Tiêu hao đến gần một nửa lượng Long Nhủ… Long dừng lại vì cảm giác được cơ thể đã có thể chịu được áp súc tử khí 10 lần, một con số thiên văn, nếu cho là cơ thể hắn lúc dung hợp với tử khí là 1 thì giờ đây cơ thể hắn đã biến mạnh đến một mức kinh thiên động địa hai mủ chín là 512.
“Mạnh mẽ… mạnh mẽ… ” Long quan sát cơ thể mình, linh tính mách bảo cho hắn là chỉ cần vượt qua lần thứ 10 áp súc tử khí, hắn sẽ đạt đến một đỉnh cao mới.
Không chờ đợi được nữa, Long tiến hành truyền tử khí vào Long Thạch, lần này hắn tiêu tốn đến 200 khối mới chưa được toàn bộ tử khí trong người hắn, ở đằng xa mà lão già Tiêu Nghệ trực tiếp hôn mê, để tu luyện mà thằng nhóc này cứ thế hủy đi 400 khối Long Thạch khiến lão chịu không nổi.
Lại qua hai tháng…
“Ầm… rắc… rắc… ” Sàn nhà dưới chỗ Long ngồi sau một tiếng nổ ầm sụp hẳn xuống, hắn vừa thành công áp súc tử khí 10 lần, chưa vận công mà chỉ một chút tử khí toát ra bên ngoài đã tạo thành một sức ép khủng khiếp đến không gian xung quanh.
“Khà khà… Độc Cô Cầu Bại… lão già… hãy đợi đấy… ” Nắm chặc nắm đấm, Long nhớ về mối thù với Độc Cô Cầu Bại cùng lão già bí ẩn kia.
“Đến lúc cần đi tìm Cửu Tử Tà Long tâm pháp rồi…” Long đứng dậy, cái hắn thiếu bây giờ chính là một bộ võ công mạnh mẽ, nhưng võ công sử dụng tử khí thì ít ỏi đến mức đáng thương, thậm chí ít đến mức gần như không có… chỉ có một thứ phù hợp với Long… một trong hai bộ võ công tối thượng… Cửu Tử Tà Long tâm pháp đang ở trong lăng mộ của Trụ Vương.
“Quản ngục… quản ngục… ” Long đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tiếng gọi của lão Dương từ ngoài vọng vào khiên hắn tỉnh lại.
“Chuyện gì?”
Lão Dương hớt ha hớt hải chạy vào, người lão bị mồ hôi ướt nhẹp nhưng gương mặt không dấu được sự sốt sắng…
“Là gã Thuần… hắn vừa gọi báo cho tôi là ba ngày nữa sẽ có tù nhân đến, lần này chỉ là tù nhân của Thập Ảnh– Nhật Bản… ” Lão Dương báo cáo.
“Haha… vừa vặn lúc chúng ta đang cần một phương tiện để đi ra ngoài… ” Long cao hứng cười to.
“Vậy tôi?” Lão Dương cẩn thận dò hỏi.
“Đám lao động ở khu mỏ kim cương là thế nào?” Long lạnh giọng hỏi.
“Là người dân địa phương cách đây trăm dặm mà trước đây tôi đã nói với ngài… ” Lão Dương đổ mồ hôi trả lời.
“Một tuần sau cho họ một ít tiền rồi đuổi về đi, kẻ nào thông minh một chút thì… ” Long dừng lại liếc mắt nhìn lão với ý tứ rõ ràng, để bảo vệ bí mật thì những kẻ quá thông mình không được tồn tại.
“Vâng… tôi hiểu… ”
“Chất thuốc nổ vào quanh những miệng hầm và cả khu nhà nữa, phải làm sao để người ngoài nhìn vào nó trông giống một vụ tai nạn xảy ra ở khu chứa thuốc nổ… ” Long tiếp tục bày kế, trực thăng chỉ chở được ít người nên lần này đi hắn sẽ chỉ cùng lão Tiêu Nghệ đi trước, một tuần sau những người còn lại sau khi xử lí khu mỏ sẽ rời đi bằng đường bộ mang theo toàn bộ Long Thạch còn lại, khoảng vài tháng đội ngũ sẽ tụ họp ở một địa điểm nào đó.
“Vâng… vâng… thưa ngài quản ngục… thế tôi cùng vợ… ” Lão Dương lo lắng.
“Yên tâm đi… tôi không phải người tuyệt tình, lo cho tốt mọi việc… ông cùng vợ rời đi cùng mọi người, toàn bộ số kim cương vẫn là của ông… ” Long cười cười, hắn biết lão lo lắng hắn sẽ thủ tiêu luôn lão.
…
Đúng ba ngày sau, Long cùng mọi người đã sẵn sàng cho việc phục kích trực thăng, có mười mấy cao thủ đều hồi phục đến mức đỉnh phong, Long tự tin sẽ lần này sẽ không gặp trở ngại gì, chỉ là phải tìm cách dụ cho chúng xuống máy bay.
“Tạch… tạch… tạch… ” Tiếng cánh quạt vang lên khiến Long cùng mọi người nhìn nhau… đến rồi.
Mười lăm phút sau, chiếc trực thăng màu xám quần đảo vài vòng cuối cùng cũng hạ xuống bãi đáp, y hệt như bọn cao thủ Thập Lục Tháp, sau khi cảnh cửa mở ra là một tên tù phạm bị đá ra bên ngoài, bên trong một tên cao thủ thò mặt ra hướng về lão Dương quát:
“Chăm sóc hắn cho tốt!”
Căn dặn xong tên cao thủ đanh định đóng cửa lại thì lão Dương lên tiếng:
“Ngài sứ giả… mấy hôm trước bọn tù nhân ở khu mỏ vừa đào được vài khối đá xám trắng… không biết ngài có thể bớt chút thời gian quý báu để kiểm định xem nó có đúng là thứ tổ chức tìm kiếm không?” Lão Dương biến thành một kẻ hèn mọn muốn biếu kính cấp trên một ít quà.
“Khối đá xám trắng… thật?” Tên sứ giả hai mắt sáng choang nhìn chằm chằm vào lão Dương, ý tham lam không hề che dấu.
“Là thật… tôi đang để nó trong nhà… ” Lão Dương gật đầu khẳng định.
“Chuyện gì?” Từ bên trong, một giọng lạnh tanh hỏi tên sứ giả.
“Hắn nói là vừa đào được vài khối đá… trông giống với Long Thạch… ” Tên sứ giả nói với đồng bạn mình.
“Long Thạch… đã nhiều năm rồi không có một khối… ”
“Phải… chúng ta có nên xuống kiểm tra một chút không?”
“Được… dù sao cũng không tốn nhiều thời gian… ”
Sau khi hai tên hội ý, trực thăng tắt máy, bước xuống là hai gã mặt đồ đen bịt kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, sau lưng tên nào cũng là một thanh kiếm dài, chúng theo lão Dương tiến về khu nhà.
“Gần tới chưa?” Đi qua một quãng đường khá xa bãi đáp, một trong hai tên cao thủ nheo mắt nhìn lão Dương nghi vấn, bản năng của một sát thủ khiến hắn cảm nhận được không khí nơi đây có chút không đúng.
“Tới… tới rồi… ” Lão Dương cười khẩy rồi nhanh chóng chui vào một căn nhà làm hai gã nghi hoặc.
“Haha… chào các đại cao thủ từ Nhật Bản đại giá quan lâm tới nơi hẻo lánh này… ” Đột nhiên một tiếng cười dài làm hai gã biến sắc, chúng liếc nhau rồi định quay người lại chiếc trực thăng nhưng đã muộn…
“Hắc hắc… thủ lĩnh vừa gửi lời chào mà hai vị đã định rời đi sao, thật là không lễ phép chút nào, tôi nghe nói người Nhật rất coi trọng các phép tắc cơ mà… ” Phía sau, hơn chục người xuất hiện chặn đứng đường trở về bãi đáp trực thăng, dẫn đầu là lão già Tiêu Nghệ cười nói.
“Bọn mày là ai? Có biết bọn mày định chọc vào người nào không?” Một trong hai tên cao thủ lạnh giọng hù dọa.
“Haha… các vị đây chắc chắn là thủ hạ của Thập Ảnh đại đanh đỉnh đỉnh chốn giang hồ ai mà không biết chứ… ” Long cười to, hắn nhớ lại thời điểm ở sân thượng ấy… cái tư vị hút ba tên trong Thập Ảnh bị Lực Vương đả thương trước đó thật là sung sướng làm sao.
“Hừ… Biết bọn ta là ai mà còn dám bao vây, ý đồ của các ngươi là gì?” Tên còn lại hướng Long lên tiếng, hắn khá bất ngờ khi thủ lĩnh lại là một thanh niên trẻ đến vậy.
“Hắc… chỉ là ngưỡng mộ võ công của các cao thủ Nhật Bản nên muốn học tập một tí thôi… mong các vị đừng để bụng… ” Long cười tà bước tới.
“Muốn chiến liền chiến, đừng nói nhiều!” Hai tên võ sĩ Nhật Bản biết hôm nay lành ít dữ nhiều nên rút kiếm ra hướng Long quát, tinh thần võ sĩ đạo đó là dù chết cũng không lùi bước.
“Được! Quả đúng là võ sĩ đạo có khác!” Long ra hiệu để mọi người tránh ra, hắn muốn thử xem sức mạnh của mình đạt đến mức độ nào sau khi áp súc tử khí đến 10 lần.
“Uỳnh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, Long vận công khiến tử khí từ người hắn toát ra bao trùm toàn thân làm hắn chả khác gì một ma thần.
Hai tên võ sĩ ngưng trọng, chưa đấu mà chúng đã cảm nhận được áp lực kinh khủng từ tên thanh niên, chúng không biết cái thứ khí đen không ngừng toát ra từ người hắn là gì nhưng có vẻ nó không phải là một thứ tốt lành gì.
“Lên đi… cả hai người nếu không các ngươi sẽ không còn cơ hội… ” Long nheo mắt nói, nhìn đối thủ bị tử khí áp bức mà hắn biết hai tên này còn chưa xứng làm đối thủ chân chính của mình, xem ra địa vị trong tổ chức cũng không cao lắm.
Hai gã võ sĩ liếc nhau hội ý rồi cùng gật gật đầu, chúng thủ thế rồi nhanh chóng vọt tới tạo thành hai đường tấn công Long, lưỡi kiếm như điện xẹt nhằm vào cổ hắn.
“Xùy… xùy… ” Cơ thể cải tạo gấp nhiều lần khiến thị giác Long đạt đến một mức khó tin, hắn có thể nhìn ra được quỹ đạo của lưỡi kiếm cho dù nó cực nhanh, ngay tức thì khi hai lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ hắn nửa mét, hắn động… hai bàn tay hắn đột ngột vung lên nắm lấy hai lưỡi kiếm trong sự kinh hãi của hai gã võ sĩ.
“Ngươi… ngươi là gì?” Hai tên võ sĩ run giọng, lưỡi kiếm sắc bén của chúng cứ thế mà bị bàn tay trần nắm chặt, điều đáng sợ là kiếm khí phát ra cũng không thể xuyên qua bàn tay kia…
“Haha… ta chỉ là người… sẽ tiễn các ngươi đi tới địa ngục mà thôi… ” Long cười tà, đối thủ quá yếu khiến hắn cảm thấy cuộc chiến quá vô vị.
“Rắc… rắc… ” Vận lực… Long bẻ ngang hai lưỡi kiếm trong sự sỡ hãi tột độ của hai tên võ sĩ, chúng chưa kịp phản ứng thì hắn đã tiếp tục vọt tới.
“Phập… phập… ” Âm thanh kim loại đâm vào da thịt vang lên, hai lưỡi kiếm gãy trong tay Long bằng một tốc độ cực nhanh đâm vào cổ hai gã võ sĩ khiến hai vòi máu tươi nhanh chóng xuất hiện.
“Ặc… ặc… ngươi… ”
“… ”
Hai tên võ sĩ gục xuống, chúng trợn mắt nhìn Long như muốn khắc ghi hình ảnh tên quái vật đã giết mình.
“Thủ lĩnh thật đáng sợ… ”
“Cậu ấy còn trẻ mà đã máu lạnh như vậy, không biết đã giết bao nhiêu người… ”
“Kinh khủng quá… ”
Chứng kiến Long động thủ, các cao thủ ở đằng xa xì xầm bàn tán, dù trong số họ ai cũng một lần bàn tay nhuộm máu người nhưng cách giết người của Long khiến đến người lạnh lùng nhất cũng phải giật mình.
“Im lặng… việc ta dặn các ngươi đã nhớ chưa… ” Lão già Tiêu Nghệ híp mắt liếc một vong đám người, lão tin rằng sức mạnh và tiềm lực của Long đủ khiến bọn người này kiên định trung thành với hắn, hơn ai hết lão là người chứng kiến từ đầu đến cuối Long áp súc tử khí, chỉ cần cho hắn thời gian thì tương lai… đỉnh cao thế giới không thể thiếu chỗ của hắn được.
“Tạch… tạch… tạch… ” Một tiếng sau, chiếc trực thăng cất cánh nhưng có sự thay đổi đáng kể người ngồi bên trong, tên phi công vừa điều khiển máy bay vừa liên tục nhìn lên chiếc gương chiếu hậu quan sát hai vị khách không mời.
“Lái đi… nhìn gì?” Tiêu Nghệ gằn giọng đe dọa làm tên phi công giật bắn người, không kìm được hắn són một ít ra quần rồi…
“Đi… đi đâu thưa ngài… ” Một lúc sau, lấy lại được một chút bình tĩnh, tên phi công run giọng hỏi.
“Ra biển… ” Tiêu Nghệ nheo mắt nói, để xóa đi mọi giấu vết thì chiếc máy bay này phải biến mất ở biển rộng, khi ấy nó sẽ trở thành một tai nạn hy hữu, cho dù Thập Ảnh có nghi ngờ cũng không có năng lực để tìm kiếm một chiếc máy bay dưới biển sâu.
“Vâng… ”
…
Nửa ngày sau, chiếc may bay đã bay tới vùng biển mênh mông, tên phi công đổ mồ hôi liên tục vì hắn được lệnh cứ tiếp tục bay mà không có chỉ dẫn cụ thể nơi đến.
“Nhiên… nhiên liệu… chỉ đủ để máy bay bay vài giờ nữa… các ngài định… định đáp ở đâu?” Lấy hết dũng khí, tên phi công hỏi Long cùng Tiêu Nghệ ngồi sau.
“Hắc hắc… đến rồi… chúng ta sẽ đáp ở đây… ” Tiêu Nghệ cười.
“Ở đây?” Tên phi công căng mắt ra nhìn xunh quanh, toàn là một màu xanh của biển, chỉ có một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ của ngư dân đang kéo lưới làm gì có chỗ nào để trực thăng đậu. Hắn đang định hỏi lại thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn bóp vụn.
“Rắc! Phải, chúng ta sẽ đáp ở đây!”
Long ra tay, hắn xử lý xong tên phi công thì cùng Tiêu Nghệ mở cửa nhảy xuống, cho dù độ cao là tầm vài trăm mét nhưng đối với hắn cùng lão già thì không có vấn đề gì.
“Bủm… bủm… ”
Hai người rơi xuống nước rồi nhanh chóng ngoi lên, hướng chiếc thuyển đánh ca bơi tới.
Nửa tiêng sau…
…… trên chiếc thuyền độc mộc đơn sơ…
“Ông lão, trên bờ có điện thoại không?” Long hướng một ông già, cũng là chủ chiếc thuyền nhỏ hỏi.
“Điện thoại?… trong thôn có nhà bà Lý hình như có một chiếc di động do con của bà ấy mua cho thì phải… ” Ông già đánh cá suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Cảm ơn ông!” Long cười nói, cái tính thật thà chấc phát của người dân quê khiến hắn nhớ lại cuộc gặp gỡ với ông cụ bán hũ tiếu.
“Mà hai người có thật là không cần báo lão Vượng trưởng thôn về việc máy bay rơi không?” Ông già vừa lái thuyền vừa hỏi Long và Tiêu Nghệ, lúc nãy thấy chiếc trực thăng đột nhiên loạng choạng rồi rơi chầm xuống biển mà lão hoảng hốt đang định lái thuyền đến xem có người nào thoát ra được không thì đã thấy hai người một già một trẻ bơi tới.
“Haha… không cần đâu… cháu giàu lắm… chiếc trực thăng đó có là gì… ” Long cười xuề.
“Haizzz… các cậu thanh niên bây giờ thật là… mới có một chút tiền đã bắt đầu tiêu xài phung phí rồi… ” Ông già bắt đầu cho Long một bài học khiến hắn cười khổ với lão gia hỏa Tiêu Nghệ.
Còn cần một ngày nữa thuyền mới trở về được đất liền, Long cùng Tiêu Nghệ bàn luận kế hoạch.
“Theo như Lục Bình nói thì điều kiện để tham dự vào cuộc tuyển chọn Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp cần ba điều, thứ nhất là phải nổi danh trên giang hồ Trung Hoa, thứ hai là đứng vững trên võ đài trước bất cứ khiêu chiến nào, cuối cùng chính là đả bại được Thất trưởng lão” Long nói với Tiêu Nghệ, hai điều kiện cuối thì hắn có thể đáp ứng được nhưng điều kiện đầu tiên thì chịu chết.
Để lại một bình luận