Phần 88
Quán gần nhà Ngọc đóng cửa sớm nên tôi đành tìm mấy quán bánh Nhật để mua tạm vài hộp mochi. Lúc chiều hẹn khất, giờ tối muộn lại mò đến bất ngờ thế này, nghĩ tới việc được “thưởng thức” vẻ mặt của cô nàng khi chơi trò “ú tim” thực sự khiến lòng tôi cảm thấy lâng lâng. Khu trọ cũ… mới xa nó có nửa tháng nên những cảm xúc quen thuộc, gần gũi vẫn phảng phất hiện hữu rõ nét trong tôi. Từ cảm nhận không gian cho tới mùi cây cối tản mát, mùi bụi phủ xung quanh mỗi khi trời về tối.
– “Xoẹt!!!!” – Ơ… a.Tuấn!!! Anh đến thăm “chị họ” đấy à, lâu lắm em mới thấy anh đấy… – cánh cửa xếp bật mở,là thằng em hàng xóm đối diện phòng tôi ngày trước.
– Bậy nào, tuần trước anh vừa đến xong. Mà đi đâu thế ku, biết anh mày đến đòi nợ nên định chuồn hả, hê hê.
– Ôi, ông anh đại gia thì em đâu có ngại gì chứ, mà anh đi rồi mấy thằng trong phòng nó cứ kêu oai oải vì mất toi cái kho bạc.
– Bọn mày giỏi lắm, hôm nào anh đến xiết nợ 1 thể. Không có anh thông từng thằng 1 thay lãi, hề hề hề… Thôi để cửa đấy anh vào luôn, đỡ phải gọi “chị”.
– Hị hị, chị chị em em cái gì… À mà anh này… – tôi vừa bước vào nhà thì ku em gọi giật lại.
– Dạo này “chị” anh yêu rồi thì phải…
– Là sao…??? – tôi khựng lại.
– Thấy có cái anh nào đó dạo này hay đến chơi lắm, 2 tuần nay tuần nào cũng đến liên tục. 1 tuần 3, 4 lần thì phải. Thi thoảng còn thấy đưa đón đi chơi, rồi đi làm về cùng nhau nữa. Mà chạy hẳn “Lê xút” nhé. Chắc đại gia!!!
– À… ờ, tưởng chú nói ai, hề. Thôi anh lên nhé!!!
Không chạy lên nhà theo thói quen, tôi bước từng bước chậm rãi. Vừa đi vừa suy nghĩ về những điều thằng ku em vừa nói… Hajzzz… mà sao cái cầu thang này hình như dài hơn trước thì phải. Leo mãi mới lên tới được hành lang quen thuộc… 2 căn phòng quen thuộc cũng hiện ra trước mắt. 1 phòng trong cùng vẫn khoá ngoài – chính là phòng tôi ở ngày trước, không rõ có phải do “nặng vía” hay không mà đến giờ vẫn chưa có người thuê. Phòng bên cạnh thì đang sáng đèn, ánh sáng hắt ra nơi khe cửa khép hờ.
– “Phải làm cho cô ta sợ chết khiếp mới được… ” – tôi rón rén bước tới gần cửa phòng, bàn tay đưa ra định đẩy cửa, chuẩn bị cho 1 màn hù doạ…
– Với tao thì mày không phải giấu gì cả, cứ nói thật đi, mày vẫn còn lưỡng lự với a.Trường là vì 1 lý do nào đó có phải không??? – 1 giọng con gái vang lên trong phòng Ngọc.
– … Sao không trả lời tao…
– Tao không muốn… Hajzzz, cả ngày hôm nay đánh vật với mấy cái hợp đồng giờ lại đến mày nữa. Muốn ép chết tao à!!! – Ngọc nhấm nhẳng, vẫn là cái giọng quen thuộc không lẫn đi đâu được. Quả thực vụng trộm nghe lén thế này là điều tôi rất ghét, nhưng ở ở thì hiện tại, nó giống như 1 chiếc kính tiềm vọng có thể giúp tôi soi vào những nỗi niềm giấu kín mà chắc hẳn trước mặt tôi, Ngọc sẽ không bao giờ nói ra.
– Nói để mày biết, a.Nguyên hình như cũng mập mờ đoán ra phần nào rồi đấy!!!
– Mày nói sao hả Ngân, a.Nguyên cũng đoán ra rồi sao??? – ra là Ngân, cô người yêu của K.Nguyên và cũng là bạn thân lâu năm của Ngọc.
– Tao không nói thế, ý tao nói là “mập mờ” thôi… Nói tao nghe xem, tình cảm hiện tại mà mày giành cho a.Trường là gì? – câu hỏi của Ngân khá giống với điều tôi hằng thắc mắc.
– … Thì… trước giờ tao vẫn có tình cảm với anh ấy mà…
– Ở mức nào mới được chứ, nghe cái An nói tao thấy cũng giống với những gì tao nghĩ. Hình như từ ngày đi Úc về đến giờ, mày với Trường… nhạt đi thì phải!!!
– …
– Có phải vậy thật không… Có gì phải nói với tao thì tao mới gỡ được chứ…
– Hajzzz… thực sự tao vẫn có tình cảm với Trường, những lúc đi chơi với nhau, hay những lúc ngồi trong phòng làm việc, phòng họp. Thỉnh thoảng tao vẫn nhìn anh ấy, thấy mến, thấy yêu…
– Có thấy cảm giác muốn người đó làm chồng của mình, sống với mình suốt cuộc đời không??? – Ngân tiếp tục dẫn dắt.
– …
– Sao vậy, trả lời đi…
– Tao…
– Có hay không nào…
– Không phải có mà cũng chẳng phải không… Chỉ là… chưa cảm thấy thôi!!!!
– Chưa tức là không rồi còn gì nữa… Mày cứ tránh né thế này thì làm sao giải quyết được vấn đề!!!
– Vấn đề gì???
– Mày có muốn tao nói thẳng ra không???
– … Nói thử ra xem nào…
– … Là Tuấn phải không…??? – lời Ngân nói khiến lòng dạ tôi bỗng thấy nóng bừng, nhộn nhạo.
– Sao lại nhắc đến Tuấn???
– Phải thế nào thì tao mới nhắc đến hắn chứ…
– Không phải…
– Mày đừng có chối…
– Đã bảo là không phải mà…
– Nghe qua lời Trường kể thì tay này cũng cứng lắm ha. Mà sắp xếp thời gian mày quen hắn, từ lúc chuẩn bị đi Úc cho đến khi về, rồi đùng đùng bỏ sướng chọn khổ, dọn về ở ngay bên cạnh hắn… Không hắn thì còn ai vào đây nữa…
– … Ngân!!! Mày đừng có luyên thuyên nữa được không, mày đã lôi chuyện này ra để nói với tao thì tao cũng xác nhận với mày. Tao không có tình cảm gì đặc biệt với cái tên Tuấn mà mày vừa đoán mò đoán non. Không có tình cảm đặc biệt nào hết!!!
– Vậy sao mày lại làm những chuyện kỳ lạ như vậy kể từ khi về nc???
– Con người thay đổi từng giờ, mày cũng hiểu điều đó mà. Hơn 1 năm sống bên Úc, thời gian không dài nhưng cũng đủ để tao trưởng thành và có thêm những suy nghĩ mới mẻ. Chuyện với Trường cũng nằm trong số đó, nhưng cái thay đổi ở đây tao nghĩ chỉ là tạm thời. Tình cảm với Trường vẫn còn trong tao, dù hiện tại đúng như mày nói, vẫn chưa đủ để tao yêu hết mình, đủ để tao trao trọn con tim mình vào 1 cuộc hôn nhân. Còn về chuyện dọn đến đây ở là vì sở thích làm những điều tao muốn. Chỉ là tình cờ biết nơi đây còn phòng nên tao mới dọn đến thôi, tao coi Tuấn là bạn nên việc có hắn ở cùng đây thực sự cũng rất vui.
– Tao sợ… lửa gần rơm…
– Vậy mà có bén chút nào đâu, mày đừng nghĩ là ai cũng như vậy. Mày nói hắn ta cứng… điều này chính xác. Ở gần nhau mấy tháng trời vậy nhưng tao chưa bao giờ thấy hắn nảy sinh 1 ý đồ gì thực sự xấu xa với tao. Nếu có cũng chỉ là cố tình khi hắn muốn trêu đùa mà thôi. Hắn đối xử với tao tự nhiên, không màu mè, không diễn kịch, đôi khi còn vô tâm và lạnh nhạt nữa. Mày nghĩ xem, nếu 1 người thực sự thích tao liệu có cư xử như vậy không. Còn chưa kể hắn là 1 người khó nắm bắt, lúc tưởng thế này nhưng sự thực lại là thế kia, chứ không hữu hình như Trường… Cần 1 thứ gì đó nhưng cũng có thể bất cần được ngay…
– Mày có vẻ hiểu hắn ta quá nhỉ…
– … Thì ở gần nhau, tiếp xúc với nhau thường xuyên sẽ nhận ra thôi.
– Có 1 vài thứ đang chạy trong đầu tao nhưng thấy mày có vẻ không hào hứng nên tao sẽ không nói nữa… Chỉ muốn dặn mày 1 điều thôi…
– … Nói nhanh đi còn ăn bánh…
– Chuyện của mày với Trường được gia đình 2 bên lẫn bạn bè xung quanh hết lòng ủng hộ. 1 phần vì 2 người đẹp đôi, phần khác… còn là vì mqh giữa 2 gia đình nữa. Nó không chỉ thể hiện ở mặt tình cảm mà còn liên quan đến mặt lợi ích chung của cả cty. Tất nhiên tình cảm giữa mày và anh ấy vẫn là thứ quan trọng nhất quyết định tất cả. Nhưng như người ta vẫn nói, khi có khi không. Đã không bước thì thôi, còn đã bước lên dây rồi thì phải chấp nhận. Dù bước đi đôi lúc có ngả nghiêng bên trái, bên phải nhưng mày vẫn không được ngã về bên nào nếu muốn vượt qua quãng đường của sợi dây ấy.
– Tao hiểu những điều mày muốn nói… Chính vì suy nghĩ như vậy nên tao luôn cố gắng đưa lợi ích của gia đình, của cty vào những những việc mà tao làm…
– ”Tao không có tình cảm gì đặc biệt với cái tên Tuấn mà mày vừa đoán mò đoán non. Không có tình cảm đặc biệt nào hết!!!… ” – tôi chẳng còn muốn nghe tiếp nữa, thanh âm của câu nói trên cứ vang vọng, xoáy sâu vào trái tim tôi. Nó như 1 dòng thác lạnh đóng băng hoàn toàn những cảm xúc nóng nẩy vừa trỗi dậy trước đó trong lòng. Tay cầm hộp bánh vẫn chưa mở, bước nặng bước nhẹ xuống dần tới tầng 1… dù đã biết trước sẽ không thể, nhưng sao tận tai nghe từ chính miệng người con gái đó nói ra những điều mình đã xác định. Tôi vẫn thấy tê tái đến vậy.
– “Thôi không sao, lớn rồi mà, chuyện tình cảm cũng chỉ như nước chảy bèo trôi thôi. Cứ đi, cứ cảm nhận và hy vọng ta còn đủ sức để bước tiếp!!!”
Tháng 7, hoa phượng nở hồng thắm, nắng vàng rực rỡ chiếu qua từng tán đỏ ối làm đỏ rực cả 1 khoảng sân trường… 4 năm trôi qua, giờ kết thúc trong những cái ôm, những khoảnh khắc tự sướng in hằn lên những bức hình… Tạm biệt nhé, cuộc đời sinh viên… những ký ức buồn có, vui có chắc chắn sẽ mãi khắc sâu thành 1 dòng chảy hoài niệm uốn quanh theo đôi bờ ký ức trong mỗi con người. Để rung động mỗi khi nhớ về…càng muốn quên lại càng thấy nhớ…
Bỏ qua 1 ngày liên hoan tạm biệt với những phút giây cảm xúc… Tôi trở về với công việc thường ngày của mình… Đã gần trưa rồi nhưng lúc này tôi vẫn đang hỳ hục cày xới nốt đống cát vừa bị vương ra trước cửa lán sau sai sót hạ tải của xe tải. Ae công nhân thì mệt phờ cả buổi, trong đội quản lý chỉ có mình tôi là thanh niên phơi phới, trẻ trung nhất đội nên tôi muốn tự tay làm cái việc này để cả đội được nghỉ ngơi đi ăn cơm.
– Thanh niên chịu khó quá, đến giờ ăn rồi mà vẫn ở đây xúc cát. – 1 bác trung niên ngoài 50 ăn vận giản dị, khuôn mặt nho nhã, dáng vẻ cao ráo không hiểu từ đâu xuất hiện bên cạnh tôi.
– Dạ, hì, cháu chỉ tranh thủ thôi bác ạ. Ngồi máy tính cả ngày rồi cũng phải động tay động chân cho giãn gân giãn cốt. Mà bác là…
– À, bác làm nghề kinh doanh vlxd, đang muốn tìm hiểu thị trường nên đi tham quan các công trình thôi.
– Vậy ạ, vậy bác cứ ngồi đây nghỉ tạm đi. Để cháu xúc nốt mấy xúc này rồi bác cháu mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
– Cháu quý người quá, không giống mấy anh bảo vệ ngoài kia, xin mãi họ mới cho vào. Mà cháu không sợ bác vào đây lấy trộm thứ gì à?
– Cháu nhìn bác không giống người như vậy. Bác ngồi đây nghỉ tạm đi, đợi cháu 1 lát nữa thôi.
– Thôi, bác cảm ơn nhiều, cháu cứ làm việc tiếp đi. Bác tham quan xong rồi.
– Dạ!!!
– Mà ae công nhân làm việc cũng tích cực ghê. Đội quản lý, giám sát, ở đây điều hành có vẻ tốt.
– Vâng, mọi người giúp đỡ nhau là chính thôi ạ. Quản lý trên thông số nhưng vẫn phải lồng yếu tố con người vào thì làm việc mới linh hoạt được.
– Ừm, tốt lắm, ae cứ như vậy phát huy nhé. Thôi bác đi đây, chào thanh niên chịu khó nhé!!!
– Vâng, chào bác ạ.
…
Buổi chiều, tôi rời công trường sớm hơn thường lệ. Nhưng không phải được nghỉ mà vì tôi phải thay a.Quý đến tổng cty nhận công văn điều chuyển công tác.
– “Lại gặp lại mày a, may cho mày là tao không có thù mày đấy!!!” – tôi “độc thoại” với toà trụ sở to lớn của tổng cty. Lòng nhớ lại buổi đầu tiên đến đây phỏng vấn… mới đó mà đã đi làm được nửa năm rồi, thời gian quả đúng là bóng câu qua cửa.
15′ sau, nhận công văn rồi ra về đúng vào giờ tan sở. Đứng trong thang máy đông lẹt người mà mồ hôi tôi đọng thành giọt.
– “Pinh” – cửa vừa mở là mọi người lũ lượt xô nhau ra như muốn thoát khỏi thật nhanh cái ngột ngạt vì quá tải vừa rồi. Bỗng…
– “Roạt!!!” – 1 lô những khăn, giấy, lọ vệ sinh và 1 số thứ khác trên chiếc xe đẩy của chị lao công đổ ra rơi vương vãi. Không biết là ai vô ý đụng phải nhưng tuyệt nhiên chẳng có lấy 1 người ngỏ ý muốn giúp chị ấy. Họ chỉ liếc nhìn sau đó bước chân theo nhịp “công nghiệp” vội vàng bước qua.
– Chị dựng cái xe lại đi, để mấy thứ đấy em nhặt cho…
– Đâm vào ngta đổ hết cả ra thế này, ngày đầu tiên đi làm sao đen đủi quá!!! – chị lao công nhìn về phía mấy người ban nãy bằng ánh mắt ấm ức.
– Vạn sự khởi đầu nan mà chị, khó khăn lúc đầu rồi sau là sẽ quen dần thôi. – tôi vừa nhặt đồ vừa an ủi, nhìn chị lại thấy lại phần nào những năm tháng phục dịch, bưng bê của mình trước kia.
– Đúng rồi, lúc khởi đầu bao giờ cũng là lúc khó khăn nhất… – 1 giọng nói trung niên vang lên.
– … Ơ… lại là bác ạ… Cháu chào bác!!! – tất nhiên đó chính là bác trung niên mà trưa nay tôi đã gặp. Chỉ khác là lúc này bác đã ăn vận tươm tất hơn.
– Trùng hợp quá phải không, cái này cổ nhân ngta gọi là hữu duyên thiên lý đấy, haha. – bác trung niên vừa cười nói vừa cùng tôi nhặt đồ lên xe đẩy giúp chị lao công.
– Đúng như bác nói thật, cháu cũng thấy bác cháu mình có duyên với nhau thì phải… Mà bác đến đây là để tìm kiếm khách hàng phải không ạ???
– Ừ, bác…
– … Ba!!! Con tìm ba nãy giờ nè…
1 giọng nói vang lên cách không xa nơi tiền sảnh, chủ nhân của giọng nói ấy cũng đang bước nhanh về phía tôi và bác trung niên… Còn ai vào đây nữa…
– Ba, con đang có chuyện này muốn hỏi ba… Ơ… sao lại… là anh à…???
– “What??? Như vậy chẳng lẽ ông bác này chính là… Đệch mợ… hình như kiếp trước có nợ nần gì với cả nhà con bé này thì phải!!!” – tôi tự nhủ với tâm trạng “không thể ngờ nổi”, thực sự là không thể ngờ… Không biết ông bác trung niên này sẽ nghĩ sao khi thấy nhân viên của mình lại không biết chủ tịch của họ là ai. Quả thực hồi mới tìm hiểu về cty này, tôi chỉ tập trung vào những nội dung liên quan đến đặc thù kinh doanh và tổ chức của cty là chủ yếu. Các nhân vật cộm cán, “cầm boss” thì tôi chẳng mảy may để tâm đến một ai. Cho đến khi được nhận vào làm tôi cũng chỉ để ý tới các sếp bên đơn vị mình, với bên tổng thì có thêm KN và Trường. Chấm hết!!! Chủ tịch, phó chủ tịch hay Tgia đình… nào tôi có biết mặt ngang mũi dọc họ thế nào đâu… Mặc dù sự thực là cũng có đôi ba lần tôi nhìn lướt qua trên web giới thiệu của cty, nhưng nói chung là nhìn với thái độ “i don’t care”…
– Tôi qua lấy báo cáo… – tôi vỗ vỗ vào chiếc balo trên lưng… câu giờ. Chẳng biết có nên “nhận mặt” tất cả 1 lượt hay không, hay là lẳng lặng giả câm giả mù rồi chuồn khẩn.
– Ồ, 2 đứa biết nhau à? – bác trung niên – vị chủ tịch của tôi cất tiếng hỏi.
– … Vâng!!! Mà ba cũng quen anh ta ạ???
– … – chủ tịch chỉ cười chứ không nói gì.
– 2 người ở lại, cháu xin phép về trước ạ. Cháu chào bác, chào nhé!!! – tôi chào chủ tịch và Ngọc.
– Ừ, chào cháu. À, mà thanh niên này, hôm nào bác có dịp qua công trường tiếp thì nhớ cho bác xin bữa cơm đấy nhé, hahaha.
– Ba đang nói chuyện gì vậy??? – Ngọc tròn mắt hỏi.
– Tôi đi nhé!!! – tôi chào lấy lệ rồi chuồn thật lẹ, có nấn ná ở lại cũng chẳng để làm gì. Vớ vẩn lại phát sinh thêm vấn đề thì rách việc.
Loay hoay trong nhà xe một hồi, vừa chạy từ hầm lên tôi đã bị Ngọc chặn lại ngay trước lối dẫn vào tiền sảnh cty.
– Nè, chờ chút!!!
– Chuyện gì vậy?
– Anh gặp ba tôi lúc nào vậy?
– Vừa gặp xong còn gì?
– Ý tôi là anh biết ba tôi từ khi nào ý?
– Ba cô là chủ tịch cty chẳng lẽ tôi lại không biết.
– Thấy 2 người cười nói có vẻ thoải mái, không giống sếp vs nhân viên cho lắm.
– Thế cô nghĩ là gì?
– Không, có nghĩ gì đâu, chỉ là tôi thấy hơi lạ nên mới thắc mắc thôi. Mà nè, cafe nhé!!!… đi 1 lát thôi.
– Để hôm khác đi, giờ tôi đang bận lắm!!!
– Sao dạo này hẹn anh đi đâu cũng khó vậy!!!
– Thì bận mà, thế thôi nhé!!!
– Thấy giống như là anh… đang cố tránh mặt tôi thì đúng hơn!!! – lời của Ngọc làm tôi đôi chút bất ngờ.
– Dẩm à!!!
– Có chuyện gì phải không??? – Ngọc nhìn tôi dò xét.
– Chuyện gì là chuyện gì… Thế cô nghĩ là chuyện gì!!!
– Chẳng nghĩ gì cả, chỉ là dạo này… anh cứ như người mất tích vậy… Chẳng thấy nt, hỏi han, có onl cũng không thèm nói chuyện, hẹn gặp thì lần nào cũng khó… Vậy là sao???
– Sao với chăng cái gì, đầu óc cô nhàn rỗi quá rồi đấy, toàn nghĩ những chuyện đâu đâu.
– Thế hôm nay lên tổng làm gì vậy?
– Nhận công tác.
– Công tác?
– Ừm, bàn giao công trình sắp tới ở Ninh Bình. Đội bên đó hiện tại thiếu nhân lực nên cử tôi đi bổ xung.
– Đi tận NB á???
– Vậy là gần rồi, có người còn sang tận Lào vs Cam kìa.
– Vậy, công trình hiện tại bên anh sắp hoàn tất rồi à?
– Chuẩn bị nghiệm thu và bàn giao. Sắp tới tổng kết công việc nên tôi mới bận vậy đấy. Giờ thì cô hiểu rồi chứ!!!
– Càng áp lực thì càng phải giải toả chứ… Đi đâu đó 1 lúc đi, hì!!! – Ngọc dài giọng rồi nhảy tót lên yên sau xe tôi.
– Xuống đi, đang ở tổng cty đấy, tôi không muốn có rắc rối đâu. – tôi lạnh giọng.
– Rắc rối? Cái gì mà rắc rối… thôi đi nhanh đi, rồi lát qua tôi ăn tối, hì hì. Tối nay tôi đãi anh món…
– Nhõng nhẽo ít thôi, có xuống không thì bảo!!! – tôi lớn tiếng hơn bình thường và điều này ngay lập tức làm cho Ngọc bất ngờ. Cô nàng nhìn tôi vài giây rồi từ từ bước xuống.
– … Anh bận thì thôi… tôi không làm phiền nữa vậy…
– … Để xong việc rồi hôm nào rảnh tôi hẹn cô sau… – tôi nín nặng 1 hơi thở dài, nhẹ giọng.
– Không sao, anh bận thì cứ làm đi… Nhưng làm gì cũng phải nhớ để ý tới sức khoẻ đấy… Thôi, tôi về đây… – dứt lời Ngọc quay gót, nhìn theo bóng lưng cô nàng, tâm trạng tôi cảm thấy bứt rứt không đành lòng. Ngày trước ở gần nhau cũng hiếm khi to tiếng, vậy mà hiện tại… lại thành ra thế này. Thở dài 1 hơi nặng nề, rút điếu thuốc châm lửa thì lại nhớ đến lời nhắn của Trà ẩn dụ qua chiếc zippo đang loé lửa chờ đợi.
– “Định mệnh nhà nó chứ, khó chịu thật!!!” – bóp nát rồi quăng điếu thuốc vào thùng rác cũng chẳng giúp tâm trạng tôi thoải mái hơn chút nào. Lóc cóc chạy con xe cà tàng hoà dần vào dòng người đang xô bồ, bon chen vì tắc đường.
Để lại một bình luận