“Hắc hắc, thủ lĩnh lo lắng cho điều kiện thứ nhất sao… tất nhiên là nếu cậu dùng gương mặt hiện giờ thì không được rồi… nhưng mà… ” Lão già Tiêu Nghệ cười bí hiểm.
“Ý lão là… ” Long sáng mắt.
“Đúng… giả danh… ”
“Nhưng chọn ai đây, lỡ kẻ bị giả danh đi tố giác chẳng phải ‘lạy ông tui ở bụi này’ sao?” Long nhíu mày.
“Khà khà, cái này còn phải xem cậu đang nói chuyện với ai, tôi đã suy tính rồi… có một kẻ mà cậu cực kỳ thích hợp để giả danh, không ai ngoài tôi biết được hắn đã chết… ” Tiêu Nghệ hưng phấn vuốt chùm râu trước cằm.
“Ai?” Long ghét nhất cái tính úp úp mở mở của lão già này nhưng không biết làm sao.
“He he… Dâm Ma – Ngụy Siêu” Tiêu Nghệ nở nụ cười với Long làm hắn đổ mồ hôi, cái nụ cười của lão nay sau mà khiến hắn cảm thấy mình bị người tính kế vậy nhỉ.
“Ngụy Siêu ? Dâm Ma?… Khoan, tại sao hắn có biệt danh là Dâm Ma?” Long trừng mắt hỏi.
“Hắc hắc… tên như người… người như tên… tất nhiên là do hắn cực độ dâm dục rồi… ” Tiêu Nghệ cười hắc hắc.
“Không được, chọn người khác đi… ” Long lạnh giọng, hai cô gái của hắn còn chưa rõ tung tích thì tâm trí đâu để hắn dâm với chả dục.
“Hết rồi!” Tiêu Nghệ xụ mặt già nói.
“Chắc chắn là còn… ” Long hét lên.
“Hết!”
“Lão chắc không?”
“Chắc chắn… ”
“Bốp! Lão chắc chắn?”
“Hừ, đánh cả người già… ta nói hết là hết” Tiêu Nghệ mặt sưng húp nói như khóc.
“… ”
Sau chừng nửa tiếng, cuộc tranh luận kết thúc, với sự cứng đầu của lão già trâu Tiêu Nghệ, Long không còn cách nào khác nhận mện biến thành Dâm Ma – Ngụy Siêu nổi danh giang hồ 10 năm trước nhưng đột ngột biến mất.
“À… mà còn một chuyện… ” Đang trong cơn bực bội, đột nhiên Tiêu Nghệ nói nhỏ vào tai Long.
“Chuyện gì?”
“Hắn còn là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sĩ… nịnh bợ kẻ mạnh, hiếp đáp kẻ yếu… ” Tiêu Nghệ nín cười nói một lèo.
“Móa… lão muốn chết… ”
“Bốp… bốp… ”
“… ”
Đến khi thuyền cập bến, mặt của Tiêu Nghệ đã sưng húp không còn chỗ nào lạnh lặn… tuy vậy đó chỉ là vài vết sưng ngoài da không đáng kể. Lão liếc nhìn Long vẫn còn đang hậm hực bên cạnh mà không dám cười to vì sợ hắn thật sự nổi điên mạnh tay, khà khà… cuối cùng Dâm Ma lại một lần nữa tái xuất giang hồ nhờ bàn tay lão.
Nhanh chóng tìm bà lão trong thôn, Long mượn được một chiếc di động đen trắng những hỡi ôi sim chỉ gọi được trong nước mà không thể gọi quốc tế, thế là hắn cũng lão gia hỏa Tiêu Nghệ theo xe chở cá ra thị trấn cách đó ba mươi dặm đường.
Cuối cùng ở thị trấn, Long cũng tìm được một chiếc điện thoại bàn, hắn bấm số của Thiên.
“Tít… tít… alo… ai đấy?” Giọng Thiên bên kia đầu dây làm Long mừng rỡ, gã vẫn chưa đổi số.
“Em đây!” Long cố gắng kìm chế cảm xúc đáp.
“Long… ôi địt cái thằng… cậu đang ở đâu?” Thiên bên kia sau giây phút sững sờ nhanh chóng hét vào điện thoại làm Long muốn thủng lỗ nhĩ.
“Anh… em đang ở Trung Hoa… ”
“Trung Hoa? Cậu làm gì ở đó?”
“Chuyện dài lắm, khi nào gặp nhau em sẽ kể cho anh nghe… anh… Mẹ em cùng Hoa và hai cô bé thế nào rồi?” Long lo lắng hỏi.
“Sức khỏe của mẹ cậu và Hoa đã bình phục, chỉ là về tâm thần không được ổn định lắm… chắc hẳn nghe tin của cậu họ sẽ bình tâm trở lại… ”
“Vậy là tốt… vậy là tốt rồi… ” Long thở phào một hơi.
“Nhưng Long… Thảo và Quỳnh Anh mất tích rồi… ” Đột nhiên Thiên nói làm Long kinh hãi.
“Mất tích? Mất tích khi nào?”
“Cùng ngày với cậu!”
“Xem ra lão già chó chết đó đã mang hai cô bé đi… ” Long căm hận gằn giọng.
“Lão già nào?” Thiên nghi hoặc.
“Hiện giờ em còn chưa điều tra ra được, sắp tới em sẽ cố gắng thâm nhập vào nội bộ Thập Lục Tháp… hy vọng có thể tìm ra tung tích lão… ”
“Làm gì thì làm… cậu phải cẩn thận đấy… tới Bắc Kinh thì gọi cho anh… ở đó có người của ta… ” Thiên dặn dò.
“Được rồi, em biết mà… anh nói sư phụ gửi cho em hình ảnh chụp của tấm bản đồ nhé… ” Long nhớ ra phải đến lăng mộ của Trụ Vương nói.
“Ừ… ”
“… ”
Sau một hồi bàn nhanh kế hoạch với Thiên, Long cùng lão Tiêu Nghệ rời đi, cuộc tuyển chọn chỉ còn ba ngày nữa nên hai người phải chuẩn bị thật tốt.
Ba ngày sau…
Thành phố Trịnh Châu thuộc tỉnh Hà Nam hôm nay không khí đặc biệt nhộn nhịp, liên tục có những đoàn xe nối đuôi nhau đi vào thành phố cứ như sắp có một sự kiện gì đó long trọng phát sinh.
Chính giữa thành phố là một quảng trường rộng hôm nay được lệnh phong tỏa, không người dân nào được tới gần, một bục cao hình tròn bán kình tầm năm mét được dây dựng làm võ đài, bên cạnh là một cột cờ cực lớn, trên đỉnh cột cờ là lá cờ vàng óng in hình một ngọn tháp mười sáu tầng nguy nga tráng lệ mà ở xa vài cây số người ta đã có thể nhìn thấy.
Phía xa xa sàn đấu là những dãy bàn ghế gỗ được chia làm ba khu, khu trên cùng là những vị có máu mặt trong Thập Lục Tháp, khu tiếp theo là của các gia tộc lớn và cuối cùng mới đến các ông trùm xã hội đen cùng những người tham gia tuyển chọn.
8 giờ sáng, hai phần ba dãy bàn ghế đã chật kín người, dân có máu mặt trong giang hồ ở toàn bộ các tỉnh trong nước đều đổ về đây xem cuộc tuyển chọn, mặt mày ai cũng ngưng trọng vì rất có thể kẻ sắp ngồi lên chiếc ghế Lục trưởng lão sẽ ảnh hường trực tiếp tới địa bàn của họ, phải biết ở cái đất Trung Hoa này quyền uy của Thập Lục Tháp là vô thượng.
Long cùng lão Tiêu Nghệ đã đến từ sớm chọn một chỗ ngồi khá khuất phía sau, vẻ ngoài của hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một nam nhân gần bốn mươi với gương mặt khá âm hiểm, còn lão già Tiêu Nghệ thì biến đỗi thành một người tôi tớ của hắn. Thay đổi diện mạo đối với Long quá là đơn giản, hắn chì cần nhờ lão già Tiêu Nghệ gọt cằm, nâng má, sửa mũi… còn tóc tai cùng vài chỗ khác thì chỉ cần trang điểm là xong… để trở về như cũ hắn chỉ cần một ý niệm khôi phục cơ thể.
“Nghe nói lần này có Thạch Hàn của Thạch gia ở Hồ Nam tới tham gia tuyển chọn, từ mười năm trước hắn đã luyện tới đao khí, không biết bây giờ đã luyện tới cảnh giới đao cương chưa, nếu hắn thành công thì cái ghế Lục trưởng lão lần này không thể thoát khỏi tay hắn rồi… ”
“Hừ… cảnh giới đao cương nào dễ luyện như vậy, ngoài một số lão quái vật của các gia tộc lớn thì vài chục năm gần đây chưa hề nghe nói một ai có thể luyện ra, Tam trưởng lão – Đao Thánh lão nhân gia đã tuyên bố kẻ nào luyện thành đao cương có thể trở thành đồ đệ của lão cơ đấy… ta lần này lại tin tưởng vào Lôi gia – Lôi Sơn hơn, hắn từ lúc ba tuổi đã tu luyện Trấn Ngục Kim Cương Chưởng, giờ đây đã qua năm mươi năm… có người nói hắn đã thành công luyện tới thức thứ chín rồi”
“Gì cơ, thức thứ chín chẳng phải là Trấn Ngục Vạn Cổ Phá sao? Vậy thì còn ai là đối thủ của hắn lần này nữa?”
Tiếng xì xầm bàn luận về các cao thủ vang lên xung quanh không ngừng để Long và lão Tiêu Nghệ nghe ngóng được không ít tin tức.
Trải qua lão gia hỏa Tiêu Nghệ miêu tả về các thế lực, Long tựa hồ đã biết được một ít về giang hồ đất Trung Hoa, đứng ở vị trí tối thượng dĩ nhiên là Thập Lục Tháp, xếp phía dưới là các gia tộc lớn và cuối cùng là các tổ chức xã hội đen.
Các gia tộc cũng có yếu có mạnh, trong đó có ba gia tộc mạnh nhất là Độc Cô gia, Hạ Hầu gia và Trịnh gia… tất nhiên chỗ dựa của ba gia tộc này là các những trưởng lão đứng đầu, Hạ Hầu gia chủ hiện tại chính là em ruột của Đao Thánh – Hạ Hầu Viêm còn gia chủ Trịnh gia gọi Hiên Viên Lão Quái – Trịnh Tàn là cậu ruột… Độc Cô gia thì khác, không ai biết được mối quan hệ của họ với Độc Cô Cầu Bại là gì nhưng có một số quyền lợi nhất định đều được Độc Cô Cầu Bại mắt nhắm mắt mở mà để Độc Cô gia được hưởng.
Đằng sau ba gia tộc này cũng là nhiều gia tộc khác tuy yếu thế hơn vì không có các siêu cấp cao thủ như Đao Thánh hay Hiên Viên Lão Quái chống lưng nhưng nội tình cũng không hề yếu, trải qua nhiều năm tích lũy, gia tộc nào cũng có lực lượng bí mật trong bóng tối cùng các lão gia hỏa tiềm tu chỉ xuất động khi căn cơ gia tộc bị uy hiếp.
Long không thể phủ nhận một điều nếu tình về thực lực và số lượng thì giang hồ đất Hoa ngữ hơn xa giang hồ đất Việt, cái này cũng hết sức bình thường vì diện tích cũng như dân số thì riêng một tỉnh ở nước này cũng đã gấp nhiều lần nước Việt rồi.
…
Trở lại sàn đấu, sau màn múa lân hoành tráng khai mạc, tất cả quan khách nín thở vì ba lão già xuất hiện trên bục, đó là Nhị, tam, tứ trưởng lão Thập Lục Tháp.
Nhìn lão già đứng đầu mà Long rùng mình, thì ra là lão… hắn sao có thể quên được lão già đã mang tới cho hắn sự sĩ nhục lớn lao một năm trước… tuy vậy Long nhanh chóng trấn tĩnh lại vì hắn sợ sự thay đổi tâm tình của mình bị lão phát hiện, đối với các siêu cấp cao thủ như lão thì chỉ một thay đổi nhỏ nhoi thôi cũng không qua được mắt lão.
Nhị trưởng lão – Bất Tử Lão Nhân nhìn quanh một lượt rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Các vị, cảm ơn các vị đã bỏ ít thời gian đên đây tham dự buổi tuyển chọn cho ghế Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp, tin tưởng các vị đều đã biết đến quy củ của cuộc đấu hôm nay nhưng ta vẫn nhắc lại một lần, nội dung tuyển chọn có ba đjều kiện, thứ nhất phải có danh tiếng trên giang hồ, thứ hai phải đánh thắng toàn bộ những kẻ khiêu chiến và cuối cùng là đánh thắng Thất trưởng lão – Phục Ma Đại Sư”
“Cái gì… Phục Ma Đại Sư lên làm Thất trưởng lão… ”
“Phục Ma Đại Sư không ngờ đã quy ẩn giang hồ hơn bảy năm lại trở về nắm giữ chức vụ Thất trưởng lão… ”
“Nghe bảo bảy năm trước Phục Ma Đại Sư đã luyện Phục Ma Đại Thủ Ấn đến lô hỏa thần thánh, không biết bây giờ đại sư cường hoành tới mức nào… ”
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Các vị… không để mọi người chờ thêm nữa… ta tuyên bố tuyển chọn ngôi vị Lục trưởng lão bắt đầu, ai muốn thì có thể lên võ đài ứng thí, người khiêu chiến thắng sẽ thay thế vị trí trên võ đài… ta nói trước… một khi đã ứng chiến thì sinh tử do trời, kẻ nào làm càn dám can thiệp vào trận đấu thì đừng trách ta ác độc… ” Bất Tử Lão Nhân cười nói một cách hiền từ nhưng khiến ai cũng rùng mình.
“Đùng… đùng… đùng… ” Ngay tức thì sau lời nói của Bất Tử Lão Nhân, chiếc trống to được gõ ba phát lớn ra hiệu cuộc tuyển chọn bắt đầu.
“Hahaha… ta – Thạch Hàn của Thạch gia ứng tuyển vị trí Lục trưởng lão này, kẻ nào không phục… Chiến!” Một gã nam nhân mặc trường bào xám lưng mang một thanh đại đao đạp bước bay lên võ đài nhìn xung quanh hét to một cách cuồng vọng.
“Thạch Hàn, xem ra hắn đã luyện tới cảnh giới đao cương nên mới tự tin đến thế!”
“Hừ, tên ngu ngốc… các cao thủ đều ẩn dấu thực lực để ra tay phút cuối cùng còn hắn lại đi đầu để kẻ khác tiêu hao thực lực, đúng là não tàn… ”
“…”
Mọi người bên dưới nhìn thái độ hống hách của Thạch Hàn mà căm ghét nghị luận.
“Hắc hắc… Thạch Hàn huynh quả nhiên bá đạo, tại hạ Đặng Hùng – Đặng gia muốn thỉnh giáo một chút, mong Thạch Hàn huynh không chê cười… ” Chỉ một lúc sau, một gã bạch y thân mang trường kiếm cứ thế phiêu dật khinh công bay lên sàn đấu.
“Ồ… Đặng Hùng, hắn chẳng phải là thiên tài kiếm đạo của Đặng gia hay sao? Lần này có trò hay để nhìn… ”
“Hắc hắc, Thạch Hàn ơi Thạc Hàn… Đặng Hùng đã luyện thành Ngự Kiếm Phi Hành – bí tịch kiếm pháp của Đặng gia, để xem ngươi đối phó thế nào?”
“Lần này Thạch Hàn thảm, mới trận đầu hắn đã gặp phải Đặng Hùng… cho dù thắng cũng là thắng thảm mà thôi… ”
“… ”
Đám người bên dưới hả hê nhìn Thạch Hàn.
“Hừ! Tưởng kẻ nào hóa ra là tên phế vật ngươi, phải chăng ngươi cho rằng Ngự Kiếm Phi Hành của Đặng gia có thể so sánh với đao pháp của Thạch gia ta?” Thạch Hàn khinh bỉ nói với Đặng Hùng.
“Haha… phải thử mới biết được… Thạch Hàn huynh… tiếp chiêu… ” Đặng Hùng cười to, hắn dậm chân nhảy vút ra sau, kiếm trong tay không biết từ khi nào đã rời khỏi vỏ.
“Ngự Kiếm Phi Hành… ” Đặng Hùng quát khẽ, nội lực trong người hắn dung nhập vào thân kiếm, ngay tức thì kiếm của hắn biến thành một vệt sáng lao tới chỗ Thạch Hàn.
“Vù… vù… ” Thạch Hàn nheo mắt nhìn Đặng Hùng ra đòn, hắn không nao núng từ từ rút thanh đại đao sau lưng ra.
“Hắc hắc… hôm nay ta muốn cho thế nhân thấy Ngự Kiêm Phi Hành của Đặng gia chỉ là thứ bỏ đi… Thiên Đao Tam Tuyệt – Kinh Lôi Tuyệt Phách… ” Thạch Hàn rống to một tiếng, đao của hắn như thiên lôi oanh sát chém xuống thanh kiếm đang lao tới trước mắt.
“ẦM! Rắc… rắc!”
Âm thanh va chạm mãnh liệt từ kiếm kình và đao kình vang dội, thanh kiếm của Đặng Hùng bay vút ra sau kèm những tiếng kêu răng rắc như bị nứt vỡ, chưa dừng lại tại đó… đao khí từ đón thế của Thạch Hàn tiếp tục lao tới chỗ Đặng Hùng.
“Không tốt! Xùy… xùy!”
Đằng Hùng biến sắc, hắn đạp chân nghiêng người qua một bên… may mắn cho hắn vì khi hắn vừa nghiêng người thì một phần ngàn giây sau, đao khí rợn người bay vút qua sát người hắn khiến lông tóc hắn dựng đứng.
Để lại một bình luận