“Ồ… là Thạch Kiều… hắn chính là anh ruột của Thạch Hàn… nghe đồn hắn đã luyện thành đao cương và được lão tổ Thạch gia hết mực coi trọng, tương lai gia chủ Thạch gia chắc chắn là hắn, lần này hắn vì cái chết của Thạch Hàn mà điên cuồng như thế xem ra Thạch gia và Dâm Ma đã đến mức không thể vãn hồi nữa rồi…”
“Dâm Ma lần này gặp rắc rối, Thạch gia không phải dễ chọc… ta còn nghe nói bọn họ có không ít mối thông gia với các gia tộc khác… nếu liên hợp lại Dâm Ma có mọc mười cái chân cũng không thoát nổi…”
Mọi người hí hửng trước cảnh Long lâm vào đại họa.
“Hihi! Thạch Kiều phải không, người ta chỉ là chơi đùa với Thạch Hàn thôi mà, người ta biết lỗi rồi… để đêm này người ta chuộc lỗi với ấy nha…” Long nháy mắt yêu kiều liếc ‘yêu’ với Thạch Kiều vài cái, hắn còn đánh lưỡi quanh môi vài vòng dâm mị nữa khiến người ta buồn nôn hết sức.
“Ặc! Ặc! Ta không chịu nổi… ta không chịu nổi nữa rồi…” Vài gã tu luyện đạo gia Thái Cực Quyền ngã từ trên ghế xuống gào lên vì cảnh tượng bóng lộ trên võ đài.
“A di đà phật… A đi đà phật… cứu khổ cứu nạn!” Chỗ mấy vị phật gia thì nhắm tịt mắt lại tụng kinh hối hả, mồ hôi đã ướt đẫm toàn bộ cà sa trên người, cứ mở mắt ra thì cái cảnh Dâm Ma đang liếc mắt đưa tình với Thạch Kiều làm họ không chịu nổi.
Những người khác thì khá hơn một chút nhưng ai nấy đều co quắp mặt mày với cử chỉ của Dâm Ma, hắn trước đã lợi hại nay còn đạt tới mức vô liêm sĩ lô hoa thần thánh luôn rồi.
Ngồi ở góc khuất, lão gia hỏa Tiêu Nghệ nhìn cảnh đó cũng không thể không nhắm mắt ‘A di đà phật’ một tiếng để rũ bỏ những tư tưởng tà ác đang hiện ra trong đầu, lão không ngờ để Long giả danh Dâm Ma mà thằng nhóc lại diễn một cách hết sức chuyên nghiệp như thế, lão tin chắc hắn mà đóng phim thì mấy cái cúp điện ảnh đủ cho hắn làm phi tiêu phóng cũng không hết mất.
“Dâm Ma… ngươi… ngươi…” Thạch Kiều quay mặt đi vì không dám tiếp tục nhìn Dâm Ma đang ‘thể hiện tình cảm’ với mình nữa, mặt hắn đỏ lên vì xấu hổ, sống trên giang hồ bấy nhiêu năm mà lần đầu tiên hắn lâm vào cảnh khó xử này.
…
Một lát sau, nhận thấy tình cảnh không ổn, Đao Thánh mới phải bất đắc dĩ đứng ra.
“E hèm… cuộc tuyển chọn tiếp tục… Dâm Ma, ngươi bớt làm mấy trò dư thừa mà tập trung vào cuộc tuyển chọn đi…” Đao Thánh nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng nói, cuối cùng lão không quên trừng mắt gằn giọng dặn dò Long.
“Vâng… Dâm Ma biết lỗi rồi thưa Tam trưởng lão…” Long ủy khuất nói, hắn hoàn toàn hóa thân thành một cô gái nhỏ bé bị người ta ức hiếp.
“Hừ!” Đao Thánh hừ lạnh phất tay áo trở lại chỗ ngồi, lão thật sự muốn một đao chém chết cái thằng vô liêm sỉ này cơ mà không thể.
“Hihi! Tam trưởng lão đã nói rồi vậy thì tiếp tục, có ai muốn khiêu chiến chế không nè?” Long nhìn quanh khán đà hô to.
Phía dưới, các cao thủ nhìn chằm chằm vào gã hắc y đang đứng giữa võ đài mà người không kìm được run nhẹ, nếu sự đáng sợ ở võ công tà dị của hắn là một thì cái tính cách tà dị của hắn lại đáng sợ gấp mười lần.
“Khốn kiếp, ta Đoàn Ngạn Dư muốn thách đấu ngươi đây… Vù…” Một tiếng hô mạnh mẽ cùng lúc với tiếng vút xé gió vang lên, một gã đàn ông to cao vạm vỡ với bộ râu quai nón cứ thế lăng không đạp bước nhảy lên võ đài hét lên.
Chứng kiến thân hình thô kệch nhưng khinh công nhẹ nhàng mà Long thầm hâm mộ, hắn hận không thể tu luyện một bộ khinh công nào vì bản thân hắn không có nội khí như mọi người, Long hy vọng trong bộ Cửu Tử Tà Long Tâm pháp có khinh công cho người tu luyện tử khí.
“Đoàn gia lần này cũng tới?”
“Chẳng phải hắn chính là dòng chính và là em ruột của gia chủ Đoàn gia Đoàn Ngạn Hồng sao?”
“Chính là hắn, Đoàn gia nổi tiếng với võ tu luyện thể, không biết Đoàn Ngạn Dư đã đạt tới tầng bao nhiêu Kim Cương Bá Diệt Thể… nếu hắn đã luyện tới tầng thứ 7 thì lần này Dâm Ma thảm”
“Hắc hắc… cần gì tầng thứ 7 chứ, ta xem chỉ cần hắn luyện tới tầng thứ 6 thôi thì Dâm Ma cũng chịu không nổi một quyền”
Dưới đài, mọi người sau giây phút sững sờ khi Đoàn Ngạn Dư tiến lên thì ngay tức thì quay sang đồng bạn bên cạnh thì thầm to nhỏ, ai ai cũng căm ghét Dâm Ma nên đều cầu mong cho hắn bị Đoàn Ngạn Dư hành hạ.
“Khà khà, một tên to xác cũng đòi lên đây… ra Đoàn gia thật không biết lượng sức mình…” Trên đài cao, Long liếc Đoàn Ngạn Dư khinh bỉ khiến gã cùng các cao thủ Đoàn gia ngồi bên dưới nổi điên lên.
“Dâm Ma… vốn dĩ ta định tha cho ngươi một mạng nhưng xem ra ngươi không muốn… ngươi thật muốn chết?…” Đoàn Ngạn Dư gằn giọng.
“Tha? Haha… tới, tới… xem ngươi tha cho ta thế nào?” Long cười to, tử khí trong người hắn đã sôi trào sẵn sàng.
“Vù… Kim Cương Quyền!” Đoàn Ngạn Dư không nhịn nổi nữa gào lên nhào tới như một con trâu điên, nắm đấm to của gã hướng thẳng vào mặt Long.
“Khà khà! Dùng sức… được… ta cùng chơi với ngươi…” Long cười to hưng phấn, Kim Cương Quyền của Đoàn Ngạn Dư nhìn bên ngoài không có gì khác biệt nhưng chỉ khi đối mặt người ta mới cảm nhận được sự đáng sợ, Long giờ đây tin chắc rằng nắm đấm đang tới tựa mấy ngàn cân lực lượng giống như toàn bộ lực lượng của cơ thể Đoàn Ngạn Dư đều tập trung vào nắm đấm… nhưng nói về sức, thì Long không sợ.
“RẦM!”
Tiếng va chạm giữa hai nắm đấm trên khán đài vang dội khiến mọi người ù tai, kình lực kinh khủng khiến sàn đấu bị phá vỡ hình thành những vết rạn dưới chân hai người.
“Ngươi!” Đoàn Ngạn Dư nhìn nắm đấm to lớn của mình bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại mà kinh hãi, cái hắn tự tin vào sức lực nhất chính là sức mạnh cơ thể cứ thế bị đối thủ phá giải mà trông tình hình thì có lẽ đối phương còn chưa dùng hết sức.
“Hô hô, cứ tưởng Kim Cương Bá Diệt Thể của Đoàn gia thế nào… té ra cũng chỉ là loại tâm pháp luyện thể của bọn mãn phu…” Long nhếch mép khinh bỉ.
“Đồ chó chết… Kim Cương Bạo Thể” Đoàn Ngạn Dư vừa nghe xong câu nói của Long thì triệt để nổi điên, cùng với tiếng gầm lớn của hắn là sự biến đổi cơ thể khiến Long tròn mắt bất ngờ.
“Pặc… Pặc” Áo quần Đoàn Ngạn Dư rách toạt ra vì chịu phải sức ép khủng khiếp từ cơ bắp nở ra, người hắn bây giờ chả khác nào một con quái vật với những múi cơ đồ sộ mà bất cứ vận động viên thể hình nào nhìn vào cũng phải tự ti mặc cảm.
Long ngưng trọng nhìn thể hình khủng khiếp của Đoàn Ngạn Dư, hắn có thể cảm nhận được một tia khí tức uy hiếp đến bản thân từ gã, thứ mà Thạch Hàn không thể mang lại, xem ra ở cái đất này vẫn có nhiều kẻ ngọa hổ tàng long ẩn mình.
“Dâm Ma… dám khinh thường tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Đoàn… Ngươi! Phải chết!” Đoàn Ngạn Dư hừ lạnh, không chần chừ gì nữa hắn lao thẳng tới chỗ Long… không giống một con bò tót nữa mà như một chiếc xe tăng đang lao vun vút tới.
“Ầm… ầm…”
Con quái vật di chuyển… Long cũng động… lần này hắn sẽ không đối cứng với đối phương mà biến chiêu, đợi lúc Đoàn Ngạn Dư lao tới thì hắn lách nhẹ sang một bên cùng lúc đó tung một cú đá toàn lực vào ống quyển của gã.
“Châu chấu đá xe… haha…” Đoàn Ngạn Dư nhìn cú đá của Long cười to, hắn bỏ qua cú đá tưởng chừng như vô hại ấy mà bẻ người lao thẳng tới định ôm chặc lấy Long.
“Rầm!”
Cú đá toàn lực vào ống quyển của con quái vật quả nhiên làm gã không hề gì ngược lại còn khiến Long bị lực phản chấn không thể không lùi vài bước, ngay tức thì hắn nhận ra tình thế nguy hiểm vì một cú vồ đang tới ngay với tốc độ kinh người của Đoàn Ngạn Dự.
“Roẹt! Uỳnh”
Tử khí cuồn cuộn như sóng dữ, Long đạp mạnh xuống đất nhảy thẳng lên trời cao khiến Đoàn Ngạn Dự vồ hụt, theo quán tính hắn loạng choạng về phía trước.
“Hừ! Thứ to xác bị thịt thì có tác dụng gì… Chết!” Từ trên cao, Long nhìn con quái vật bên dưới như một thứ to xác không đầu óc, chân hắn mang theo tử khí chấn một cước thẳng xuống đầu Đoạn Ngạn Dư… nói thì chậm nhưng tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
“Phốc! Rầm!”
Đang theo đà chúi về phía trước nên Đoàn Ngạn Dư không có cách nào né được cú đá từ trên trời cao, ngay tức thì đầu hằn phải chịu một lực cực mạnh đập thẳng vào đầu lâu kéo theo nó chìm xuống nền sàn đấu tạo thành một cái lỗ sâu hoắm.
“Khônggggggg! Ngạn Dư” Bất thình lình một tiếng kêu thống khổ từ phía dãy khán giả vang lên, một lão già khọm không biết bằng cách nào xuất hiện ngay trước sàn đấu nhìn chằm chằm đầy hận thù với Long.
“Là lão tổ Đoàn gia – Đoàn Ngạn Ngôn… chẳng phải lão đã không xuất hiện trên giang hồ năm mươi năm rồi sao!”
“Đúng là lão… Kim Cương Bá Diệt Thể của lão đã đạt 12 tầng, không biết đời này lão có đạt được 13 tầng trong truyền thuyết hay không!”
“Nhưng dù cho là lão thì nếu dám phá hư quy củ của buổi tuyển chọn chẳng phải là đánh vào mặt của Nhị trưởng lão và Thập Lục Tháp rồi hay sao?”
“Chờ xem kịch hay đi… hắc hắc”
Lão già xuất hiện ngay tức thì trở thành tâm điểm cho mọi người bàn luận.
“Nghiệt súc! Dám giết cháu ta… ngươi phải chết…” Nhìn máu tươi tràn ra từ miệng hố cùng cơ thể khổng lồ bất động mà lão già Đoàn Ngạn Ngộn rít lên nhào tới Long chộp một cú.
Long biến sắc mặt vì cú chộp tưởng chừng như bình thường kia lại làm hắn khiếp đảm, nó quá nhanh và quá mạnh đến nỗi hắn chỉ có thể trơ ra nhìn bàn tay khô ráp đang hướng tới cổ mình mà thôi… bây giờ hắn mới hiểu sự chênh lệch của mình và các cao thủ thực sự là gì, đó chính là ở võ công, sức mạnh là quan trọng nhưng võ công càng là thứ giúp sức mạnh thể hiện ưu thế, hắn tự tin sức mạnh bản thân không hề thua kém lão già này nhưng về võ công thì hắn lại thua xa lão đến mười vạn tám nghìn dặm mất.
“Uỳnh!”
Đúng lúc tưởng chừng như bàn tay gầy gò sẽ bóp nát cổ Long thì ngay lúc này một hình bóng trắng như na di xuất hiện trước mặt hắn vỗ một chưởng vào bàn tay của lão già kia.
“Phốc! Phụt!”
Sau cú va chạm, lão già Đoàn Ngạn Ngôn bay vụt ra sau kèm theo một tràng máu dài trên không, sắc mặt lão trắng bệch xem ra đã thụ thương không nhỏ.
“Nhị… nhị trưởng lão…” Rơi xuống đất vô cùng chật vật, Đoàn Ngạn Ngôn nhìn thân hình chắn trước mặt Long lắp bắp, khi nãy lão quá xúc động mà quên mất là ai chủ trì buổi tuyển chọn hôm nay.
“Lão già Đoàn gia… ngươi tưởng ngươi là một trong các đại gia tộc nên muốn làm gì thì làm sao?” Bất Tử Lão Nhân nở nụ cười hiền từ hỏi Đoàn Ngạn Ngôn nhưng trong mắt mọi người ở đây lại là nụ cười nguy hiểm nhất, họ biết nếu không có câu trả lời hài lòng thì Đoàn gia hôm nay gặp phải tai ương diệt tộc là rất có thể.
“Bịch”
Đoàn Ngạn Ngôn cùng gia chủ Đoàn gia Đoàn Ngạn Hồng biến sắc mặt liếc nhau một cái rồi ngay lập tức quỳ một chân xuống trước mặt Bất Tử Lão Nhân cung kính:
“Không dám! Đoàn gia thề trung thành với Thập Lục Tháp, mong Nhị trưởng lão giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Đoàn gia lần này…”
Không khí lặng im bao trùm buổi lễ, ai nấy cũng không dám thở mạnh hướng ánh mắt về phía thân hình gầy gò nhưng đầy quyền uy của Bất Tử Lão Nhân chờ đợi một câu nói của lão, chỉ một câu nói thôi nhưng quyết định đến sự tồn vong của một gia tộc lớn, là hàng ngàn tính mạng đấy.
“Hừm”
Bất Tử Lão Nhân nhìn đoàn người Đoàn gia quỳ xuống trước mặt mà vuốt râu cười cười, không ai biết lão đang nghĩ gì.
“Được rồi… đứng lên đi, hôm nay ta rất vui vì một quỷ tu mới được sinh ra nên sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, tuy nhiên ta bỏ qua nhưng Lục trưởng lão đây có bỏ qua hay không thì phải xem ở hắn rồi…” Bất Tử Lão Nhân cười xòa hướng Long nói.
Dưới đài, mọi người biến sắc vì câu nói thứ nhất của lão, cái gì ‘vui’ khi quỷ tu sinh ra chứ, lúc nào giang hồ xuất hiện một quỷ tu cũng nổi lên một tràn gió tanh mưa máu… cơ mà ý tứ của lão đã quá rõ ràng rồi… Lục trưởng lão chính là… Dâm Ma.
“Chúc mừng Lục trưởng lão!”
Ngay tức thì có kẻ nhanh trí hướng Long chắp tay hô to.
“Chúc mừng Lục trưởng lão!”
“Chúc mừng Lục trưởng lão!”
Có kẻ dẫn đầu ắt hẳn kéo theo kẻ khác, tiếng chúc mừng Dâm Ma trở thành Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp vang dội cả một vùng trời.
“Haha! Tốt lắm… ta tuyên bố buổi lễ tuyển chọn hôm nay kết thúc, Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp bây giờ chính là Dâm Ma… tuy nhiên hắn vẫn còn một thủ tục nữa cần hoàn thành đó là đánh bại Thất trưởng lão – Phục Ma Đại Sư”
Nhị trưởng lão đưa tay ra hiệu mọi người tuyên bố.
“Nhị trưởng lão anh minh… không biết trận đấu đó có thể để mọi người thưởng thức cuộc so tài giữa hai cao thủ để mở mang tầm mắt không ạ?” Lại một gã nhanh nhảu nịnh bợ.
“Phải… phải… mong Nhị trưởng lão có thể để mọi người chiêm ngưỡng phong thái của hai cao thủ”
“Ha ha! Được! Được! Sáu tháng sau, tại buổi lễ Đấu Tháp cũng là lúc Dâm Ma và Phục Ma Đại Sư giao đấu, năm nay Đại trưởng lão có chỉ thị là sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng, thiệp mời sẽ được đưa tới những vị khách quý, mong rằng mọi người sẽ nhận được thiệp” Bất Tử Lão Nhân vuốt chòm râu dài từ tốn nói.
Để lại một bình luận