Phần 62
– Áo này phải đi cùng cà vạt này mới hợp, đó… Quần tây, quần kaki thôi, đi làm ở cty của bố tôi là phải nghiêm túc, không có bò bê gì cả… Đấy, nhìn chững chạc hẳn… Dáng anh cũng đẹp đấy chứ…
– Thôi thôi, cô chọn cho tôi 1 bộ là được rồi, chọn nhiều tôi mặc không hết mà còn phải ghi sổ ở hàng cô đấy!!! – tôi rối quanh rối mù khi bị Ngọc quay như chong chóng, hết bắt thử cái áo sơ mi này, lại đến thay cái quần âu khác. Cũng cáu rồi cơ mà đây là cửa hàng của Ngọc, mấy em nhân viên đều đang có mặt ở đây nên tôi đành mát mặt ngoài mà rát lòng trong.
– Cùng lắm cắm cái gì của anh ở lại là được chứ gì…
– Úi xùi, trên người tôi toàn thứ đáng giá, ai lại đem đổi lấy mấy bộ quần áo của cô làm gì!!!
– Đâu, thứ nào quý, thứ nào quý, anh bỏ ra xem nào. – Ngọc sấn tới.
– Thứ mà phụ nữ ai cũng thích ấy… hehe.
– Đâu, bỏ ra chứng minh xem. – Ngọc vênh mặt thách thức trong khi mấy đứa nhân viên cứ tủm tỉm, cười ngặt nghẽo.
– Thôi… ở đây toàn phụ nữ… Bỏ ra có mà chết không kịp cất…
– Chỉ bậy bạ là giỏi… Đây, tặng anh mấy bộ này xem như là quà nhân dịp xin được việc. – Ngọc vừa nói vừa ra hiệu cho đứa nhân viên gói 3 bộ quần áo tôi vừa thử vào túi.
– Ơ… không được, cô làm thế này thì tôi lỗ vốn mất… Đã giúp tôi công việc rồi giờ còn làm thế này thì tôi không nhận được. Cái nào chứ riêng cái này thì phải để tôi trả… – tôi nói cương quyết rồi rút ví ra lấy tiền.
– … Anh làm gì vậy, còn quên là chưa cảm ơn tôi đấy nhớ chưa!!! – Ngọc giữ lấy bàn tay tôi và nói.
– Ờ… thì tôi cảm ơn cô mà… còn chuyện này thì…
– Anh nhận món quà này thì tôi sẽ nhận lời cảm ơn của anh!!! – Ngọc tỉnh bơ nhìn tôi.
– Cô hay thật, chuyện nào ra chuyện đấy chứ!!! – tôi tặc lưỡi, biết là Ngọc rất cứng khi đã muốn ép người khác.
– Anh mới lắm chuyện, quà tôi tặng thì cứ nhận, có phải gì đâu mà lo nợ nần chứ… Mà anh thấy cửa hàng của tôi và bạn tôi thế nào???
– Ờ… cũng được…
– Chỉ được thôi á…!!!
– Nói chung là có phong cách…
Thực tế thì cửa hàng của Ngọc cũng không phải là quá lớn, nó chỉ ở mức trung bình khá so với những cửa hàng lớn khác trên những con phố chuyên về quần áo. Tuy nhiên phong cách và cá tính của cửa hàng được thể hiện rất rõ qua cách thiết kế nội thất dạng “naked” lộ gạch tường.Các gam màu trầm, xám, xanh, tím được phối hợp tạo nên từng mảng không gian riêng biệt nối tiếp nhau giúp cho cửa hàng trở nên rộng rãi, có chiều sâu và tạo được sức hút khi khi khách hàng đứng từ ngoài nhìn vào. 1 vài mặt nạ nghệ thuật C.âu được treo bên cạnh những khung tranh trừu tượng vẽ hình quần áo, giày dép. Khu gương thử được trang trí 1 số hoa văn và hình vẽ thú cưng ngộ nghĩnh có thể dùng làm phông tạo hứng thú cho các khách hàng “tự sướng”. Nói chung thiết kế khá tinh tế, không quá cầu kỳ, rối rắm nhưng lại tạo được điểm nhấn và quan trọng là gây được ấn tượng cho khách hàng.
– Những cái này cô thuê bên thiết kế nào vậy???
– Tất cả đều là ý tưởng của tôi đấy!!!
– Của cô hết??? – tôi thực sự ngạc nhiên.
– Ừm, tôi đưa ra ý tưởng, còn bên thi công thì chỉ làm theo thôi. Anh bất ngờ à??? – Ngọc thích thú nhìn tôi chờ đợi.
– Bất ngờ… bất ngờ là tại sao cô lại không theo ngành mỹ thuật, hội họa hay là kiến trúc.
– Đâu phải cứ thích cái gì là phải theo học cái đấy đâu. Tôi muốn đam mê của mình được phát triển theo hướng tự nhiên hơn, không bị gò bó quá nhiều bởi các khuôn mẫu. Khi nào thực sự cần thì tôi mới chính quy lại kiến thức của mình.
– Chị Ngọc ơi, đồ xong rồi đây ạ!!! – cô bé nhân viên mang 3 chiếc túi ra chỗ tôi và Ngọc.
– Ừ, cảm ơn em… Nào, anh còn nhăn mặt cái gì nữa. Giờ đi ăn thôi.
– Lần này tôi mời đấy nhé, mời trước rồi nên cô không tranh được đâu!!!
– Hì hì, thì có ai thèm tranh với anh đâu chứ, anh mời thì đi thôi.
– Cấm Chỉ, phố này đồ ăn cũng được đấy nhỉ!!! – Ngọc lẩm nhẩm sau khi đã thưởng thức qua món hàu nướng.
– Cũng được, chỗ này dễ ăn uống thôi chứ ngon nhất Hà Nội thì chưa phải…
Tôi vừa nói vừa nhìn Ngọc đang ngắm nghía con hàu nướng trên tay, đôi mắt mở to dò xét, môi mím lại 1 nét cười tò mò thích thú. Khuôn mặt xinh đẹp đối diện với con hàu nướng ngon lành như thể đang nói “mày có ngon lành bằng tao không hỡi hàu!!!”.
Vậy là đã tròn 1 tháng Ngọc về nước, thời gian hơn 1 năm không gặp nhưng tôi cảm thấy Ngọc không có quá nhiều sự thay đổi. Có chăng chỉ là 1 chút ít khác biệt được thể hiện qua cách để mái tóc vắt qua 1 bên vai nhẹ nhàng, nữ tính và có gì đó trưởng thành hơn kiểu tóc búi cao hay buông xõa khi xưa. Điều này không phải ai cũng có thể nhận ra ngay, nhưng với 1 người thường xuyên gặp Ngọc qua chat và webcam trong suốt 1 năm như tôi thì việc đó lại tương đối dễ dàng. 1 tháng trôi qua, tôi và Ngọc như trở thành những “hàng xóm” thực sự của nhau, cả 2 cứ đảo qua đảo lại nhà nhau mỗi khi có thể chỉ để tán tếu, buôn dưa những câu chuyện thú vị nơi bên kia Châu đại dương hay đơn giản chỉ là những câu chuyện zời ơi đất hỡi.
Những chuyện hài làng dừa, không đầu không cuối để đá xoáy, trêu trọc lẫn nhau. Đôi khi hứng lên còn tổ chức “tiệc hàng xóm vui vẻ” góp gạo thổi cơm chung – cái tiệc oái oăm này được Ngọc viện cớ với mục đích “hành” tôi phải đứng bếp là chính. Tất cả những chuyện vui và thú vị đó đều diễn ra trước khi tôi biết Ngọc là con gái của ông chủ cty tôi. Hiện tại, sau khi đã biết sự thật, trong lòng tôi lại có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm. Nhất là công việc này có được là nhờ 1 phần tác động từ Ngọc.
– Này… anh đang nghĩ gì vậy? Không ăn đi tôi ăn hết bây giờ!!!
– Cô thích thì gọi thêm đi, hàu nướng ở đây ăn ngon mà.
– Thôi, ngon nhưng mà no. Với lại ăn nhiều quá anh không đủ tiền trả lại bùng để tôi ở lại thì chít ^ ^
– … Tiểu thư như cô thì sợ gì chứ!!!
– Cái gì mà tiểu thư tiểu thư, nghe thấy ghét…
– Hajzzz… vậy mọi lần cái xe Bmw đen đen đón cô đều là xe riêng à?
– Đấy là xe anh tôi, mỗi lần tôi về lại nhà là lại đến đón.
– Sao cô không ở nhà cùng gia đình mà lại ở riêng vậy?
– Tôi thích tự lập, gia đình tôi cũng khuyến khích như vậy nên để tôi tự làm theo ý mình… Chắc anh đang thắc mắc về căn hộ đó chứ gì… Ừm, đó cũng là căn hộ mà bố tôi mua cho tôi.
– Không, cái đó thì tôi cũng đoán ra rồi…
– Ừm… mà này bao giờ thì anh đi làm vậy???
– À, giữa tháng sau.
– Giữa tháng 1 á, sao không làm luôn từ bây giờ?
– Anh cô bảo để sang năm mới cty sắp xếp lại cơ cấu thì nhận việc luôn cho tiện.
– Ừm, vậy là làm cho cty XX phải không?
– Ừ, 1 trong những cty con của cty bố cô.
1 ngày đầu tháng 1… Suốt 1 tháng sau khi nhận được việc, tôi lao vào miệt mài tìm hiều và bồi đắp thêm những kiến thức còn thiếu về mảng XD. Việc học do được hỗ trợ thực tế từ cty nên tôi tiếp thu rất nhanh và nuốt trọn 1 số giáo án thực tiễn chỉ sau 1 tháng. Tất nhiên là vẫn còn nhiều điều cần bổ sung nhưng về cơ bản thì tôi cảm thấy mình có thể thích nghi và phát triển tốt với công việc này. Việc tôi xin được vào cty XX cho đến giờ vẫn chỉ có 1m Ngọc biết, tôi chưa muốn nói cho bất cứ ai khác vì còn muốn đợi sau 1 tháng thử việc thành công, chắc chắn được nhận vào làm nhân viên chính thức thì tôi mới dám công bố.
6h tối, vừa cắm xong nồi cơm thì tôi nhận được cuộc gọi của Ngọc.
– Tôi đây!!!
– Anh đang ở đâu vậy???
– Ở nhà chứ ở đâu???
– Trời ạ, thế chuẩn bị quà cho tôi chưa? – là quà sinh nhật của Ngọc, mai là sinh nhật cô ấy. Cô nàng sinh vào đầu năm, chính vì vậy mới “ăn gian” được 1 tuổi đi học.
– Rồi, sao mà quên được!!!
– Vậy qua luôn Mambo đi nhé, qua rồi tặng quà tôi luôn, hihi.
– Ơ… mai mới sn cô mà???
– Mai có tiệc của mai, giờ anh qua luôn nhé. Có cả anh tôi nữa đấy, liệu mà sắp xếp, không trốn được đâu.
– “Thôi xong, lại còn có cả ông K.Nguyên nữa à. Kiểu này không đi không được rồi!!!”
6 rưỡi tối… Sau 1 hồi gấp gáp sửa soạn thì cuối cùng tôi cũng đến quán cafe mà Ngọc nói. Bước vào quán đã thấy du dương 1 giai điệu piano sâu lắng… tôi vừa bước vừa định vị nơi 2 anh em Ngọc… Kia rồi, đã thấy K.Nguyên và Ngọc đang ngồi cùng với 2 người con gái khác… Tôi dợm bước vào thì cũng là lúc tiếng đàn piano kết thúc.
– “Hoan hô… ” – những tràng pháo tay vang lên náo nhiệt từ những thực khách xung quanh.
– Thực sự cảm ơn tất cả mọi người đã cổ vũ cho mình. Còn đây là món quà mà mình muốn gửi tặng tới người phụ nữ của tối hôm nay. – “Hoan hô… ”
Tiếng 1 người con trai – người nghệ sĩ – vừa cất lên thì lập tức những tiếng reo hô từ khán giả lại vang lên lần nữa. Anh chàng nghệ sĩ cầm bó hoa hồng để trên nắp cây dương cầm, bước những bước tự tin… tiến gần về phía chiếc bàn mà tôi cũng đang định bước đến… Và Ngọc mỉm cười đứng dậy khi anh chàng nghệ sĩ bước đến trước mặt cô với bó hoa hồng rực rỡ trên tay…
– “Hajzzz… có đôi có cặp đủ hết rồi, gọi mình ra để làm phông bạt chắc!!!” – tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên vì sự xuất hiện của 1 kẻ lạ mặt như mình. Nhất là ngay sau khi người ta vừa mới trao nhau cái khoảng khắc lãng mạn vừa rồi. Dù vậy cũng đã đến nơi thì cũng không thể không vào…
– OHH, ở đây nè… – Ngọc đương giơ tay đón lấy bó hoa hồng thì bỗng dừng lại sau khi nhìn thấy tôi. Cô nàng cười tươi, đoạn đưa tay vẫy gọi. Anh chàng “nghệ sĩ” cũng quay lại theo hướng nhìn của Ngọc, vẻ mặt thoáng qua đôi chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức đổi sắc trở lại vẻ bình thản.
– “Hầy, vô tư đến mức vô duyên… ” – tôi thầm cười cái tính vô tư, phổi bò của Ngọc.
– Em chào anh, chào mọi người ạ!!! – tôi bước đến gần và chào hỏi, đoạn đưa tay chỉ vào mặt đồng hồ ra hiệu cho Ngọc.
– Không sao, mọi người cũng vừa mới đến thôi. Cậu ngồi đi. – K.Nguyên mỉm cười trả lời thay Ngọc.
– … Kìa Ngọc, em nhận hoa đi để mình còn ngồi cùng mọi người nữa chứ. Cứ đứng mãi thế này à!!!
Anh “nghệ sĩ” nhắc nhẹ Ngọc kèm theo 1 nụ cười trìu mến. Ngoại hình của anh chàng này cũng khá “men lỳ” và bảnh bao. Ria quai nón, mày rậm, khuôn mặt góc cạnh nam tính, ăn vận tương đối đơn giản với áo len dạ và quần bò sẫm màu. Nhưng điểm xuyết chiếc Patek philippe bóng lờ trên cổ tay cũng đủ làm toát lên dáng vẻ thế gia nơi anh chàng “nghệ sĩ” này.
– Ôi… em xin lỗi nhé, vô ý quá, hì… Cảm ơn anh nhé, bản nhạc tuyệt lắm!!! – Ngọc cười nụ, khẽ cúi đầu vén tóc mai thẹn thùng đón lấy bó hoa hồng.
– “Cái quái gì đây, có phải là cô ta không vậy??? Mọi ngày có bao giờ thấy cô ta dịu dàng và nhu thục như thế đâu!!!”
Tôi lạ lẫm trong suy nghĩ của chính mình, có lẽ vì đã quá quen với 1 cô nàng bộc trực, đốp chát, phổi bò hàng ngày nên lâu dần tôi cứ mặc định khoác cái dáng vẻ ấy lên con người Ngọc. Hình ảnh mới lạ hiện tại, thực tế chỉ phản ánh 1 góc nhìn đa chiều khác về Ngọc mà tôi chưa từng được chứng kiến, hay đúng hơn là chưa bao giờ có cơ hội để mục thị. Đơn giản vì giữa chúng tôi cho đến lúc này, chỉ tồn tại 1 tình bạn bình thường. Mọi thứ xoay vần quanh mqh đó đều xuề xòa, thoải mái và vô tư. Không có chỗ để phô diễn sự lãng mạn của những tình cảm khác giới, giống như điều mà anh chàng “nghệ sĩ” vừa làm với Ngọc.
– Em thích là được rồi, dù sao cũng đã lâu rồi anh không chơi lại. May mà cũng không đến nỗi nào.
– Cậu mà không theo nghiệp kinh doanh thì có khi bây giờ cũng thành nghệ sĩ đi tour rồi cũng nên. – K.Nguyên mỉm cười tán dương.
– Ơ, Ngọc này… Sao không giới thiệu bạn mới đến đi. – cô nàng dáng cao chuẩn như người mẫu ngồi cạnh K.Nguyên chợt lên tiếng nhắc đến tôi.
– À, vâng, quên mất… Giới thiệu với mọi người, đây là Tuấn, là bạn của em… Còn đây đều là những người thân của tôi hết, anh Nguyên thì anh biết rồi. Đây là anh Trường, đây là Ngân bạn tôi, còn con bé này… là em họ a.Trường, mọi người hay gọi nó là Na… Hahaha
– Á à, giỏi thật, dám đảo ngữ tên tuổi (An) người ta như vậy… Mà chị giới thiệu lại cho rõ ràng đi, giới thiệu bạn chị cụt lủn vậy đâu biết bạn bình thường hay là bạn zai đâu. Hihi. – cô nàng còn lại, có vẻ là người nhỏ tuổi nhất khoảng 18, đôi mươi, lúc này mới lên tiếng.
– Em thích nghĩ là gì cũng được, tùy em, hề hề. – Ngọc ngó lơ trả lời.
– Em thì vô tư thôi, nghĩ gì mà chẳng được. Chỉ sợ có người đêm nay lại trằn trọc suy tư như thua thầu thôi. Hì hì hì. – An vừa nói vừa liếc dài sang phía anh chàng “nghệ sĩ” tên Trường.
– Anh dùng gì ạ??? – em nhân viên quán xuất hiện khá đúng lúc khi câu chuyện bắt đầu có dấu hiệu sa đà về tôi.
– Tôi : cho anh 1 nâu nóng. – Vâng, anh đợi em 1 chút ạ.
– K.Nguyên: quán này cậu đến lần nào chưa?
– Tôi: đây là lần thứ 2 ạ.
– K.Nguyên: quán trước cậu mở có giống thế này không?
– Tôi: dạ không anh ạ, quán em chỉ đầu tư nhỏ thôi, cả về địa điểm lẫn không gian đều không thể so với quán này được.
– Ngân: anh định mở quán cafe hay sao mà cứ hỏi về cafe vậy. – cô nàng Ngân bạn Ngọc vừa hỏi vừa ôm lấy tay K.Nguyên, chắc hẳn là người yêu của nhau rồi.
– K.Nguyên: ừ, anh mở để sau này cho em vừa ôm con vừa quản lý.
– Ngân: gớm, ai thèm đẻ cho anh mà cứ nói như thật ấy!!!
– Trường: 2 người cũng sớm tiến hành đi còn chờ gì nữa, yêu nhau đã lâu như vậy rồi.
– K.Nguyên: lo cho thân cậu trước đi, gần 3 chục cái tuổi đầu rồi mà vẫn nằm không, đêm về ôm mộng. Chỉ khổ mẹ suốt ngày phải giặt quần.
– Ngọc: … anh này, sao lại nói chuyện đó trước mặt đàn bà con gái bọn em chứ… – Ngọc nhăn mặt nhưng nét cười trên miệng thì lại tủm tỉm.
– An: anh Nguyên nói đúng đấy, anh của em làm thế nào thì làm. Cứ để người ta nhởn nhơ như vậy mà không làm được gì thì kém quá, kém quá!!! – lần này thì An lại liếc sang Ngọc.
– Trường: chờ đợi là hạnh phúc mà… Anh nghĩ người ta rồi sẽ sớm hiểu tâm ý của anh thôi. – Trường mỉm cười tự tin, đưa tay vân vê 1 cánh hoa hồng. Trong khi bên cạnh, vẻ mặt Ngọc càng lúc càng hồng hào hơn.
– Cafe của anh ạ!!!
Cô bé nhân viên 1 lần nữa xuất hiện với ly cafe trên khay, lần này không phải để phá vỡ sự chú ý về tôi nữa mà là để phá vỡ cái trạng thái “cách ly giao tiếp” hay chính xác hơn là “tôn trọng giao tiếp” mà tôi đang “tận hưởng”. Đơn giản vì tôi thích trạng thái đó, ngồi im lặng 1 chỗ, lắng nghe những người xa lạ, không thân không quen xung quanh mình nói chuyện. Từ đó hình thành dần trong đầu những nhận xét, cái nhìn sơ bộ về họ trước khi họ tiếp xúc với mình. Đây là 1 phần đặc trưng giao tiếp tôi học được qua thực tế tiếp xúc với những người lớn tuổi và thành đạt. Không nên biến mình trở thành trung tâm của mọi cuộc nói chuyện dù là quen hay lạ. Đơn giản, chính những điều ấy sẽ biến bạn dần trở thành nhân vật dễ bị bàn tán trong mắt những người có liên quan. Việc giao tiếp với 1 nhóm người lạ, 1 tập thể mới cũng vậy, với từng mục đích của cuộc nói chuyện mà có cách giao tiếp khác nhau và điểm mấu chốt luôn phải ghi nhớ đó là “nói ít về mình và hướng hông tâm chú ý sang phía người khác”.
– K.Nguyên: Tuấn nãy giờ có vẻ im lặng nhỉ. Chắc là do mọi người nói hết phần có phải không? – K.Nguyên lên tiếng sau khi tôi vừa nhấp qua 1 ngụm cafe.
– Tôi: Em vẫn đang nghe mọi người nói chuyện mà anh.
– KN: Ừm… lắng nghe cũng là 1 dạng giao tiếp cơ bản đấy… Cậu thấy cafe ở đây thế nào, chất lượng bằng với quán trước đây của cậu chứ?
– Dạ… thực sự mà nói thì hơi thiếu vị 1 chút ạ… Nhưng chỉ 1 chút thôi. – tôi chỉ đánh giá ở mức độ chừng mực, tránh tạo ra sự so sánh khi mà bản thân họ thành công còn mình thì thất bại.
– Trường: Tuấn trước đây từng mở quán cafe à???
– Tôi: Da…
– Trường: giờ quán còn hoạt động không vậy, để có dịp anh qua thưởng thức xem thế nào!!!
– Tôi: Dạ… quán của em ngừng hoạt động rồi ạ.
– Trường: Vậy à, hơi tiếc nhỉ, quán hoạt động được bao lâu rồi mà lại nghỉ vậy. – Trường hỏi gài.
– Tôi: Nói chung là cũng đủ để em thu được 1 số kinh nghiệm kinh doanh ạ.
– Trường: Ừm… vậy hiện tại Tuấn đang công tác ở đâu?
– Tôi: Em vẫn đang hoàn thiện kiến thức để chuẩn bị cho công việc sắp tới ạ. – tôi hơi khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn điềm nhiên trả lời.
– Ngọc: Tuấn sắp tới sẽ là nhân viên của cty mình đấy anh ạ. – Ngọc chợt xen vào
– Tôi: “Lại đến con bé này nữa, ai khiến chứ!!!” – tôi thầm bực trong lòng.
– Trường: Cty mình ư? Vậy, Tuấn làm bên bộ phận nào vậy?
– KN: hiện tại anh vẫn đang sắp xếp cho cậu ấy? – KN kết luận hộ tôi.
– Trường: Vậy là anh trực tiếp tuyển dụng à?
– KN: Ừ!!!
– Trường: Tuấn chắc tốt nghiệp Xây dựng hoặc Bách khoa ra phải không?
– Tôi: Dạ không, em học bên kinh tế ạ. – đến đây thì tôi bắt đầu nghi ngờ về công việc thật sự của tay “nghệ sĩ” này.
– Trường: Vậy chắc là ứng tuyển vào phòng kinh doanh???
– KN: anh đang định xếp cậu ta vào đội hỗ trợ quản lý tài chính dự án của bên XX.
– Trường: ra vậy, bảo tại sao em cứ thắc mắc bên phòng kinh doanh của mình dạo này đâu có mở đợt tuyển dụng nào đâu… Mà Tuấn như vậy là rất được ưu đãi đấy nhé!!! – Trường nhìn tôi mỉm cười.
– Tôi: … – tôi cũng cười im lặng, thừa hiểu điều Trường vừa nói là gì.
– KN: Tuấn chắc cũng đoán ra được cậu Trường đây cũng là người trong cty rồi phải không!!!
– Tôi: vâng, em có nghĩ vậy ạ.
– KN: để anh giới thiệu với cậu luôn, cậu Trường đây đương là phó phòng kinh doanh bên tổng cty.
– Tôi: “Ra vậy, bảo sao ông ấy cứ hỏi đi hỏi lại mình chuyện công việc” – Vậy ạ, vậy thì hôm nay vinh dự cho em rồi ạ.
– Ngọc: Thôi thôi, mấy cái người này, hôm nay sinh nhật tôi, quà thì chẳng thấy đâu mà toàn thấy sặc mùi con số với công việc.
– Hôm nay đã phải sn đâu mà đòi quà, nhận vơ à!!! – mấy người đồng thanh, hùa vào trêu Ngọc, cô nàng cũng chẳng tức giận mà chỉ chìa tay làm động tác năn nỉ như mèo con đòi mực.
– Ngọc: … Này, làm gì mà nãy giờ cứ táy máy cái đt thế hả??? – Ngọc căn vặn cô bé An.
– An: Hì, em làm gì chị sao mà biết được!!!
– Ngọc: Có tình yêu tình báo rồi à???
– An: Ở đâu ra, em chị học theo chị thôi. Cứ ở vậy cho zai nó thèm.
– Ngọc: Gớm, đã vậy thì… Mọi người ơi, nhân đây em có điều này muốn nói!!!
– Điều gì vậy?? – cả bàn trở nên tò mò sau màn “nghiêm trọng hóa” bất thường của Ngọc.
– Ngọc: hôm nay em gọi cậu bạn em đến, ngoài mục đích thêm bạn thêm bè cho vui thì còn muốn cho đủ đôi đủ cặp nữa. Nhìn cái An lúc đi taxi đến đây cứ phụng phịu kêu làm “thịt thừa” nên giờ em cho nó ghép đôi với cậu bạn “men lỳ” của em luôn. Mọi người xem có được không ạ???
– Ngân: Ồ, hay đấy, ghép thử đi biết đâu… “dính” thật thì sao, hihihi
– Trường: Mấy chị em nhà cô… cũng lắm trò thật, hầy.
– KN: Không sao, anh ủng hộ, tuổi trẻ cần xông pha và luôn làm mới mình, hê hê.
– An: Ùi, thôi đi mà mấy cái người này, thời nào rồi mà còn chơi trò gán ghép này nọ. Nghe mà muốn nổi da gà rồi nè. – cô nàng An phụng phịu.
– Tôi: “Gọi lại ngay cho anh nhé!!!” – tôi nhắn vội 1 dòng tin nhắn gửi cho ku Hải. Điều mong muốn nhất của tôi lúc này là đi làm vài ly rượu mực cho gột bớt đi cái nhạt nhẽo của buổi nói chuyện này.
– “Ring… Ring… ” – Em xin lỗi ra ngoài 1 chút ạ. – tôi lấy cớ ra ngoài, buôn thêm dăm 3 câu hẹn thằng Hải đi rượu mực rồi quay trở lại bàn với cái lý do đã có sẵn trong đầu từ lúc mới vào quán.
– Tôi: Xin lỗi mọi người, bạn của em vừa bị tai nạn nên giờ em xin phép về trước để qua xem tình hình nó thế nào ạ.
– KN: Vậy à, ừm. Có việc thì cậu cứ về trước đi.
– Tôi: Vâng, vậy…
– Ngọc: Giờ anh qua viện nào???
– Tôi: À… ờ… qua Việt – Đức. – tôi bịa đại 1 địa điểm.
– Ngọc: Ồ, thế thì tiện quá rồi, giờ cái An cũng phải về nhà, anh đưa em nó về giúp luôn nhé. Nhà em nó ở ngay Quán Sứ thôi.
– An: Thôi mà chị, anh ấy còn bận việc nữa. Em đi taxi về được rồi.
– Ngân: Em cứ phức tạp, để Tuấn đưa về cũng được, từ đây về nhà em có 1 đoạn đường, đi taxi làm gì!!!
– Trường: An, em về luôn cùng Tuấn cũng được!!!
– KN: Tuấn đưa em nó về cẩn thận nhé, nhiệm vụ đầu tiên anh giao cho cậu đấy!!!
– Ngọc: Hí, boss lớn đã có lệnh thì cứ thế mà thực thi.
– An: Hajzzz… mọi người toàn bắt nạt em…
– Tôi: Thôi, mọi người ở lại vui vẻ, em xin phép ạ.
Để lại một bình luận