôm vẽ bậy lên xe tôi à???
– Hehehe. – Ngọc không trả lời mà chỉ vênh bộ mặt kiêu kỳ tỏ vẻ đắc thắng.
– Hajzzz… chịu thua cô rồi, gái con đứa gì mà lọ mọ như ma xó.
– Hehe, vậy từ giờ đừng có ăn nói luyên thuyên với tôi nữa, kẻo tôi ám chít đó, hahaha.
Để lại một bình luận