“Rắc!” Bỏ qua sự quái dị cơ thể, Long chỉ một ý niệm mà đất đá quanh hắn hai mươi mét đã chịu không nổi mà bạo nát… giờ hắn đã mạnh hơn lúc trước không chỉ mười lần.
“Ra đi… Ma đao của ta…” Long lẩm bẩm, hắn lẩm nhẩm công pháp của Tà Long Diệt Thế đao pháp… việc đầu tiên hắn muốn lúc này là hình thành Ma đao của bản thân mình.
“Ù… ù…” Ma khí hắc ám bùng lên mạnh mẽ từ lòng bàn tay Long rồi bạo liệt nhanh chóng thành một đám khí khủng bố.
“Lưỡi đao hiện!” Long quát to, ngay sau đó đám khí đen kịt trong tay hắn bắt đầu cô đặc tạo hình một lưỡi đao dài đến hai mét theo ý niệm của hắn… lưỡi đao uốn lượn hình rồng uy nghi, sống đao cũng hình răng cưa tà dị vô cùng.
“Cán đao hiện!” Lại một tiếng gầm, ma khí vặn vẹo áp súc thành cán đao tròn chạm khắc tinh xảo trong tay Long.
“Haha! Bất Tử Lão Nhân… nhanh thôi!” Nắm trong tay đại đao, Long hưng phấn cực kì… hắn nhận thức rõ ràng cây đao và hắn liên hệ khăng khít, nó chẳng khác nào một bộ phận cơ thể của hắn… chỉ một ý niệm hắn có thể phóng xuất nó ra bất cứ lúc nào.
“Tán!” Hô khẽ một phát, thanh Ma Đao vừa thành hình của Long nổ tung thành đám hắc vụ chui vào trong lòng bàn tay hắn… cũng đã đến lúc đi ra khỏi chỗ này rồi… nhưng đúng lúc này… lại một lần nữa trong nhiều lần, dị biến phát sinh.
“Khặc Khặc!” Một giọng cười khả ố lọt vào tai Long, hắn biến sắc phát hiện một điều đáng sợ… thân thể mới của mình cứ vậy mà không thể cử động… không… nói chính xác thì nó không còn nghe tâm trí hắn điều khiển nữa.
“Hắc hắc! Ta đã đợi thời khắc này hai hơn hai nghìn năm… hơn hai nghìn năm…” Một khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện trong không gian trước mặt Long, hắn có chút sững sờ vì kẻ vừa xuất hiện là một nữ tử… một nữ tử vô cùng xinh đẹp cùng tà dị.
“Vẫn là có chút đẹp trai! Hi hi” Nữ tử vừa xuất hiện nhìn Long nở nụ cười quyến rũ, cả thân hình đong đưa khiến hai quả cầu tuyết trên ngực đều lắc lư theo dễ khiến nam nhân phải chảy máu mũi.
“Ngươi là ai?” Long mặc dù vị vẻ đẹp của nữ tử vừa xuất hiện thu hút những hắn giờ chẳng có tâm tư để ý chuyện đó.
“Hihi! Ta là ai sao? Ta là ai… là ai… ta là kẻ phải tự phong ấn bản thân tại nơi này suốt hơn mấy ngàn năm… ngươi nói ta là ai?” Như bị câu hỏi của Long làm cho kích động, nữ tử khuôn mặt tức giận đến điên cuồng gào lên.
“Ta không biết! Nhưng ta biết rằng ngươi đã làm gì đó với ta!” Long lạnh lùng nói.
“Ha ha! Nam nhân, ta lần này là phải cảm ơn ngươi rồi… ngươi đã giúp ta một đại ân có biết không? Ma khí, ngươi thế mà có thể dung hợp với Long Chi Huyết để có thể tu luyện Cửu Tử Vô Cực Ma Công… hắc hắc, phải biết rằng ta đã phải bắt đến hàng nghìn tên Quỷ tu thử luyện thế mà không tên nào có thể dung hợp được giọt máu chó chết kia…” Nữ tử cười lạnh.
Nghe nữ tử nói, Long khẽ giật mình… đến giờ hắn là biết vì sao thiên hạ rộng lớn như thế mà Quỷ Tu lại ít ỏi đến mức đáng thương rồi, chính con điên này là lý do… xem ra thời đại nhà Thương chính là kiếp nạn của Quỷ Tu.
“Được rồi… ta là nhịn không nổi muốn thu lại thứ thuộc về mình rồi… nam nhân, kiếp sau có đầu thai thì nhớ kỹ một bài học… trên đời không có bữa ăn nào miễn phí…” Nữ tử kích động giơ ma trảo hướng Long chụp tới trong sự bất lực của hắn.
Đến giờ Long hiểu rồi, chính là quả cầu tử khí kia… tử khí mà hắn hấp thu nếu không nhầm chính là của nữ tữ trước mặt này… hắn đây là rơi vào bẫy người ta sắp đặt… một cái bẫy từ mấy nghìn năm trước, phải công nhận nữ tử này hay là thêm gã Trụ Vương kia đã phải toan tính đến nhường nào mới có thể thiết kế cái bẫy này để hố kẻ mấy nghìn năm sau… Long thật sự hâm mộ hai người cơ mà để hắn chịu chết… năm mơ đi…
“Pặc! Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau trước khi động thủ thì hay hơn đấy mỹ nhân” Trong cơn sững sờ của mỹ nhân, Long thế mà giơ tay chặn lại trảo của nàng.
“Ngươi! Không thể nào! Ngươi sao có thể cử động?” Nữ tử biến sắc rít gào, khuôn mặt lại vặn vẹo như người điên.
“Ngươi nói xem!” Long cười tà, tay hắn biến ảo tung một đấm về phía nữ nhân… nắm đấm mang theo ma khí hắc ám đáng sợ vô cùng.
“Năm mơ! Bạch Âm Ngũ Trảo…” Nữ tử cười gằng khinh bỉ cú đấm của Long, nàng xoay người lách nhẹ nhàng qua bàn tay hắn tung đòn trảo hung hiểm mang theo tử khí đậm đặc thẳng đến cổ hắn.
“Hắc! Thân pháp đúng là quỷ dị!” Long thú vị vì thân pháp của nữ tử, hắn để mặc đòn trảo hung hiếm quặp vào cổ mình mà tung thêm một cú đấm vào bụng nữ tử.
“Pặc… pặc… Oanh!” Quặp được trảo vào cổ Long, nữ tử khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ ngươi ‘chết chắc rồi’ nhưng mà gương mặt xinh đẹp lại một lần nhăn nhúm khó coi vì lớp da ở cổ gã nam nhân kia cứ vậy mà không thể xuyên qua, tử khí đậm đặc thì bị ma khí cắn nuốt bằng tốc độ kinh người.
Cơ mà nữ tử cũng không thể nghĩ được nhiều rồi vì ngay lúc này cú đấm của hắn đã tới… đang áp sát nên không có cách nào né tránh, nữ tử bay ngược ra sau kéo theo vòi máu đen kịt từ miệng phun ra.
“Hà hà! May mà khống chế lực vừa đủ…” Long vui vẻ vì nếu ra tay quá mạnh đánh chết nữ tử Quỷ Tu xinh đẹp này thì hắn thật là hối hận đó nha.
“Khốn kiếp! Tử khí của ta… tại sao tử khí của ta lại như vậy…” Bị đánh bay ra phương xa, nữ tử bò dậy điên cuồng gào thét… tốn bao tâm huyết thiết kế bẫy rập, lại cô quạnh chờ đợi con mồi mấy nghìn năm… liệu ai có thể chịu nổi tình cảnh này.
“Mỹ nhân! Đó là bởi vì nàng không biết một điều… ma khí… không phải là thứ tử khí có thể đánh đồng được!” Không đành lòng nhìn mỹ nhân quằn quại như người điên, Long lên tiếng giải thích… chỉ một ý niệm, cả người hắn như một ma thần khi ma khí hắc am bao trùm quanh bản thân làm cho nữ tử mím chặt môi không cam lòng.
“Ta không tin… ta không tin… Vực… dưới Vực ngươi chỉ là giun dế” Nữ tử gào thét, một cỗ tử khí kinh khủng từ người nàng tuôn ra không gian làm Long có chút bất ngờ vì một lần nữa cả người hắn cứng đờ không thể di động, lúc trước là từ bên trong còn bây giờ là từ bên ngoài… nữ tử này vậy mà là một Cường Giả.
“Dưới Tử Vực của ta ngươi phải chết… cho dù Cường Giả nhất cấp ta vẫn có thể dễ dàng áp chế ngươi!” Nữ tử cười gằng khi nhìn thấy Long bị chế trụ, nàng nhìn chằm chằm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay tức khắc nhưng nghĩ ngợi gì đó từ trong người lấy ra một con dao nhỏ bằng vàng.
“Con dao nhỏ này đã theo ta rất rất lâu, đã sát qua ngàn vạn sinh linh… đã chinh chiến qua Thiên Đế tên khốn kiếp kia… ta không muốn… không muốn một chút nào đem nó ra vì nó chỉ còn có thể sử dụng được một lần cuối cùng… là ngươi… là ngươi bắt ta phải làm vậy!” Nữ tử nhìn con dao nhỏ trong tay nói lời ai oán.
Long nhìn chằm chằm con dao nhỏ, không phải đùa chơi nữa rồi… hắn thật sự cảm nhận được uy hiếp… uy hiếp trí mạng đến từ con dao nhỏ bé kia… hắn không biết nó làm được gì nhưng trực giác mách bảo rằng một khí nó cắt qua người hắn thì hắn thật sự xong đời rồi.
“Sao? Ngươi không phải tự tin bản thân mình cường lắm sao? Ngươi không phải tự cho là giỏi giang lắm sao? Tin ta đi, không có kẻ nào có thể sống sót khi con dao này đâm vào cho dù là Thiên Đế cũng không thể… Haha… để tạo thành nó Đát Kỷ ta là phải hiến tế ngàn vạn linh hồn đấy… Vô Mệnh… hãy hoàn thành sứ mạng cuối cùng của ngươi đi!” Nữ tử lạnh lùng hướng cổ Long chém xuống.
“Vô Mệnh? Một cái tên đẹp” Ngay khi lưỡi dao chỉ còn cách cổ Long một ngón tay… hắn động.
“Pặc!” Nữ tử kinh sợ khi nhìn cổ tay mình bị chế trụ, Vô Mệnh cứ thế bị gã nam nhân trước mặt tước đi khi cả cơ thể nàng bị chế trụ không thể cử động… trong đầu nàng oanh oanh một chữ… Vực.
“Đã quên nói cho ngươi biết… ta cũng có Vực…” Long thầm thì vào tai người đẹp khiến nữ tử run lên.
“Phốc!” Long nắm lấy cái cổ trắng nhỏ nhắn của Đát Kỷ trong tay, hai mắt hắn trợn trừng nhìn thằng vào đôi mắt long lanh của giai nhân tuyệt sắc… không thể không công nhận nàng là là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp.
“Nàng có hai lựa chọn! Theo ta hoặc chết!” Long bá đạo mười phần nói, Đát Kỷ… một trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa hắn không thể nào bỏ qua rồi, cho dù là nàng chọn cái chết hắn cũng nhất định không buông tha.
“Giết… giết ta đi…” Nữ tử hai mắt trợn trừng cố gắng rặn ra từng chữ, đối với nàng giờ cái chết chính là thứ giúp nàng giải thoát khỏi những đau khổ trong nội tâm.
“Không can tâm? Mưu kế hơn hai nghìn năm sụp đổ khiến ngươi không can tâm nên lựa chọn cái chết?” Long nheo mắt gầm gừ, tay hắn có phần nới lỏng ra một chút cái cổ xinh xắn của người đẹp.
“Đúng thế… ta là không can tâm… nếu không mất đi lượng lớn tử khí kia thì ta sẽ không thua ngươi… chí ít trước một Cường Giả nhị cấp như ngươi thì ta, một Cường Giả ngũ cấp sẽ không rơi vào hạ phong…” Đát Kỷ gằn giọng.
“Đừng nói những lời vô ích đó và đừng nói với ta rằng vô duyên vô cớ ngươi lại hy sinh công lực bản thân để chế tạo một cái bẫy hố người như vậy!” Long khinh bỉ nói, vị mỹ nữ này lại quá tự cho mình là đúng nha.
Đát Kỷ lặng thinh, đúng thực là nàng vì mưu tính đạt được Cửu Tử Tà Long tâm pháp nên mới cùng Trụ Vương bày ra cái bẫy này, dù là Cường Giả ngũ cấp thực lực cường hãn nhưng trước mặt Thiên Đế nàng tự biết mình không có lực hoàn thủ, chính vì thế nàng phải tu ma… cơ mà ông trời lại không cho nàng quyền đó, nàng thiếu chút nữa thần hồn câu diệt khi bị Long Chi Huyết phản phệ.
Sau khi may mắn sống sót, Đát Kỷ không cam lòng bị Thiên Đế một tay che trời… nàng nghĩ ra một kế là tìm kẻ có thể tu ma để rồi khiến hắn hấp thu tử khí của mình trước khi hình thành ma thể… đợi sau cùng nàng lại giết kẻ đó, hấp thu tử khí lúc này đã là ma khí của nàng trở lại để có thể tu ma… Nhưng vận mệnh lại không đứng về phía Đát Kỷ, nàng lại lật thuyền trong mương trước Long.
“Tại sao ngươi lại muốn tu ma?” Long hỏi.
“Tại sao ư! Hahaha! Vì ta muốn giết Thiên Đế, kẻ đã tru diệt toàn tộc ta… cha mẹ ta, thân nhân của ta… tất cả đều bị hắn diệt sát, ngay cả muội muội mới chào đời của ta hắn cũng không buông tha… chính vì thế, ta cần báo thù… báo thù…” Đát Kỷ khóc rưng rưng vì nhớ đến chuyện thương tâm, khuôn mặt nàng vặn vẹo thống khổ cùng hận thù khắc sâu trong xương tủy.
“Hắn tại sao lại làm thế?”
Đát Kỷ không trả lời mà đưa ánh mắt nhìn Long hồi lâu, sau đó nàng mới chậm rãi thốt ra hai chữ:
“Thành Thần!”
Long cả người run lạnh, ‘thành thần’ hai chữ làm bất cứ ai nghe phải đều rung động vì sự mê hoặc đến khó cưỡng của nó… kẻ nào không muốn thành thần? Kẻ nào không muốn trường sinh bất lão, dung nhan vĩnh trú, siêu việt phàm tục ngao du thiên địa vũ trụ.
Áp chế nội tâm đang bão nỗi của mình, Long thực sự tò mò nên tiếp tục hỏi:
“Đát gia có vật gì mà có thể đưa Thiên Đế thành thần?”
Đát Kỷ nhắm nghiền hai mắt nhưng hàng mi mắt vẫn run run khi xúc động vì nhớ lại chuyện xưa… nàng lặng im một hồi lâu mới tiếp tục nói:
“Biết Ngũ đại thần vật của thế giới này ?”
Long sửng sốt, hắn ngây ngô trả lời:
“Chưa nghe bao giờ!”
Đát Kỷ khóe miệng nhếch lên khinh bỉ nhưng vẫn nói:
“Ngũ đại thần vật, Long Chi Huyết… Phượng Chi Huyết… Quy Chi Huyết… Lân Chi Huyết… Thần Chi Huyết là năm thứ bắt buộc phải có để có thể đột phá gồng xiềng của thế giới này trở thành chân chân chính chính ‘Thần’”
“Thần chi huyết là?”
“Một giọt tinh huyết của ‘Thần’ để lại cho thế gian” Đát Kỷ hai mắt rực sáng nhớ lại, nó quả là sức hấp dẫn trí mạng khiến không ai có thể cưỡng lại.
“Ta có một tò mò là người nào sáng tạo ra Chư Thiên Đế Long tâm pháp cùng Cửu Tử Tà Long tâm pháp? Tại sao cả hai bộ tâm pháp chung cực nào đều cần Long Chi Huyết”
“Hừ! Còn không phải lão già được gọi là Chúa Tể giở trò hay sao, lão là sáng tạo hai bộ võ công trong lúc bản thân lão có được Long Chi Huyết cho nên võ công do lão tạo ra đều mạnh mẽ đến cơ thể người bình thường không thể nào tu luyện được… Chư Thiên Đế Long tâm pháp còn đỡ vì nó chỉ cần Long Chi Huyết cho tầng cuối cùng thôi đến Cửu Tử Tà Long tâm pháp thì phải cần Long Chi Huyết cho bước đầu tiên thành tựu Ma thể… ngươi nghĩ nếu không có nó thì ngươi có thể ‘phá rồi lập’ thành công sao?” Đát Kỷ cười lạnh.
Long:”…”
Quả thật Long nghĩ lại cảm thấy mình may mắn khi có được Long Chi Huyết, lúc toàn thân thể bạo toái thành tử khí đến không còn một chút cặn bã, hắn cảm nhận được có một thứ gì đó mạnh mẽ bảo vệ linh hồn mình để nó không bị tử khí ăn mòn… Chúa Tể quả là bá đạo cỡ nào mới có thể sáng tạo ra môn tâm pháp kinh khủng này.
“Đát Kỷ cô nương… Chúa Tể là thần?” Long suy nghĩ lên tiếng hỏi.
“Lão? Lão còn chưa có tư cách đó, ta không biết lão có bao nhiêu thần vật nhưng không thể nào đủ năm được!” Đạt Kỷ tính toán.
Để lại một bình luận