Phần 95
– “Tao lại gặp lại mày rồi đây!!!”
Tôi cười thầm khi bước gần tới toà đại sảnh của cty. Ngày làm việc chính thức đầu tiên tại 1 vị trí mới cao cấp hơn mà sao trong tôi chẳng lấy gì làm háo hức cho lắm. Đứng trước mấy cửa thang máy, 1 chút trực giác khiến tôi đưa mắt để ý xem cái “duyên nợ” liệu hôm nay có đưa mình gặp lại ba Ngọc – vị chủ tịch của cty hay không. Không có gì đặc biệt xảy ra… thêm hơn 1′ chờ đợi và di chuyển, cuối cùng tôi cũng đã đứng trước cửa phòng ban nơi làm việc mới của mình. 1 không gian mới, 1 môi trường mới hoàn toàn khác biệt, lòng tôi đôi chút hồi hộp nhớ lại những lời dặn dò, chỉ bảo của hội a.Quý về việc tiếp xúc, làm việc và quan hệ trong cái môi trường văn phòng, công sở này. Thêm cả lời dặn của KN về cách ăn vận thế lọ thế chai, cơ mà tôi kệ, ai đóng thùng, đóng bộ thì đóng. Tôi vẫn khoác blazer dạ, dưới quần bò bạc, trong sơmi kaki, nhìn phong thái có phần hơi “khác vị” so với cả 1 tập thể “đen xám” trong phòng.
– Anh đến rồi đấy ư… – 1 giọng nói thân thuộc vang lên sau lưng tôi.
– “Ài… đứng chờ tôi ở ngoài này sao mà xuất hiện đúng lúc vậy!!!” – Vâng, chào phó phòng, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm việc theo quyết định thuyên chuyển của cty.
Khẽ nén 1 hơi thở dài, tôi quay lại và đối diện với Ngọc bằng 1 vẻ thản nhiên nhất có thể. Cũng đã vài tháng không gặp lại kể từ sau lần dạo biển hôm ấy, nhìn Ngọc có vẻ gầy hơn đôi chút nhưng dáng vẻ vẫn toát lên 1 nét xinh đẹp, kiêu sa. Khoác hờ chiếc áo vest ngoài làm cô ấy trở nên trưởng thành và chững chạc hơn hẳn, kể ra thì lời KN nói không phải là không có lý.
– … Được rồi, giờ anh vào phòng làm quen với mọi người trước. Sau đó tôi sẽ giới thiệu và sắp xếp công việc cho anh!!! – ánh mắt Ngọc hơi chững lại khi đối diện với tôi nhưng vẻ chững lại ấy nhanh chóng biến mất. Nhường chỗ cho 1 giọng nói xã giao, thậm chí còn có phần hơi lạnh lùng.
Kết thúc màn chào hỏi với mọi người trong phòng, tôi được Ngọc đưa vào bàn làm việc của mình, giới thiệu qua 1 số thứ linh tinh về chức năng, nhiệm vụ gì gì đó và cuối cùng là những công việc cần phải làm trong thời gian tới. Phòng rất rộng, nên nơi làm việc của tôi cũng có kha khá không gian và tầm view để bao quát phần lớn căn phòng cũng như những đồng nghiệp ở xung quanh. 1 điều làm tôi hơi hụt hẫng trong ngày hôm nay là không được gặp mặt Trường vì anh chàng này bận đi công tác. Quyết định nhận tôi về phòng ban của mình chắc hẳn Trường đã biết trước tôi từ lâu. Tuy vậy tôi vẫn muốn chứng kiến tận mắt vẻ mặt của anh ta khi hàng ngày đối diện với tôi trong căn phòng này nó sẽ như thế nào.
Công việc đầu tiên bắt đầu với việc phân tích hiệu quả kinh tế của 1 số công trình cần thực hiện. Bấm bút, di chuột, bắt đầu trạng thái đắm mình hoàn toàn vào công việc. Hôm nay là thứ 6 nên mọi người có vẻ thư thả hơn, chỉ riêng tôi vẫn cứ lầm lũi trong cái không gian tập thể mà như của riêng 1 cá nhân mình. Đến khi chị đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở đến giờ ăn trưa tôi mới bất giác nhận thức lại không gian tập thể xung quanh.
Kết thúc bữa trưa tôi chủ động mời cafe, sinh tố tráng miệng cho mọi người “ngọt giọng”. Vì là buổi đầu nên tôi cũng không nói năng gì nhiều ngoài những lời giới thiệu theo lề lối giao tiếp xã giao.
– Ngọc chắc lại ra chỗ a.Nguyên rồi phải không?
– Ừ, hôm nay a.Trường không ở đây nên chắc đi ăn với anh mình rồi.
1 vài đồng nghiệp nhắc tới Ngọc làm tôi chú ý, định thần để nghe tiếp họ nói gì thì máy tôi báo có tn… là của Ngọc.
– “Ăn trưa xong anh qua quán cafe bên đường nhé. Tôi đợi anh!!!”
Nghĩ đi nghĩ lại 1 hồi tôi quyết định không gặp Ngọc vì lý do có việc đột xuất. Mặc kệ cô ấy có nghĩ mình trốn tránh hay không nhưng hiện tại tôi cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng cho 1 cuộc gặp mặt trực tiếp, lại có phần riêng tư với Ngọc… Không có tn hồi âm và mọi thứ lại im lìm trôi qua cho đến khi tôi kết thúc ngày làm việc đầu tiên của mình ở vị trí mới.
Thứ 7 – ngày hôm sau, không được nghỉ ngơi như mọi tuần nhưng thay vào đó tôi lại được bay và dự tiệc cưới 1 đối tác nhỏ của cty trong HCM. Đúng theo kế hoạch là sáng đi chiều về, dự đám cưới xong là tôi sẽ theo địa chỉ tới khách sạn mà người tên Uyên Nhi kia đang nghỉ để “dẫn độ” về Hà Nội. Bố khỉ, từ nước ngoài về thì cứ thế gấp tiếp chuyến khác bay về Hà Nội luôn đi. Còn phải ở lại khách sạn nghỉ ngơi 1 đêm xong chờ người đến lo vé cho tận nơi, rước tận bến mới chịu nhấc xác để về. Tôi chẳng hỏi gì thêm nên cũng không rõ thân thế con bé này thế nào. Chỉ biết rằng nó kém 1t và vừa mới làm luận văn tốt nghiệp đại học ở xứ Tây về, chắc cũng kiểu giống như Ngọc ngày trước. Ấn tượng đầu tiên có vẻ không được tốt cho lắm khi hình hài 1 dạng tiểu thư đặc sệt mùi dựa dẫm và õng ẹo đang hiển hiện trước mắt. Còn đang mải mê với những suy đoán, tưởng tượng của mình thì taxi đã đến địa chỉ khách sạn cần đến…
– “Ô, có phải là con bé đó không.. mà sao nó lại ngồi ngoài này làm gì vậy nhỉ?” – tôi tự hỏi khi nhìn thấy 1con bé khá giống Uyên Nhi, đang ngồi đọc báo trong sảnh chờ của khách sạn.
– Xin lỗi, cho hỏi cô có phải là Uyên Nhi không ạ?
– Vâng, là tôi đây. Anh có phải là… là nhân viên của a.Nguyên đúng không ạ?
– Vâng đúng là tôi. Mà tất cả hành lý của cô đây ạ? – tôi chỉ vào 2 chiếc vali cỡ to đặt dưới sàn cạnh chân Nhi.
– Vâng, có bấy nhiêu đây thôi, anh xách giúp tôi 1 chiếc nhé!!!
– Vâng, cô cứ để tôi xách cả 2 cho.
– Không sao, tôi tự xách cái này được rồi. – Nhi nhìn tôi mỉm cười thân thiện.
– Lúc chưa đến tôi lại cứ nghĩ cô còn trên phòng cơ. – tôi nói chuyện khi cả 2 trên đường ra sân bay.
– Dù gì tôi cũng rảnh nên tranh thủ xuống luôn để anh đỡ phải đợi.
Cuộc nói chuyện giữa 2 chúng tôi không có gì đặc biệt vì tôi ngồi ghế trước, cô ấy ngồi ghế sau và bản thân tôi cũng hạn chế những chuyện này. Cái gì cần thiết lắm mới nên nói khi chưa rõ người đối diện là người thế nào. Tuy vậy nghe giọng nói và để ý thái độ khi nói chuyện của Nhi thì có vẻ cô ta cũng không “đến nỗi” như tôi đã suy đoán lúc đầu. Đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, nhận xét 1 chút thì ngoại hình của Nhi cũng khá xinh đẹp. 1 vẻ đẹp không giống như vẻ kiêu sa của Ngọc hay vẻ sắc sảo của Trà, cũng không hẳn là nét đẹp dịu dàng của Hằng mà đó là 1 vẻ đẹp có chút gì đó của sự năng động và thông minh. Uyên Nhi vận 1 chiếc áo váy dạng cúp xoè, crop-top mỏnh ở eo giống kiểu Thái. Nhìn mỏng manh nhưng lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Đi ké cùng “tiểu thư” nên tôi cũng được ”thơm” lây vì được ngồi cùng hạng ghế thương gia. Cơ mà chuyến này có vẻ vắng hơn mọi lần khi nhìn khoang của chúng tôi lác đác chỉ có vài ghế có người. Vắng người là thế nhưng tôi và Nhi lại ngồi cạnh nhau đâm ra cô nàng có vẻ cũng có chút ngại ngùng. Mọi thứ cứ im lìm trôi qua như vậy cho tới khi mấy em tiếp viên “bán dáng” lượn qua lượn lại phục vụ đồ ăn.
– “Cơ hội thay đổi không khí đây rồi!!!” – tôi nghĩ thầm như vậy khi nhớ tới trò troll tiếp viên đã đọc qua ở đâu đó.
– Xin hỏi, anh muốn dùng món gì ạ? – 1 em tiếp viên trông cũng khá ưa nhìn “tiếp cận” tôi.
– Ừm, thịt này là thịt gì vậy em?
– Dạ, thịt heo anh ạ!!!
– Vậy ở đây có thịt lợn không em?
– Dạ… thịt heo là thịt lợn đó anh!!! – em tiếp viên lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
– Ừm…
– Vậy, anh ăn món thịt heo này ạ.
– Là thịt lợn chứ em!!!
– … Vâng… vậy anh dùng món thịt lợn này chứ ạ?
– Không, lấy cho anh món thịt bò kia đi.
2 tiếng khịt khịt khẽ phát ra từ phía tôi và Nhi, song song với đó là khuôn mặt hơi đỏ của em tiếp viên. Không biết vì ngượng hay vì tức mà em ấy nhìn tôi có vẻ “sâu sắc” lắm.
– Anh cũng thích trêu người đấy nhỉ!!! Hì hì. – U.Nhi lúc này mới khẽ cười với tôi.
– Cũng thỉnh thoảng thôi, căn bản là bị mọi người trêu nhiều rồi mới vậy.
– Mà anh tên gì vậy? Đi cùng nhau nãy giờ mà tôi… em vẫn chưa biết tên anh. – Nhi chủ động đổi cách xưng hô.
– Mình… tên Tuấn.
– Gì Tuấn ạ?
– Minh Tuấn!!!
– Vâng, a.Tuấn chắc hơn tuổi em nên mình cứ xưng ae cho dễ.
– Vâng, không có gì, xưng mình bạn là được rồi ạ.
Tôi giữ phép, câu chuyện giữa 2 người cũng từ đó mà thoải mái hơn. Hỏi han qua lại tôi mới biết Nhi vừa tốt nghiệp ngành kinh tế bên nước ngoài. Kết thúc khoá học về nước lần này Nhi cũng sẽ vào làm việc cho cty X nơi tôi đang làm. Về thân thế Nhi thế nào thì tôi không hỏi vì đây là điều cần tránh.
Hạ cánh xuống Nội Bài, vì đi hạng thương gia nên chúng tôi được checkin nhanh hơn 1 chút. Lúc này trời Hà Nội cũng đã về tối, m.Bắc đang là trời mùa lạnh nên cái áo khoác ngoài mỏng manh không thể làm Nhi chịu nổi những cơn run khẽ khàng mỗi có khi làn hơi lạnh thổi tới.
– Mặc tạm vào cho ấm. – tôi khoác chiếc áo ngoài của mình lên người cô ấy.
– Ơ… không sao, để em lấy áo trong vali cũng được mà.
– Đã nhận được đâu, thôi cứ mặc đi rồi lát mình ra xe làm ấm ngay ấy mà.
– Vâng, vậy cảm ơn anh ạ. – Nhi nhúm vai khẽ kéo 2 tà áo của tôi lại làm cả thân trên của cô ấy như lọt thỏm vào trong chiếc áo.
Theo lịch trình thì từ đây tôi sẽ đưa U.Nhi về thẳng nhà ba Ngọc. Đi được nửa đường về gần đến địa phận trung tâm Hà Nội thì tôi nhận được cuộc gọi từ KN.
– Em nghe ạ!!!
– Tuấn à, xe đi đến đâu rồi?
– Đang ở trên cầu Thăng Long rồi anh ạ.
– Ừm, có 1 chút thay đổi, giờ cậu đưa Nhi về thẳng nhà Ngọc giúp anh nhé.
– Dạ… nhà Ngọc???… Là nhà trọ của Ngọc phải không anh?
– Nhà trọ nào, ở Skycity mà… Ơ, 2 đứa này có… lạ thật đấy nhỉ, đến nhà cái Ngọc ở đâu mà cũng hỏi!!! – dường như KN định nói “2 đứa có vấn đề gì à… ” nhưng chắc nghĩ thế nào nên lại thôi.
– “Ra là cô ấy đã dọn lại về nhà cũ, không biết dọn về lâu chưa mà không thấy nói năng, thông báo gì. Cơ mà cũng tại lâu rồi có liên lạc gì với nhau đâu mà đòi thông báo!!!” – À vâng, em biết là Ngọc chuyển về rồi nhưng không rõ cô ấy trả nhà trọ chưa nên phải hỏi lại anh cho cẩn thận.
– Nhà trọ Ngọc không còn thuê nữa đâu. Giờ cậu chuyển máy cho anh gặp Nhi đi.
Nhi nhận lấy đt của tôi, những nụ cười cũng xuất hiện ngay sau đó. Cuộc nói chuyện không dài, chủ yếu cũng chỉ xoay quanh việc hỏi han sức khoẻ, nghỉ ngơi, đi lại… nhưng nghe qua ngữ điệu thì 2 người có vẻ khá thân thiết, cứ anh trai em gái suốt. Nhiều khả năng họ là ae họ hàng với nhau vì theo tôi được biết thì nhà Ngọc chỉ có duy nhất 2ae ruột là Ngọc và KN.
Thêm 20′ nữa trôi qua, xe taxi cuối cùng cũng về đến khu cccc (chung cư cao cấp) quen thuộc của Ngọc. Trên đoạn đường dẫn vào đại sảnh, Ngọc đã đứng đợi ở đó từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Nhi bước xuống là đã chạy nhào đến ôm ấp, hỏi han đủ điều, lại còn hôn hít, hít hà nhau nữa. Vừa vần hành lý ra khỏi xe vừa nhìn họ “biểu cảm”, tôi cũng không nghĩ là Ngọc và Nhi lại thân thiết đến vậy.
– “Phịch!!!” – tiếng cốp xe đóng phập trở lại, lúc này Ngọc mới quay sang và để ý đến tôi. Đôi mắt tròn xoe, trong trong mang 1 chút mơ hồ. Dường như Ngọc không hề biết tôi chính là người “tháp tùng” U.Nhi trong chuyến đi này thì phải.
– … À, anh này tên Tuấn, là nhân viên của a.Nguyên, hôm nay anh ấy vào tận trong Nam đón em ra đấy… Ôi thôi chết, nãy giờ quên mất không trả lại anh, cứ khoác mãi thôi, hì hì!!! – Nhi cười tươi, đoạn cởi chiếc áo đang khoác trên người trả lại cho tôi. Đôi mắt Ngọc cùng lúc như bị hút vào hành động đó.
– Anh… cảm ơn anh đã đưa Nhi về đây. – Ngọc nói với tôi, giọng nói có đôi chút hồi hộp.
– Không có gì đâu, thôi lên nhà đi, đứng mãi ngoài này lạnh đấy!!!
– Ô, 2 người… biết nhau à??? – Nhi ngạc nhiên nhìn tôi và Ngọc.
– Mình là cấp dưới của Ngọc!!! – Bọn chị làm cùng phòng mà!!! – tôi và Ngọc cùng trả lời, 2 giọng điệu đồng nhịp đến mức làm Nhi phải bật cười.
Quãng đường từ ngoài sảnh vào bên trong thang máy, Nhi và Ngọc vẫn tíu tít lấy nhau. Dường như Ngọc vừa là chị, vừa là 1 người bạn rất thân của Nhi thì phải. Tôi đứng song song với họ, không có biểu cảm gì, đôi mắt chờ đợi từng nhịp số trên bảng hiển thị vụt qua thật nhanh. 1 thoáng ngước lên, khẽ chạm phải ánh mắt đăm đăm của Ngọc mặc cho cô ấy vẫn đang nói cười với Nhi.
– Thôi, đến đây rồi tôi về đây. – tôi đặt 2 chiếc vali xuống trước cửa nhà Ngọc, nhìn thoáng qua bên trong. Căn hộ này có vẻ vẫn vậy, không có quá nhiều thay đổi mà vẫn mang cái dáng vẻ quen thuộc cách đây 1 năm.
– Anh cũng vào nhà đi, để tôi…
– Nhi về rồi đấy hả con!!! Xem nào, cháu của bác lớn nhanh quá rồi!!! – tiếng 1 người đàn ông trung niên sang sảng vọng ra từ bên trong nhà cắt ngang câu nói của Ngọc.
– Bác!!! Ui, con nhớ bác quá, hihihi, mà bác phải bảo là con trưởng thành chứ, ai lại nói con lớn bao giờ, hì hì – Nhi chạy vội về phía người đàn ông trung niên mới xuất hiện, lời nói và cử chỉ rất thân mật. Còn người đàn ông dỹ nhiên không phải ai khác, chính là ba của Ngọc.
– Nhìn con lớn thật mà, làm bác suýt chút nữa không nhận ra đấy, hahaha.
– Hoá ra là bác ở đây đợi con, thảo nào vừa rồi a.Nguyên anh ý gọi con bảo về đây với chị trước.
– Hồi tối bác qua thăm chị Ngọc nên ở lại đợi con luôn, lát mọi người cùng về cho vui.
– Cháu chào bác ạ!!! – đợi cho mọi người hỏi han nhau xong tôi mới lên tiếng chào vị chủ tịch của mình.
– Ô kìa, lại là thanh niên chăm chỉ đấy à, haha, đúng là có duyên, có duyên thật. Thôi, tất cả vào nhà đi, cả cậu nữa!!! – bác ấy cười và nói với tôi.
– Dạ, cháu cám ơn bác, đưa Nhi về đến đây cũng coi như cháu hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ. Giờ không còn việc gì nữa nên cháu xin phép, không làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của mọi người nữa.
– Anh cứ vào đây 1 lát đã rồi hãy về. – Nhi cười với tôi.
– Ừm, thôi được rồi, cảm ơn cậu đã đưa Nhi về đây an toàn cho bác, có việc gì phải làm thì cứ đi trước đi. À mà cuối tháng này cty tổ chức tiệc tất niên, cậu nhớ tới dự nhé, bác mời trực tiếp coi như thay cho giấy mời.
– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác!!!
– Ừm, vậy Ngọc tiễn bạn con về giúp ba nhé!!! – ba Ngọc hình như cũng đã biết về mqh bạn bè giữa tôi và Ngọc.
– Dạ, không cần phiền như vậy đâu ạ, cháu vẫn quen…
– Đi nào, để tôi tiễn anh. – Ngọc nhanh chóng chặn ngang lời cho câu nói hớ vừa rồi của tôi trước mặt ba cô ấy.
Từng nhịp số vẫn giảm tuần tự trên bảng hiển thị… Đã gần xuống tới tầng 1 rồi nhưng bên trong không gian thang máy trật hẹp vẫn chỉ có 2 người đứng song song với nhau…
– Dạo này nhìn cô có vẻ gầy hơn… – tôi mở lời, dù gì thì đàn ông cũng nên là người chủ động.
– Anh cũng vậy, công trình đợt đó… hình như vất vả lắm phải không???
– Công trình nào cũng vậy cả thôi.
– Nhìn anh gầy và đen đi nhiều…
– … – tôi không nói gì, im lặng nhìn bảng số nhảy nốt những tầng cuối cùng.
– Dạo này… anh lại hút lại phải không…???
– Sao cô lại hỏi vậy?
– … Là tôi nhìn thấy mà thôi… lúc ăn cơm, lúc nghỉ trưa, nghỉ giải lao ngoài hành lang… cả lúc về nữa…
– … Cũng có 1 chút… Mà cô gắn vệ tinh nano giám sát tôi hay sao mà biết rõ vậy? – tôi hơi cười.
– Cái “1 chút” của anh… hajzzz, mà anh nói đúng, chính xác là tôi đang giám sát anh đấy!!!
– Ô, ghê à, thế thì từ giờ phải cẩn thận những lúc vô… wc thôi!!! – lời tôi nói ra suýt làm Ngọc bật cười thành tiếng.
– Anh biết vậy là tốt, từ giờ cứ coi chừng mọi hành động của mình đấy nhé, hì hì.
– Hê, có sếp “thiên vị” như vậy thì còn gì bằng.
– Biết điều vậy thì cố gắng làm cho tốt công việc của mình đi, yên tâm là tôi không có “lạm sát” anh đâu, hì hì.
– “Lạm sát” không lo, lo nhất “lạm dụng” thôi, hê hê.
Lời vừa dứt thì cửa thang máy mở ra…
– Không tức giận như mọi khi nữa à, có tiến bộ nhiều đấy… Thôi, tôi về nhé, cảm ơn đã tiễn tôi xuống tận đây!!! – tôi khoát tay chào rồi quay lưng bước khỏi thang máy. Cảm nhận ngay tức thì từng làn gió lạnh đang từng đợt lùa qua khung cửa kính mở toang hoác nơi đại sảnh tầng 1. 2 tay đút vô túi quần đến căng cứng nhưng dường như càng co ro lại càng lạnh hơn thì phải.
– “Tại lúc sáng đi chủ quan, giờ thì hối cmn hận rồi… ” – tôi lập cập nghĩ thầm, đang định chạy nhanh ra ngoài đường lớn bắt taxi thì có bàn tay ai đó chợt níu tôi lại…
– Ơ, sao còn chưa lên nhà… hay lại định “trả đũa” tôi vụ vừa rồi, hê hê.
– … Anh quàng tạm cái khăn này vào cho ấm, trời muộn rồi nên ngoài đường lạnh đấy!!! – tôi chưa kịp phản ứng gì thì Ngọc đã quàng quanh cổ tôi 2 vòng chiếc khăn len của cô ấy.
– Này… thôi… tôi không sao, lên taxi là… – tôi không nói được hết câu vì chạm phải đôi mắt của Ngọc, trong đáy mắt ấy vừa có nét giận dỗi, lại có chút gì đó của sự mong mỏi và cầu khẩn.
– Nhưng mà… nó màu hồng… – tôi miễn cưỡng trong “bất lực” vì cái cổ hiện tại đã ấm hơn khá nhiều nhờ những vành khăn Ngọc vừa xếp.
– Thì sao… anh mà cũng biết ngại cơ à, quan trọng mình thấy ấm là được!!! – Ngọc nhìn vào chiếc khăn, ánh mắt toát lên 1 vẻ yên tâm.
– … Cảm ơn cô, mai tôi sẽ đem trả.
– Anh định cứ vậy trả lại tôi sao?
– Không thì thế nào…???
– Đã quàng khăn của người khác lên cổ mình rồi thì đâu thể trả lại dễ dàng như vậy được. Tôi không có nhận khăn không đâu!!! – Ngọc mỉm cười.
– … – tôi nhún vai, làm bộ thở dài.
– Vậy đi, để hôm nào đó tôi hẹn anh, đến lúc đó anh trả lại tôi cũng được.
– Cụ thể là hôm nào?
– Chưa biết, mấy tuần tới tôi cũng bận nên để khi nào thật rảnh thì mình đi. Từ giờ đến hôm đó, cứ dùng cái khăn này thoải mái nếu anh muốn, hì hì.
– Hajzzz… là cô nói đấy nhé, sau đừng có hối hận vì tôi ở bẩn lắm.
– Có cái hẹn kia làm vốn rồi, anh khỏi phải lo cho tôi. Vậy nhé, anh về đi, tôi lên nhà đây.
– Ừm, chào cô!!!
Để lại một bình luận