Phần 86
Tối mùng 2/5, cái tiệc “để dành” ấy cuối cùng cũng diễn ra… Đúng nghĩa với “để dành” khi cả căn phòng rộng thênh thang này cũng phải cảm thấy ngộp vì số lượng người chất chứa trong nó. Nói đơn giản là đầy đủ mặt mũi mọi “anh tài”, từ hội Thảo trưởng – Phong, Hùng, Kiên, hội Trà – Hằng, My – Ly. A.Mạnh và a.Dũng bận vậy mà cũng “cố đấm ăn xôi” đến cho bằng được đủ để thấy tình cảm của mọi người dành cho tôi chân thành đến thế nào…
– “Duy chỉ 1 người… có lẽ đã quên mất rồi… ”
1 chút gợn trong lòng, lăn tăn theo từng dòng cảm xúc, cuối cùng cũng lặng xuống bởi những tiếng chúc tụng của cuộc vui. Ăn uống no nê, tất cả lại lôi nhau đi tăng 2 karaoke, hát hò, nhảy nhót, xoã tới bến với nhau tới hơn 10h mới tàn tiệc. Chia tay nhau ngay tại quán karaoke, duy chỉ có mình Trà vẫn theo 3 thằng tôi 1 đoạn về nhà trọ vì cùng đường.
– 2 ae tao lên trước đây, có gì thì cứ tâm hự… Úi ọc, tâm sự nhanh rồi lên nhoé, hé hé. Bọn tớ lên trước Trà nhé, hì hì. – Xuân choá mồm miệng khả ố mùi bia rượu “bơm đểu”. Đoạn vắt vẻo cùng ku Hải khệnh khạng bước lên nhà, bỏ lại tôi và Trà đứng riêng tư 1 khoảng dưới hè.
– Hôm nay vui quá Tuấn nhỉ!!! – Trà nhìn tôi nhoẻn cười.
– Ừ, quá vui ấy chứ, không mấy khi mình làm sn mà hôm nay mọi người nhiệt tình quá!!!
– Khách sáo ghê chứ!!! Sn mình mà sao chẳng thấy Tuấn đòi quà gì cả???
– Mọi người đến với mình vậy là vui nhất rồi. Quà thì có 1 đống trên nhà lúc nãy còn gì!!!
– Ai tặng, ai không mà cũng không biết à???
– Ài… mình đâu có để ý đâu, ai tặng mà chẳng được!!!
– Tặng Tuấn nè… – Trà lấy từ trong túi xách ra 1 chiếc hộp đen nhơ nhỡ, hướng về phía tôi.
– Ơ… gì vậy…
– Quà chứ gì nữa… Ưm, xem nào… Chúc Tuấn luôn hạnh phúc và… sớm tìm được nửa kia của mình nhé, hì!!! Tặng quà xong rồi giờ tới màn ôm bạn nào… – Trà không để tôi kịp phản ứng, vòng tay ôm chầm lấy tôi luôn.
– Ờ… mình cảm ơn nhiều nhé!!!
– Thôi, Tuấn lên nhà đi, giờ cũng muộn rồi, mình về luôn đây.
– Trà đi đi rồi mình lên.
– Trùi ui, định sến à. Vậy cứ đứng ngắm lưng mình nhé, mình về đây. BB!!!
– Bye!!!
Đúng là đứng nhìn theo bóng lưng Trà thật, nhìn đến khi bóng lưng ấy khuất hẳn nơi cuối góc đường tôi mới quay trở vào khu trọ của mình…
– “Póc!!!” – 1 cuộn giấy gói quà vo viên đập vào lưng tôi rồi rơi xuống ngay trước mặt.
– Ơ… – “Quái!!! đứa nào lại đáp giấy vào người mình thế nhỉ!!!” – tôi quay lại đưa mắt tìm kiếm… và…
Hà Nội 11h tối… đường phố mỗi lúc 1 vắng lạnh, im lìm an phận chờ đợi màn đêm hiu quạnh buông xuống. Chỉ còn lại duy nhất 1 điểm nhấn, đang khẽ lay động chiếc bóng ngược sáng của mình dưới ánh sáng vàng vọt, mờ ảo từ những cột đèn đường… 2 cánh tay giấu đằng sau lưng, thu mình lại trong chiếc áo thun mỏng manh, hờ hững. Bóng 1 người con gái nở nụ cười tươi, bước từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi gần về phía tôi. Thân trên và khuôn mặt đôi lúc khẽ lắc lư, toát lên 1 vẻ duyên dáng và e ấp.
– … Ơ… sao cô… lại ở đây??? – nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là điều đầu tiên, cũng là duy nhất mà tôi có thể nói ra lúc này. Sự ngạc nhiên và 1 chút gì đó của niềm vui đang râm ran trong tôi như tiếng ve sầu đầu hạ.
– Thì để chứng kiến vẻ ngốc nghếch của anh thôi, hì hì.
– Sao cô bảo là đi tới mai…??
– À ừ… lẽ ra là vậy nhưng có việc đột xuất nên kế hoạch thay đổi.
– Việc đột xuất?
– Ừ, anh tôi có việc nên mọi người về sớm hơn.
– Vậy… đợi ở đây lâu chưa?
– Cũng mới đợi được 1 lúc…
– Sao không gọi cho tôi?
– Hỏi gì lắm thế… Gọi cho anh mà có được đâu!!! – Ngọc khẽ lườm.
– Sao lại không được, vô lý… Ơ… uhh… sorry nhé, máy hết pin mà tôi không biết. Quẩy cả buổi nên chẳng để ý gì!!!
– Anh thì có biết q.tâm đến ai đâu…
– Thế nên mới vo giấy ném tôi?
– Thế là vẫn còn nhẹ đấy… hajzzz, đứng ngoài này có 1 lúc mà lảng vảng đã thấy vài thằng ngó nghiêng để ý rồi, an ninh ở đây có vẻ không được tốt như chỗ cũ!!!
– Để ý cô??? Đâu, thằng nào?
– Ban nãy cơ, giờ thì không thấy nữa, chắc bọn nó thấy có người.
– Do sợ tôi đấy, hê hê.
– Xì!!! Ai mà thèm sợ anh chứ!!! Mà thôi, tôi có chút quà du lịch tặng anh đây. – Ngọc nói rồi lấy từ trong túi xách 1 chiếc hộp màu xanh lục.
– Tôi không có cầu kỳ được như ai nên chỉ để không thế này thôi…
– “Steinhart… Ồ… cái này… ” – tôi mở ra thì bên trong là 1 hộp nhung cùng sách và 1 số giấy tờ.
– Sao vậy? Trông nó thế nào…?
– Đeo giúp tôi nhé!!!
– Nhiễu… – Ngọc khẽ lườm nhưng trên môi lại nở nụ cười rạng rỡ.
– … Vừa luôn nè, anh thấy sao?
– Thực sự… rất đẹp!!! – tôi ngắm nghía và cảm nhận chất kim loại đang cọ sát trên cổ tay.
– “Máy auto, cầu máy, cả sách nữa. Giấy tờ thì ghi thế này… là hàng đặt rồi… ” – Quà du lịch…??? – tôi chỉ tay vào chiếc đồng hồ vừa đeo, hướng thắc mắc về phía Ngọc.
– … Chắc anh cũng đoán ra rồi… Ừm, chúc mừng sinh nhật nhé!!!
– Món quà này thực sự giá trị… thú thực là… không mấy khi tôi nhận được những món quà như thế này.
– Chỉ là 1 món quà thôi mà. đại học cũ của anh hỏng rồi nên tôi nghĩ có thể anh cần 1 chiếc mới. Chỉ đơn giản vậy thôi!!!
– Cảm ơn cô nhé!!!
– Ý, mà quà này của ai vậy? – Ngọc nhìn vào hộp quà ban nãy Trà tặng tôi, lúc này đang treo bên yên xe máy.
– À, của Trà…
– Bóc ra xem thử thế nào đi… Hay để tôi bóc giúp anh nhé… đồng ý chứ!!!
– … À…
– Kệ, không cho tôi vẫn bóc… – Ngọc nói là làm, ngón tay thoăn thoắt mở dần hộp quà của Trà.
– “Mỗi khi Tuấn muốn hút thuốc, nhìn thấy thứ này thì nhớ đến lời của Trà nhé…: Bỏ thuốc đi sẽ đẹp zai hơn nhiều, hihi”… Ái chà chà, zippo nhé. – Ngọc đưa tay ngắm nghía chiếc zippo bạc sau khi đọc thấu toàn bộ thiệp chúc của Trà.
– Đưa tôi đây!!!
– Xí, cho mượn xem tý cũng ky bo, đúng là quà “đặc biệt” có khác.
– Mà cô đến đây bằng gì vậy? – tôi tảng lơ.
– Xe ôm. – Ngọc đáp tỉnh bơ.
– Cô mà chịu đi xe ôm!!!
– Ừ, sao nhìn anh có vẻ không tin vậy nhỉ, hì.
– 2 bánh, 4 bánh đâu sao không đi!!!
– Đi vậy còn bắt anh đưa về được chứ, hihi. Vui vậy thôi, thôi anh lên nhà đi, muộn rồi tôi cũng phải về đây. – Ngọc vẫy tay chào tôi.
– Thế lại định bắt xe ôm tiếp đấy à?
– Anh không tin!!! – cô nàng cười, toan quay gót.
– Vậy, để tôi đưa cô về…
– Khỏi cần, tôi thích đi xe ôm mà, hì hì.
– Này… – tôi giữ lấy tay Ngọc.
– Sao vậy…??? – Ngọc quay lại, nhìn cánh tay đang bị nắm rồi lại nhìn tôi, chờ đợi…
– Để tôi đưa cô về!!! – tôi nhắc lại.
– Là anh tự nguyện đấy nhé, hì. Vậy đi thôi. – chỉ đợi có vậy, cô nàng nhoẻn cười.
– Cô… càng ngày càng cao thủ nhỉ!!!
– Do ai cả đấy 😀
– Lo cho cô đêm hôm 1 thân 1m thôi.
– Ghê, biết lo cho người khác từ khi nào vậy.
– Người khác không biết chứ cô thì chắc chắn không dưới 1 lần tôi lo cho cô đâu!!!
Gọi điện báo qua cho Xuân và Hải biết, tôi lại chở Ngọc trên con “ngựa sắt” cũ kỹ quen thuộc.
– Nè, của nợ…
– Sao vậy dê non?
– … Cảm ơn nhé…
– Nãy cảm ơn rồi mà, muốn nhắc đi nhắc lại để tôi phải cảm động à!!!
– Cảm ơn vì… vẫn nhớ sn của tôi!!!
– Ơ… vậy là anh tưởng tôi quên???
– Trước lúc gặp cô… quả thực tôi có nghĩ như vậy…
– Hajzzz, có chút thất vọng không nhỏ a. Không ngờ mình cất công vậy mà có người lại cho là mình vô tâm!!! – Ngọc khẽ cười, trong giọng nói trào phúng có chút gì đó trách nhẹ.
– Thì cả ngày có thấy cô liên lạc gì đâu, đến 1 tn chúc mừng cũng không có cho đến tận lúc nãy.
– Nếu không về kịp thì tôi cũng sẽ gọi chúc mừng anh thôi. Còn giờ… chẳng phải tôi đang ở đây rồi sao.
– “Thực ra cô về sớm vậy là vì tôi có phải không… ” – tôi thầm nghĩ và cũng rất muốn cái suy nghĩ ấy trở thành sự thật.
– Thực ra cô về… – “Ring… Ring… ” – chuông đt của Ngọc reo vang lấn át hoàn toàn câu hỏi dang dở của tôi.
– Dừng xe lại giúp tôi được không… Anh… Vâng, em đang ở ngoài… Không có việc gì đâu, giờ em cũng về gần đến nhà rồi… Gặp khách xong 2 anh có về ngay không hay lại đi đâu đấy… Hì…
Nghe người con gái mình thích, ngồi ngay sau lưng và nói chuyện vui vẻ với 1 người con trai khác. Cảm giác không khí xung quanh như cuộn lại trong từng nhịp thở. Ào ạt xô bồ, bon chen nhau lấy từng khối thể tích trong lồng ngực. Đẩy áp suất máu lên cao rồi bóp nghẹt lấy con tim đang run lên vì quá tải, bởi lưu lượng của cảm xúc… Đó là những điều mà các nhà văn thường mô tả trong các câu truyện của họ… Còn với riêng tôi, đơn giản chỉ là 1 nhịp thở… rất dài và nhẹ. Có chút nóng trong lòng, có chút nhói nơi lồng ngực, chút tái lạnh rần rần ở 2 bả vai… Khẽ cười nhạt rồi cố chối bỏ tạm thời thứ ngôn ngữ mẹ đẻ mà người con gái bên cạnh mình đang thủ thỉ với ai đó. Đôi mắt tôi hững hờ nhìn 2 chiếc bóng trên mặt đất. Dù đều chung 1 điểm gốc nhưng mỗi mét kéo dài cho tới khi in bóng lên bức tường căn nhà đối diện lại là 2 vệt mờ cách 1 khoảng xa nhau…
“Lập hạ” – những ngày hè rốt cuộc cũng chịu chào mùa, thay thế hoàn toàn cái nồm ẩm, u ám của mùa xuân bằng tiết trời trong xanh, rực rỡ cùng cái nóng nực, gắt gỏng mà những tia nắng vàng rực, chói chang đặc trưng mang lại.
Tại 1 bể bơi trong nhà, 1 tối thứ 6 giữa tháng 5…
– Xuân này, a.Dũng muốn nói chuyện với mày.
…
– Sao rồi??? – tôi hỏi Xuân sau khi nhận lại chiếc đt.
– Anh ấy hẹn tối mai tiến hành.
– Đồng ý làm luôn à. Còn hơn tuần nữa là trình bày luận văn rồi đấy.
– Tao không muốn chờ thêm nữa. Mọi thứ đều nằm trong sự chủ động của mình mà.
– Ừm, cũng tốt, như vậy cũng kịp để tao tham gia.
– Cảm ơn mày nhưng cũng không cần thiết đâu. Vụ này có bên a.Dũng chuẩn bị cho hết rồi mà.
– Ai nói tao lo cho mày, kịch hay nên tao chỉ muốn đến xem cho vui thôi, hahaha.
– Đmm, hề hề – Xuân cười rồi đấm nhẹ vào ngực tôi.
– Ều, bơi đây cũng nhiều em ngon quá nhỉ!!! – Xuân vừa tu bia vừa ra hiệu.
– Ờ, ngon!!! – tôi theo cánh tay Xuân chỉ, hờ hững nhìn về phía mấy em chân dài, da trắng, mặt xinh đang vùng vẫy tung toé dưới nước. Số khác thì nằm thườn thượt trên ghế hoặc đứng hoặc ngồi thả dáng nơi thành bể bơi.
– “Chăn chay” tạm vài em không!!! – Xuân hếch mắt hấp háy.
– Mày nhớ số cái Ly không, tao muốn gọi cho nó mà mất số rồi.
– Ấy ấy, thôi thôi, chú biết là anh chỉ đùa thôi mà, hị hị.
– Anh cũng chỉ nhắc nhẹ chú thôi, bạn thật đấy nhưng làm gì sai tao vẫn quại như thường.
– Đm, buồn đái… Hề hề, chú cứ làm anh nhột.
– … – tôi không nói gì, lẳng lặng tu thêm 1 ngụm bia.
– Mà sao mấy năm rồi vẫn không thấy mày yêu đương gì vậy Tuấn?
– Yêu cái Vân mà tao kể cho mày đấy còn gì.
– Yêu đương có vài tháng, nhạt nhẽo vậy thì tính làm gì.
– …
– Tao thấy cái Trà khá quan tâm đến mày đấy. Để ý thái độ của nó đối với mày cũng khác hẳn với bọn tao. Tao thấy…
– Mày lại bắt đầu luyên thuyên đấy!!!
– Tao nghiêm túc mà, mày có nghe hay không thì tuỳ… Tao đoán là mày… đang thích cái Ngọc phải không???
– Ờ… tao thích cả cái Ly của mày nữa. Mày lo đề phòng bạn đểu đi.
– Đéo trống lảng được đâu, mày càng làm vậy càng chứng tỏ là tao nói đúng. Hê hê.
– Ở đấy mà đắc chí, tao đéo quan tâm đâu. – tôi uống nốt ngụm bia cuối.
– Vậy không định kể gì với tao thật à. Dù gì thì có người nói chuyện vẫn tốt hơn!!!
– Khi nào tao muốn tao sẽ nói sau!!! – dứt lời tôi nhảy xuống bể, bỏ ngoài tai những lời Xuân đang nói trên bờ.
Để lại một bình luận