Phần 68
Cùng với 1 tháng thử việc làm quen với môi trường công sở, cũng là 1 tháng tôi quen dần với sự xuất hiện thường trực của Ngọc ở khu nhà trọ. Nói như vậy cũng không hẳn bởi Ngọc còn có công việc ở cửa hàng, không quá bận rộn như tôi nhưng nó cũng đủ giữ cô nàng ở bên ngoài vào thời gian hành chính. Thành ra chúng tôi chỉ thường gặp nhau vào buổi tối hoặc là những ngày nghỉ cuối tuần. Tôi không thể thực hiện lời nói của mình vì hầu như hôm nào không nhậu ở nhà cũng đều phải nấu nướng cho cô nàng ăn. Lúc đầu dĩ nhiên cũng không lấy gì làm vui vẻ, sau thành quen, thích nghi dần với vẻ mặt vòi vĩnh, đôi khi là thái độ năn nỉ của Ngọc, tôi lại thấy có gì đó đáng yêu, đơn giản thôi chứ không cầu kỳ nhưng nhiều lúc tôi cũng muốn tỏ vẻ khó khăn để được chứng kiến thêm cái vẻ mặt ấy.
Về việc Ngọc chuyển đến ở cạnh phòng tôi cũng đã được thông báo đến tất cả mọi người. Tiệc “xông đất” nhà Ngọc cũng được chia ra làm 2 tối như lần sinh nhật vậy. Tức là người thân làm riêng, bạn bè làm riêng và sự có mặt của tôi thì cũng chẳng khác gì lần sinh nhật đó. Bất đắc dĩ phải có mặt trong buổi tiệc có đủ cả K.Nguyên, Ngân (bạn gái KN), Trường và An vì tôi là “hàng xóm” thân cận nhất của Ngọc. Tiệc thì cũng chẳng có gì ngoài mấy món mà Ngân và An “đạo diễn”. Tôi định phụ giúp thì a.Nguyên kéo ra ngồi nói chuyện cùng với Trường.
Thời điểm đó vẫn là lúc tôi mới nhận việc nên cũng không có gì để nói với 2 người này. Ấn tượng duy nhất để lại trong buổi tiệc hôm ấy chỉ là tình tiết Ngọc lỡ miệng lộ ra chuyện bị ốm ngay hôm đầu dọn đến và ngủ lại ở phòng tôi từ sáng cho đến tận tối. Trường không hiểu là vô tình hay hữu ý mà ngay sau câu chuyện Ngọc kể, anh ta lại có vẻ chú ý đến tôi nhiều hơn. Thái độ dò hỏi rất tự nhiên, không lộ liễu khi hết hỏi trực diện tôi, lại quay sang hỏi dò Ngọc lồng ghép bằng những nút thắt liên quan tới quá khứ rằng chúng tôi gặp nhau thế nào, quen nhau ra sao… Cuối cùng là câu “chốt” mà theo tôi ngầm hiểu thì Trường nhờ vả tôi mà đối tượng lại như là nói với chính tôi vậy.
– Giờ Ngọc ở đây 1 thân 1m, a.Nguyên và anh thì bận công việc hàng ngày nên không thể có “thời gian” được như Tuấn. Cũng may vì có Tuấn là bạn tốt, lại từng giúp đỡ Ngọc không ít. Vậy nên anh mong Tuấn tiếp tục vì cái “tình bạn tốt” đó mà “chú ý” tới Ngọc giúp các anh!!!
– Vâng, em hiểu ạ!!! – tôi cười nhẹ đáp lời.
1 tối cuối tháng 2, cũng là thời điểm tôi đã chính thức được nhận vào làm việc sau 1 tháng thử thách…
– Tôi đây – tôi nhận cuộc gọi của Ngọc.
– Anh đang ở đâu đấy? Sao giờ này mà vẫn chưa chịu về!!!
– Uầy, cô quản lý tôi từ bao giờ vậy. Tôi đang đi nhậu với mấy ae, thế có chuyện gì không? Điện đóm lại có vấn đề à?
– Không… tôi gọi để xem anh đang ở đâu còn biết đường mà đi ăn ngoài thôi.
– Có đói lắm không? Chờ được thì 20′ nữa tôi về tôi nấu cho.
– Thôi, anh không cần về đâu… Mà này, cuối tuần này nhà tôi làm tiệc tất niên toàn cty đấy…
– Ờ… thì sao???
– Anh nhớ qua nhé…
– Tôi á???
– Ừm, anh tôi kêu tôi nói lại với anh như vậy!!!
– “Mình đã là gì đâu mà được đi dự cái này nhỉ?” – Chắc là tổ chức ở hội trường, khách sạn phải không? – tôi nghĩ thầm rồi hỏi Ngọc.
– Ừ, tổ chức ở…
– À, mà cuối tuần này tôi bận dự án ở V.Phúc rồi…
– Cuối tuần được nghỉ sao anh lại phải đi?
– Bận làm công tác tinh thần cho mấy ae thợ thuyền ở đấy.
– Cái đấy có phòng tổ chức lo rồi, anh đi làm gì?
– Ae người ta quý, với lại tôi cũng nhận lời với họ rồi.
– Nhưng mà anh tôi đã…
– Để lát tôi gọi cho anh ấy, tôi cũng có phải nhân vật gì đặc biệt đâu mà phải quan trọng hoá vấn đề.
– … Thế thì thôi, tuỳ anh vậy!!!
– Ừ, thế đi ăn đi không muộn!!!
– Mà anh nhậu nhẹt cũng hạn chế thôi, phải biết giữ sức khoẻ cho mình nữa chứ. Bây giờ còn trẻ thì chưa thấy gì đâu.
– Ghê, sao dạo này quan tâm nhau thế. Hê hê, có “vị” gì à!!! – tôi nhả nhớt.
– Nằm mơ đi đồ toen hoẻn, thôi nhé tôi đi ăn đây!!!
– Cuối tuần này bên tổng làm tất niên các anh ạ. – tôi tắt máy rồi quay trở lại không khí bàn nhậu.
– Năm nào cũng tổ chức mà, có gì đâu. – mấy ae trong bàn cùng trả lời, thái độ không mấy mặn mà lắm.
– Tôi: Vậy các anh đã có ai đi chưa?
– A.Tùng: Mình toàn nhân viên quèn bên cty con thì đi đâu hả chú…
– A.Tiến: Có anh Quý hồi xưa mới làm chân le ve bên đấy được đi rồi thì phải. A.Quý nhể, hề hề hề – a.Tiến đá xoáy.
– A.Quý: Ờ thì… Thì thế mới nói là không có gì mà lại.
– Tôi: làm có to không anh? Khách khứa đông chứ ạ?
– A.Quý: Tương đối, thường thì có các cổ đông góp vốn, thành viên trong hđqt, các sếp bên cty con, quân xanh, quân đỏ, đối tác, các nhân viên bên tổng tham dự là chủ yếu.
– A.Tùng: Y năm nay chắc cũng đến dự đấy anh nhỉ?
– A.Quý: Chắc chắn rồi, vừa “ăn chia” với nhau xong mà.
– Tôi: Công ty Y ấy hả anh? Trước đây còn cạnh tranh mà giờ lại bắt tay nhau, hay thật. – tôi giả đò hiểu chuyện khi chợt thấy mọi người nhắc tới công ty Y. Chính là công ty của gia đình Trần Gia Huy.
– A.Tiến: Còn đang chuẩn bị hợp tác làm vài gói nhỏ trong dự án đường vành đai đấy chú ạ. Sắp tới mà “trên” chịu giải ngân vốn đầu tư công xuống thì ae mình tha hồ được xem “chia thầu”. Hề hề.
– Tôi: Mấy vụ hợp tác này là bên mình hay bên họ chủ động hả anh?
– A.Quý: Bên mình… đợt chủ động nhường họ gói dự án giao thông nâng cấp đường tỉnh lộ ở T.Bình hồi đầu năm ấy.
– A.Tiến: Nhường cho nó gói nào không nhường lại đi nhường ngay cái gói “thịt nạc” ấy kể cũng tiếc.
– A.Tùng: Tôi thì thấy làm vậy lại hay, cái gói đấy trông đỏ tưởng chín thôi. Giải ngân thì nhanh đấy nhưng gói đấy lại nằm trong gói tổng của mấy ông nước ngoài, có ăn được của nó 1 miếng còn khó.
– A.Quý: Chú Tùng nói cũng có lý, anh thấy bên mình chủ động buông cái gói đấy mới là cao tay. Nhả được cho Y miếng thịt bã này mà lại lấy được quan hệ ngắn hạn với họ. Bên Y cũng không phải không có lợi vì đang trên đà khuếch trương tên tuổi, dự án có khó nuốt cũng phải cố theo bằng được, chưa kể cái gói đấy mặc dù ăn không dày nhưng bù được khoản giải ngân nhanh cũng là quá ngon rồi.
– Tôi: Gói vành đai bên tổng đang làm ăn chia với bên Y bao nhiêu hả anh?
– A.Quý: Cái này thông tin nội bộ nên anh cũng không rõ nhưng bên mình chắc chắn chiếm phần nhiều hơn.
– A.Tùng: Ông Nguyên “chạy thầu” được vụ này kể cũng tài. Tranh thủ đúng lúc bên Nhật nó đang vướng nút đường trên không, không thì bên mình chắc chịu.
– A.Tiến: Rõ ràng, nhìn thằng Nhật nó thi công là biết rồi, chạy sau mấy gói thầu xây lắp khác hơn nửa năm zời mà giờ nó vượt tiến độ hết rồi.
– A.Quý: Cái gói đấy không vướng giải phóng mặt bằng nên thoải mái hơn, nhưng mà phải công nhận kỹ thuật thi công của bọn này hơn đứt mình. Anh từng 1 lần làm việc cùng với bên điều hành dự án của bọn này rồi, nói chung ăn đứt mọi nhà thầu nội của mình về cả giải pháp lẫn tác phong. Sắp tới mà nó chuyển thêm mấy con cẩu vận loại khủng về thì maxspeed luôn.
– Tôi: Gói vành đai bên mình bao giờ thì khởi công hả anh?
– A.Quý: 1 thời gian nữa, mà gói này bên tổng X mình trực tiếp làm rồi. Ae mình không có phần đâu nên khỏi để ý. Thôi, lên nào!!!
Những câu nói ngắt quãng về chuyện cạnh tranh với công ty Y của K.Nguyên cách đây 2 năm lại hiện về trong trí nhớ của tôi. “Y đang ngày 1 lớn mạnh… ” – không rõ có phải vì lý do này mà bên tổng X phải nhún nhường với công ty Y, miễn cưỡng chuyển thù thành bạn như hiện tại hay không.
Thời gian cuối năm ngập trong công việc cuối cùng cũng tạm qua nhờ kỳ nghỉ tết Nguyên Đán. Tết năm nay cũng giống như những năm trước, chỉ có điều tôi cảm nhận nó gấp gáp hơn thường lệ 1 chút bởi tết năm nay còn phải chia thêm khoảng thời gian đến thăm hỏi, quà cáp các thầy cô chuyên ngành, hướng dẫn làm luận văn, cũng như a.Nguyên và các sếp bên XX của mình.
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, vốn biếu quà cho các sếp ở XX thì vô tư, nhưng với a.Nguyên thì thực sự không hề đơn giản. Kiểu sếp trẻ tuổi, khoáng đạt, lại thâm sâu thế này thường là những người khá kỹ tính. Tặng quà đắt tiền thì trước hết là mình xót xa, sau ngta lại nghĩ thằng này đú đởn, ưa vật chất. Tặng quà đơn giản, cây nhà lá vườn quá thì có khi họ lại cho rằng ta “hạ ghế” họ, thiếu tinh tế blah..blah…
Tôi mon men hỏi dò sở thích của KN qua Ngọc thì bị cô nàng bắt bài. Cực chẳng đã, cuối cùng đành nghe lời cô nàng lấy… 1 trong số vài chai rượu sưu tầm xịn còn lại của Ngọc để đem biếu. Cũng may là tết nhất KN thường đưa cô người yêu của anh ta là Ngân đi du lịch nên tôi chỉ phải chúc mừng qua điện thoại và biếu quà qua đường “chuyển phát tay” là Ngọc.
Người ta thường nói mùa xuân là mùa của tình yêu, tình yêu đâm trồi, đơm hoa kết trái. Với tôi thì đây lại là mùa của vi khuẩn và những mùi ẩm mốc, ẩm mốc từ quần áo, giày dép, nhà cửa cho đến chính cõi lòng mình. Bọn Phong, Hùng, Kiên, Thảo trưởng đều đã có 1 nửa cho riêng mình, Hằng và My cũng vậy, Ly thì còn dùng dằng với 1 mối tình trẻ con. Ku Hải thì chết bầm dưới quê để tán gái. Các anh trong tổ thì a.Quý, a.Tùng đều đã lập gia đình, a.Tiến còn độc thân nhưng bà gấu giừ lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Duy nhất còn 1m Trà là đang ở vào hoàn cảnh giống tôi thì cô ấy lại tham gia chuyến phượt dài ngày kết hợp từ thiện của nhóm từ thiện xã hội mà cô ấy hoạt động. Thành ra tết nhất năm nay mặc dù đã đi làm và có thêm những mqh mới nhưng tôi vẫn chỉ lủi thủi 1m trong căn phòng trọ, hay chính xác hơn là trong cả cái khu nhà này.
Vì sao lại không nhắc đến Ngọc? Đơn giản vì cô nàng còn đang bận rộn trước lịch “săn đón” và ” bủa vây” đến từ Trường. Tay Trường này cũng giống như tôi vậy, tận dụng hết mức có thể khoảng thời gian nghỉ tết quý giá để tiếp cận, kéo dần khoảng cách và tìm cách hâm nóng tình cảm với Ngọc như tặng hoa, tặng quà, đi ăn đi chơi các kiểu. Tại sao tôi lại biết được những điều này? Đương nhiên là tôi nghe chúng từ miệng Ngọc, tết nhất không ở gần nhau nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của Ngọc quanh mình vì cô nàng thường xuyên gọi điện. Gọi rất nhiều, í ới liên tục, giờ giấc thì bất định vì bất cứ khi nào Ngọc rảnh là y như rằng tôi lại bị làm phiền bởi những cuộc điện thoại tán tếu, “nướng ống bơ” cùng những lời kể nể, tâm sự của Ngọc về những điều đang diễn ra với Trường trong thời gian này…
– Anh nghĩ sao về a.Trường?
– Nghĩ sao là nghĩ sao?
– Thì về con người của anh ấy?
– Chịu!!!
– Ơ… hay nhở…
– Thì tôi có tiếp xúc nhiều với anh ta đâu mà biết được.
– Ít nhất cũng phải cảm nhận được gì chứ, kiểu như đánh giá bằng trực giác ý.
– Cao to, rậm râu, củ khoai dí!!!
– Đánh chít giờ, tôi hỏi nghiêm túc mà anh trả lời như vậy hả… Trả lời lại!!!
– Hajzzz… tặng hoa, tặng quà, chơi bời ăn uống… Tôi thấy nó cũng “mặc định” như bao gã đàn ông khác khi muốn thể hiện tình cảm của mình thôi. Nói chung là phải có tình cảm với cô thì anh ấy mới làm như vậy. Còn cách thể hiện ra sao, có làm cô thích thú hay không thì tuỳ ở phía cô, chứ nó không phản ánh anh ta yêu cô ít hay nhiều.
– Ưm… anh thấy anh ấy có tốt không?
– Đã bảo cô đừng hỏi thừa nữa mà, tôi có tiếp xúc nhiều với anh ta đâu mà biết được con người anh ta thế nào?
– Hơ, chưa gì đã cáu… Mà cũng lạ thật, tại sao anh không hề hỏi gì tôi về anh ấy như đã hỏi về anh Nguyên nhỉ?
– Thì tôi và anh ta có cái gì liên quan với nhau đâu mà phải hỏi.
– … Có… tôi đây còn gì…
– Cô???
– …
– Cô thì sao, 1 bên tán tỉnh, 1 bên bạn bè… liên quan quá nhỉ, heeyyy.
– Hừ… thôi không nói chuyện với anh nữa. A.Trường cũng sắp đến rồi, tôi đi chuẩn bị đây. Còn anh thì cứ ru rú ở nhà, ăn no ngủ kỹ như heo quay mấy ngày này đi nhé!!! – giọng Ngọc có vẻ bực tức.
– Hê hê, nhăn nhó ít thôi, sắp được thành bà lão rồi đấy, hehehe
Tôi cười thêm mặc dù Ngọc đã dập máy… Cuộc nói chuyện vừa rồi, chẳng hiểu vì sao, cũng giống như những cuộc nói chuyện gần đây vậy. Tán hiêu tán vượn, buôn dưa, chém gió không đầu không cuối với nhau thoải mái thì không sao. Chứ cứ hễ khi nào Ngọc nhắc tới cái tên Trường là tôi lại ngán ngẩm trong lòng, thấy khó chịu, không muốn nghe, không muốn cùng Ngọc nói mãi về chuyện đó. Nhiều lúc tay này cầm điện thoại nghe Ngọc kể nể về Trường, tay kia lại click chuột Lap xem tin tức. Tôi tự hỏi trong đầu mình đang nghĩ gì mà không kết thúc luôn cái chuyện đang nói vô bổ này đi. Dù vậy nhưng chẳng thể đổi chủ đề, cũng chẳng thể không nghe hay tắt máy. Không hiểu là vì sao nhưng có lẽ… sâu trong tận đáy lòng, tôi cũng cảm nhận thấy có 1 chút gì đó… liên quan…
Những ngày nghỉ tết cuối cùng…
– Tuấn đến rồi đấy hả, vào nhà đi cháu. Lại còn cầu kỳ mua quà cáp làm gì thế này. Vào đi cháu, vào rồi dùng bữa luôn – mẹ My tươi cười khi tôi đến thăm và chúc tết cô chú đầu năm theo thói quen.
– Có gì đâu cô, giờ cháu cũng đi làm rồi mà… Cháu chào chú ạ!!!
– Bố My: Tuấn đấy à, đã bắt đầu đi làm rồi hả cháu?
– Tôi: Vâng, chú ạ. Vậy mà cô cứ sợ cháu tốn kém đấy, hì. Mà em My em ấy đâu rồi ạ?
– My: Em đây!!! Hứ, còn tưởng anh “lặn” luôn rồi chứ. – My từ trên phòng bước xuống, đón tôi bằng cái giọng gườm gườm và bộ dạng khá ngầu. Nhìn mà buồn cười.
– Tôi: Thấy anh đến mới chịu xuống đấy hả, thôi vào ăn cơm đã, có muốn xử gì anh thì cũng đợi lát nữa đi, hề hề…
– Bố My: Công ty XX à… Ừm, bước đầu như vậy là được rồi. – bố My nhấp chút rượu rồi gật gật đầu.
– Mẹ My: XX này là công ty con của cty X phải không Tuấn?
– Tôi: Vâng ạ, đúng là bên tổng X là mẹ. Cô cũng biết ạ.
– Mẹ My: … Ừ…
– Bố My: … 1 người bạn của chú trước đây từng làm thầu phụ cho vài công trình của bên X. – bố My trầm tư như đang nhớ về 1 khoảng ký ức.
– Tôi: Vậy ạ!!! Vậy bây giờ bạn của chú còn hợp tác với bên X không ạ?
– Bố My: Chú ấy bỏ lâu rồi, may mà bỏ sớm. Bỏ muộn thì chắc là…
– Tôi: … – tôi im lặng không nói gì vì thầm đoán ra câu chuyện mà bố My đang kể, cái kết có thể không được tốt đẹp cho lắm.
– Bố My: Cái cty X này thì hay bỏ thầu trúng, chạy được nhiều dự án vì dây trong dây ngoài tương đối mạnh. Có cái thế đó nên hút được nhiều nhà thầu phụ ăn theo. Nhưng mà chơi với ông X này thì phải tỉnh, thật tỉnh vì họ toàn “đè” hợp đồng và chơi trò chiếm dụng vốn… Nhà thầu nào lọc lõi lắm, hoàn thiện nghiệm thu đủ công trình thì mới được quyết toán đầy đủ, đúng hẹn. Đúng là kinh doanh cũng như chiến đấu nhưng mà bên X này…
– My: Thôi mà bố, đang giữa bữa mà cứ nói chuyện kinh doanh với cạnh tranh… – My ngồi chọc chọc đũa, nhăn mặt “ném đá hội nghị”.
– Bố My: Ừ đấy, già rồi đâm lẫn cứ nghĩ đâu đâu. Tuấn đừng để ý mấy thứ linh tinh chú vừa nói nhé. Anh sắp già thật rồi mình nhỉ, hì hì hì – bố My chuyển gam sang nịnh đầm mẹ My.
– Mẹ My: Già có rễ rồi còn sắp với sửa cái gì nữa… Này ăn vào đi cho tẩm bổ… Tuấn nữa, đưa bát đây cô gắp cho miếng này nào…
– Tết này đi chơi được nhiều chưa em? – tôi hỏi My khi 2 ae đèo nhau lượn phố “ôn lại kỷ niệm” xưa sau bữa cơm tối vừa rồi.
– Đi đâu mà đi hả anh!!!
– Thì đi chơi lung tung, như thế này chẳng hạn… Thằng Quân có hay đưa em đi đây đi đó không?
– Hajzzz…
– Sao mà thở dài… Sao thế, làm gì mà ôm anh chặt thế!!!
– Em nhớ ngày xưa quá… – My rủ rỉ.
– … Xưa gì nữa em… Em cứ sống với hiện tại và tương lai đi…
– Ước gì Quân… nó giống như anh nhỉ…
– Làm sao mà giống anh được, mỗi người 1 vẻ. Anh là duy nhất, nó cũng vậy… Cũng khác nhau cả về tâm hồn lẫn tính cách…
– Vầng…
– Hajzzz… em có chuyện gì à… Mấy hôm trước tết anh thấy em và nó vẫn còn vui vẻ lắm mà!!!
– Ưhm…
– Kể anh nghe xem!!!
– … Hajzzz… không có gì đâu anh ạ!!!
– Thật???
– …
– Có đúng là không có chuyện gì thật không!!!
– … Thật mà… đúng là không có chuyện gì thật mà…
– Em biết tính anh rồi đấy, không bao giờ hỏi nhiều hay nài nỉ ai khác phải trả lời mình. Vậy nên em có gì thì nhân lúc anh đang hỏi mà kể cho anh nghe đi. Không, anh mà tìm hiểu ra có chuyện gì thì đừng trách vì sao anh giận em!!!
– Em không có gì thật mà, anh này… – My giận dỗi vỗ phồm phộp vào lưng tôi.
– “Chắc chắn là con bé có chuyện gì rồi!!!” – Em muốn vào chỗ nào ngồi không hay cứ đi lung tung thế này!!!
– Cứ đi thế này đi anh ạ, à… hay là ra hồ Tây đi anh!!!
– Lại hồ Tây… thôi ra chùa Trấn Quốc nhé!!!
– Vâng, thế cũng được ạ.
Để lại một bình luận