Sóng gió cuộc đời II (P51-100)

Phần 81

2 ae tôi ngồi lai rai với nhau đến hơn 1h trưa thì lăn kềnh ra ngủ. Chợp mắt thiu thiu đến hơn 2h thì lại bị Xuân chóa phá đám.
– Mày biết gọi vào giờ “thiêng” nhỉ… – tôi ngáp ngắn ngáp dài mở đầu cuộc nói chuyện với Xuân.
– Ờ, tao biết mày đang ngủ nên mới gọi mà, hê hê hê.
– Ờ, thằng này mấy hôm nằm viện tự dưng thông minh ra đấy. Mày chịu đâm thêm nhát nữa khéo lại thành thiên tài thì bỏ mịe, hehe!!!
– Thôi, éo dông dài nữa, vào chuyện chính đây. Sáng nay tao nói chuyện với a.Dũng rồi.
– Sao, mày nói chuyện gì với a.Dũng?
– Thì chuyện về thằng ôn kia chứ còn chuyện gì nữa…
– Sao không nói với a.Mạnh???
– Nói với a.Dũng thì làm sao???
– À… ờ, cũng chẳng sao cả. Vậy mày với anh ấy nói chuyện thế nào???
– Thì thế thôi, tao nhờ và anh ấy nhận lời.
– Nhận lời? Vậy định bao giờ xử lý thằng kia?
– Thì vẫn đợi sau khi bọn mình tốt nghiệp thôi. Tao nóng ruột muốn làm ngay lắm nhưng a.Dũng cũng khuyên là nên bình tĩnh. Trong thời gian chờ đợi cũng là để xem xét có biến gì khác xảy ra nữa không.
– Vẫn chỉ có vậy thôi chứ gì. Ừm, mà đến lúc a.Dũng tiến hành thì chắc tao cũng không ở đây để tham gia cùng nữa rồi.
– Mày đi đâu mà không ở đây nữa???
– Tốt nghiệp xong chắc cũng đến hạn tao đi dự án ở Ninh Bình rồi.
– Đi NB cơ à?
– Chấp nhận thôi, dự án này cũng khá quan trọng với bản thân tao.
– Ừ, à mà có chuyện này tao cũng đang muốn bàn với mày.
– Chuyện gì?
– Sắp tới 3 ae mình lại về ở cùng nhau chứ!!!
– … À… chuyện này… – thực sự chuyện này tôi cũng từng nghĩ đến khi tôi và Xuân chóa làm lành được với nhau. Tuy nhiên vì 1 lý do nào đó mà tôi chỉ nghĩ đến chứ chưa chủ động bàn bạc cùng Xuân và Hải. Suy nghĩ này sau đó cũng tạm thời chìm vào quên lãng, cho đến ngày hôm nay nó mới được “kích hoạt” trở lại khi Xuân đem chuyện này bàn bạc với tôi.
– Ý mày thế nào? Không có vấn đề gì phải không, ae trước ở thế nào thì giờ lại như thế thôi.
– Được rồi, trước hết mày cứ lo sắp tới ra viện đi đã, rồi còn cả chuyện tốt nghiệp nữa. Mà sao hôm trước tao nghe mẹ mày nói định mua luôn nhà trên này cho mày sau khi mày tốt nghiệp mà.
– Ôi dời, biết thế nào được, ông bà già tao lúc thế này lúc thế kia nên tao cứ tự tính cho mình trước cho nó lành. Vậy cứ thế nhé, mày xem thu xếp đi rồi hết tháng sau dọn về với bọn tao. Ở 1m dù sao cũng tốn kém và buồn hơn là ở 3.
– Ờ, cứ biết thế, để tao xem có đòi được tiền nhà 2 tháng 5, 6 không đã rồi tính. – tôi đi nước đôi.
– Mịe, đại gia mà tiếc 2 tháng tiền nhà à.
– Thôi, biến đi chỗ khác buôn chuyện đi, tao đang có người gọi rồi… – tôi ngắt cuộc nói chuyện với Xuân để nhận cuộc gọi lạ vừa gọi đến.
– Alo!!!
– Dạ, a.Tuấn ạ… – 1 giọng nói nghe quen quen… À, giọng cái An đây mà.
– Ừ, ai đấy nhỉ?
– Dạ, là em… em An đây ạ… – giọng nói có đôi chú ngập ngừng, làm tôi nhớ lại khoảng khắc đêm qua. Cũng chính vì cái nhịp điệu ngập ngừng, xen lẫn chút gấp gáp, hớt hải trong giọng nói đã khiến tôi vào “tròng”.
– À, An hả em, từ đêm qua tới giờ chắc câu được nhiều “cá” lắm rồi phải không!!! – tôi cười nhẹ.
– Câu gì đâu anh, được có mỗi “con cá” đêm qua mà làm em áy náy đến nỗi cả ngày hôm nay chỉ ngồi ôm cần hối hận đây. – dù có chút bực với An nhưng quả thực nghe cái giọng tỏ vẻ biết lỗi, pha chút nũng nịu không thể không khiến tôi cảm thấy buồn cười.
– Cho cá lên thớt, băm chặt làm gỏi rồi thì còn gì mà áy náy nữa hả em, hề hề.
– Em xin lỗi anh mà, đêm qua quả thực em chỉ muốn đùa anh đúng tính chất ngày cá thôi. Ai dè đt anh lại hết pin nên sự việc mới ra ngoài tầm kiểm soát như vậy.
– Làm gì nghe to tát thế em, anh hiểu mà. Tuy nhiên lần sau có đùa gì, nhất là đùa những thứ nhạy cảm ntn thì phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem có gây ra hậu quả gì hay không. Ví như hq không phải anh mà là 1 ai khác yếu tim, họ nằm vật ra đấy thì em tính sao.
– Nhưng anh có phải người yêu chị Ngọc đâu mà phải lo tới mức như vậy, à hay là…
– Là anh đang lấy ví dụ thôi, em lại nghĩ linh tinh đi đâu đấy…
– Hì, vậy anh có giận em thì cũng chỉ giận nốt hôm nay thôi nhé. Em xin lỗi anh lần nữa, anh đừng để bụng nha, hì hì.
– Đêm qua anh cũng muốn làm người nhỏ nhen lắm mà không được. Nên em có thể yên tâm chuyện bụng dạ của anh, hê… Mà này, anh hỏi cái này…
– Anh muốn hỏi gì ạ???
– Phải trả lời thật nhé, anh hỏi chỉ để biết thôi.
– Vâng, thì anh cứ hỏi đi.
– Vụ này từ đầu đến cuối là em làm phải không?
– … Dạ… vâng ạ, hq em vừa ngại vừa sợ nên a.Nguyên phải đứng ra nói đỡ cho em.
– Ừm, đêm qua anh cũng đoán ra phần nào rồi. Vụ này thì chỉ có em hoặc Ngọc nghĩ ra thôi, chứ a.Nguyên là người lớn, không dưng lại rỗi hơi đi làm như vậy.
– Anh ơi, chuyện này từ đầu đến cuối đều là mình em hết. Chị Ngọc cũng không liên quan đâu ạ.
– Anh không giận đâu mà, em không cần nói đỡ cho Ngọc đâu. Chuyện cũng có gì đâu mà phải phức tạp làm gì.
– Em không phức tạp mà sự thật là như vậy, chị Ngọc chỉ biết chuyện này sau khi nghe em kể lại thôi.
– Ngọc không tham gia vậy làm sao em lại biết được quê anh.
– Thì có gì đâu, em nghe chị Ngọc nói chuyện thôi mà.
– Nói chuyện về anh???
– Vâng… à mà không có nói xấu gì nhiều đâu, anh yên tâm, hì hì.
– Ừ, vậy được rồi. Nói chung là mọi chuyện qua rồi thì thôi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ anh đang dở 1 số việc, khi nào ae mình gặp nhau nc sau nhé.
– Vâng, vậy em không làm phiền anh nữa, em chào anh ạ.
– Chào em!!!
– “Cuối cùng vẫn không thể làm rõ được cô ta có tham gia hay không… Mà thôi kệ, tại sao mình lại cứ bị ám ảnh mãi về cái chi tiết nhỏ nhặt này như vậy nhỉ. Mọi chuyện đã qua rồi thì thôi… ” – tôi nghĩ thầm trong đầu, đâu đó trong lòng vẫn còn vương vãi 1 chút gì đó lấn cấn không đáng có.

Mất giấc ngủ trưa vì 2 cuộc gọi, tôi đành dạo bước đi bộ qua vài con phố quen thuộc quanh khu nhà bác. Nắng mùa này đã vàng và gắt hơn, vài tia nắng xé lẻ, xuyên qua những tán lá gạo chớm non mơn mởn tưới lên khuôn mặt tôi 1 vị ấm áp, dìu dịu. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ lào xào lại trà sát xuống đáy tầng không len qua cổ và cánh mũi tôi những mùi hương ngai ngái của cỏ cây và khí bụi.

– “Ring… Ring… Ngọc calling… ” – đang mải tận hưởng hương gió và vị nắng thì Ngọc lại gọi. Cuộc gọi thứ 3 trong ngày vào đúng 3h chiều…
– Lại có việc gì vậy?
– Này… đ/c nhà anh ở đâu vậy?
– Hả, đ/c nào… Đừng nói là cô đang ở quê tôi đấy nhé? Từ đêm qua tới giờ vẫn đang đầy bụng vì ăn no “cá” đây.
– Trời ơi, tôi đâu có rỗi hơi mà “câu” anh làm gì cơ chứ!!! Đọc đ/c nhanh lên, chỗ này lạ nc lạ cái, anh mà không chỉ thì tôi không biết phải đi thế nào đâu.
– Hajzzz… cứ đứng đợi ở đấy đi…
– Này… Này…
Tôi tắt máy rồi chạy xe ra bến xe khách luôn, thành phố tỉnh lẻ, nhỏ bé và vắng vẻ nên chỉ sau có hơn 5′ tôi đã tìm thấy Ngọc.
– Không đi làm hay sao mà lại mò về đây. Mà về để làm gì vậy?
– Mò về để đi chơi… – Ngọc bất cần trả lời.
– Đúng là đồ lọ mọ, tôi cũng không nghĩ cô lại về đây thật đấy!!!
– Xùy, có mỗi việc đêm qua thôi mà đã vội nghĩ xấu về người khác.
– Hê, tôi đâu có dám nghĩ xấu về cô chứ, chỉ là trong 1 ngày đặc biệt ntn thì tốt nhất là nên đề phòng mọi chuyện thôi. Hê hê. Ôm chặt vào, tôi đi đây.
– Anh đi thì cứ đi đi, sao tôi phải ôm chứ!!!

– Nhà anh xa nhỉ, đi nãy giờ hơn 10′ rồi mà vẫn chưa về!!! – Ngọc thắc mắc sau 1 hồi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với tôi.
– Nãy giờ tôi đưa cô đi lung tung để ngắm cảnh mà, hehe.
– Thế sao không về đi, đi lung tung mãi thế này làm gì.
– Lát nữa về cũng được, về chào các bác, anh chị của tôi rồi lên Hà Nội luôn.
– Ơ, vậy sao lúc trưa nói chuyện anh bảo mai mới lên mà?
– Trưa khác giờ khác.
– Sao mà khác???
– Vì vướng cục nợ là cô đấy!!!
– Đánh chít giờ, tôi thì ảnh hưởng gì đến anh chứ!!!
– Thì cô về bằng xe khách thế này tôi lại phải đèo lên sớm chứ sao.
– Không cần anh, tôi về được thì lúc lên tôi cũng tự lên được.
– Hê, làm gì căng thẳng thế… Vậy sao cô không đi con audi mới mua ấy, đi xe khách làm gì cho phức tạp.
– Là tôi muốn đi thôi, đi xe khách cũng có cái thú vị của nó mà… Mà này, anh cứ định đưa tôi đi lòng vòng thế này mãi à, thành phố này nhỏ vậy đi nãy giờ làm gì còn cảnh nào để ngắm nữa đâu, lại còn nắng nữa. Với lại hôm nay tôi cũng không mang máy ảnh theo nên cũng chẳng có hứng ngắm cảnh đâu.
– Vậy đi ăn nhé, quê tôi cũng không có nhiều thứ thú vị nhưng được cái ẩm thực cũng không đến nỗi nào.

Nắng vẫn chiếu giòn tan từng vệt vàng vọt, ấm nóng xuống từng mét đường. Tôi vi vu qua nốt vài con phố rồi đưa Ngọc tới 1 quán bún chả mà ngày trước gia đình tôi vẫn thường ăn.
– Ăn được chứ?
– Được, cũng ngon đấy. Tôi gọi đĩa nữa nhé, hì. – Ngọc ăn uống rất tự nhiên, không gò bó, đó cũng là 1 trong những nét đáng yêu tôi nhận thấy ở cô nàng này.
– Mà chủ quán này quen anh có phải không?
– Cả nhà tôi ngày trước vẫn hay đến quán này. Giờ mỗi lần về quê tôi cũng đều ghé qua để ăn. Chủ quán vì vậy nên quen mặt tôi… Ăn xong có muốn ăn kem bờ hồ nữa không.
– Ở đây cũng có kem bờ hồ á???
– Có chứ, có cả hồ cho cô ngắm luôn. Chỉ là không to như Hồ Gươm thôi.
– Có phải chính là cái hồ ở gần quảng trường ban nãy không?
– Ừ, chính là nó đấy.

– Hồ này đẹp thật, còn sạch nữa!!! – Ngọc vừa nói vừa xúc 1 thìa kem lên miệng.
– Kem thì thế nào?
– Cũng ngon… Nè, ăn thử đi… – Ngọc xúc 1 thìa kem từ chiếc ly của mình rồi đưa lên miệng tôi.
– Vị này tôi biết rồi mà, cấp 3 ăn ở đây với bọn bạn suốt…
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ngọc, cô nàng đang mải ngắm nhìn 1 thứ gì đó… Có thể là những hàng cây được tỉa tót theo những hình khối kỳ lạ dọc vỉa hè ven hồ. Cũng có thể là cảnh chơi đùa của những đứa trẻ hay những tốp thanh thiếu niên, học sinh đã bắt đầu tụ tập để nhảy nhót, trượt ván hay cũng đang ngồi ăn kem giống chúng tôi. Cách không xa lắm nơi thảm cỏ xanh mướt bên thềm công viên thành phố, từng nhịp từng nhịp những cánh diều nhỏ ngập tràn màu sắc với những chiếc đuôi phấp phới nhảy nhót, lúc lên lúc xuống. Dập dờn, đan xen nhau như những cánh lá sặc sỡ đang chao liệng, đung đưa trên nền trời. Phản chiếu dưới lòng hồ những hình ảnh tan vỡ bởi sóng nước tạo ra, cũng đang dập dềnh vỗ vào mạn phao sắt của những chiếc đạp vịt đang tung tăng dạo quanh giữa lòng sóng nước vi vu gió hồ…
– Cô đang nhìn gì vậy?
– … Tôi nhìn cuộc sống… – Ngọc trả lời, ánh mắt thoáng lên 1 chút gì đó đầy hình dung và mơ mộng.
– Hơn 5h rồi đấy, về chào các bác tôi rồi mình lên Hà Nội nhé.
– Ừ… giá mà hôm nay tôi có mang theo máy ảnh thì hay quá!!!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50

TÊN TRUYỆN:

Sóng gió cuộc đời II (P51-100)


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)