“Á đù… còn dám trương mắt lên nhìn tao… cái bọn mọi rợ này… ặc!” Tên cai thấy bọn tù nhân hôm nay có gì đó là lạ, còn dám trừng mắt nhìn hắn nên ngay lập tức nổi điên gào lên còn định vung roi xuống nhưng chỉ trong nháy mắt một bàn tay cứng hơn cả kềm sắt đã kẹp chặt lấy cổ hắn.
“Mày nói ai là mọi rợ?” Long lạnh lùng hỏi, bàn tay hắn càng ngày càng siết chặc khiến tên cai trợn trắng mắt, hắn muốn nói nhưng cổ đang bị nghẹn ứ làm sao có thể phát âm, cái chết trước mắt khiến hắn vùng vẫy dãy dụa.
“Rắc… rắc… ” Tiếng xương vỡ vụn báo hiệu cái chết trong sợ hãi cùng cực của tên cai, đến chết hắn cũng không hiểu vì sao tên thanh niên này có thể khôi phục sức mạnh kinh khủng như vậy.
“Hừ!” Thả cái xác trong tay xuống, Long hừ lạnh khinh bỉ.
“Đi thôi mọi người… trở về với cuộc sống thôi… ” Long hướng mọi người kêu to khiến ai nấy cũng phấn chấn tinh thần, phải rồi… cái hy vọng nhỏ nhoi của họ giờ đã trở thành to lớn hơn bao giờ hết nhờ có thanh niên này… không đợi được nữa đã có người vọt lên trước hướng lên mặt đất.
Trong lúc đó, phía trên mặt đất, trong ngôi nhà gỗ to nhất của khu trại…
“Sao thằng Goong ở dưới đó lâu thế nhỉ?” Lão quản ngục tên Dương cũng là chủ nơi này lẩm bẩm, mọi hôm thằng này chỉ xuống đưa đồ ăn sáng rồi nhắc nhở bọn tù làm việc rồi lại chạy lên ngay vì không chịu được lâu dưới đó cơ mà, lão thấy có gì đó là lạ.
“Ôi dào, hôm qua nó đánh bạc thua nên chắc hôm nay xuống dưới đó giải tỏa bực bội rồi… ” Vợ lão tên Kim Hồng, không phải là một mụ già mà ngược lại là một phụ nữ trẻ đẹp gần ba mươi tuổi lên tiếng, sắc đẹp của ả cũng không đến nỗi tệ… lại còn đang trong thời kỳ sung sức nên nhu cầu sinh lý khá cao… tiếc là lão Dương đã qua thời trai trẻ, cu thì bé đã thế còn mắc thêm cái bệnh xuất tinh sớm khiến ả khó chịu vô cùng, nếu không phải vì số kim cương mà lão có thì còn lâu ả mới chịu làm vợ lão…
Lão Dương là một lão già lõi đời sao không hiểu chuyện vợ mình bực bội chuyện chăn gối thậm chị ả còn léng phéng với vài tên da đen sau lưng lão làm lão mọc vài cái sừng trên đầu nhưng lão đều nhắm mắt bỏ qua, dù gì ả cũng đã kịp sinh cho lão một thằng cu bụ bẫm năm nay đã được 10 tuổi đang học trong thành phố…
“Ài… trời hôm nay lại nóng thế này… ông nói khi nào chúng ta mới thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này hả?” Kim Hồng phe phẩy cái quạt trong tay bực bội hỏi chồng.
“Khà khà… bà yên tâm đi… qua đợt này nếu mỏ kim cương không có thu hoạch nữa thì hai vợ chồng mình sẽ chuyển vào thành phố sống, tôi cũng nhớ thằng Hạo lắm rồi… ” Lão Dương cười xòa, hắn biết mụ là thèm mua sắm, đàn đúm với mấy ả bạn chứ nơi đây quanh năm sương mù bao phủ thì nóng cái mẹ gì.
“Hừ… ông nhớ đấy… người ta còn trẻ đẹp thế này mà ông không biết thương tiếc gì cả, định vùi dập tui ở đây đến già sao?” Kim Hồng cong môi giận dỗi.
“Rồi rồi… bà yên tâm… mà nay tôi thấy người hơi khỏe… tí nữa mình… thử tí nhé… ” Lão Dương nhìn vợ nở nụ cười hèn mọn, thân hình nóng bỏng của vợ làm lão nhộn nhạo trong người rồi.
“Hừ… ông mà chịu được 3 phút thì tôi sẽ hầu hạ ông bằng miệng… ” Kim Hồng khinh bỉ.
“Ặc… vợ à… hai… hai phút nhé… ” Lão Dương đổ mồ hôi cầu xin, ước mong của lão từ khi cưới người đẹp về là được người đẹp hầu hạ lão một lần bằng miệng để hưởng thụ trọn vẹn sung sướng nhân sinh trên đời nhưng mà chưa một lần nào Kim Hồng thỏa mãn lão, điều kiện rất đơn giản là lão chịu được 3 phút khi làm chuyện ấy nhưng mà cứ đút vào là lão lại muốn tọt ra ngay rồi nên quá 1 phút đã là cố gắng lắm rồi huống chi là tới 3 phút.
“Đừng có hòng… ông mà xứng đáng làm đàn ông sao?” Kim Hồng nổi điên lên chửi.
Đúng lúc này một tên cai hốt hoảng chạy lại hét to vào trong căn nhà:
“Ông chủ… ông chủ… có chuyện… có chuyện rồi… ”
Lão Dương biến sắc mở cửa chạy ào ra.
“Có chuyện gì? Mỏ sập?” Lão quát lên với thằng cai, chẳng lẽ mỏ lại sập.
“Không… không… có người… có người đi lên… ” Tên cai sợ hãi nói lắp bắp.
“Người? Người nào?” Lão Dương trừng mắt.
“Rầm!!” Tên cai chưa kịp trả lời thì một bóng đen bay vụt đến đâm sầm vào tường nhà ngay cạnh chỗ lão Dương đứng khiến lão giật mình, tim muốn rụng rời… qua cơn hoảng hốt lão nhìn lại thì thấy bóng đen vừa bay tới lại chính là một trong những tên cai dưới trướng lão, giờ đây hắn đã biến thành một cái xác vì bị người đánh bay.
“Ông… ông… chuyện… chuyện gì?” Kim Hồng run rẩy nắm chặt lấy cánh tay chồng nói năng lộn xộn vì hoảng loạng.
“Hắc hắc… chỉ là ngứa tay một chút thôi… mong quản ngục bỏ qua cho… ” Một tiếng cười vang lên khiến mọi người biến sắc, tên cai lúc nãy đến bẩm báo cả người run lên như giật kinh phong, mặt trắng bệch khụy xuống, cảnh tượng đấm máu lúc này khi tên quái vật một chiêu đánh chết một đám cai ngục lại hiện về trong đầu hắn.
“Mày… là mày… ” Nhìn thanh niên dẫn đầu một đám người đi tới mà lão Dương tái xanh mặt mày, sao lão có thể không nhận ra thanh niên vừa đến đây từ nửa năm trước cơ chứ… lão càng hoảng sợ hơn là nhìn hắn khỏe mạnh cực kỳ, dưới chân sợi xích cũng đã biến mất… lão giờ mới run rẩy khi nghĩ đến cảnh hắn trả thù vì lão biết bọn tù nhân này đều là cao thủ trong cao thủ… loại mà lão không thể đối phó nỗi.
“À há… lão vẫn còn nhận ra tôi… há há… thật vinh hạnh quá… ” Long nở nụ cười vui vẻ nhưng trong mắt ba người lại như nụ cười của quỷ dữ, chỉ trong chốc lác Long đã đến trước mặt lão Dương, mặt đối mặt.
“Chàng… chàng trai… nghe tôi nói… việc này cũng là bên trên giao cho tôi thôi chứ tôi không hề muốn vậy… ” Lão Dương đối mặt với khí tức mạnh mẽ đến áp bức từ Long mà luống cuống tìm lý do.
“Bên trên? Hắc hắc… quản ngục… bên trên của ông là ai vậy?” Long cười tà nhìn lão.
“Cái này… cái này… ” Lão Dương ngập ngừng.
“NÓI!” Bỗng dưng Long thịnh nộ quát một tiếng khiến trứng dái lão đánh lô tô trong quần.
“Là giám đốc Thuần ở Bắc Kinh… là ông ấy đưa người đến chứ tôi không biết gì cả… ” Lão Dương cắn răng nói gấp sợ Long ra tay.
“Nói! Nói tất cả những gì ông biết!” Long gằng giọng, hắn cấn nắm rõ mọi thông tin để tìm ra tung tích lão già kia.
Sau nửa tiếng nghe lão Dương kể, Long đại khái đã nắm rõ thông tin về nơi này, trước đây khá lâu khoảng gần một trăm năm, người bản địa tại chỗ này vô tình phát hiện được vài khối đá màu xám trắng, ngày ấy có một cao thủ bị truy sát trốn đến vùng này, hắn bị thương nặng nên được người bản địa cứu giúp… tình cờ hắn phát hiện được loại đá kia có một tác dụng đặc biệt nào đó mà lão Dương cũng không biết được… không ngờ điều đó đã đem đến mối họa diệt tộc cho bộ lạc cư dân nơi đây, các tổ chức lớn trên thế giới đều cử người đến, cuộc hỗn chiến ngày đó nghe bảo thảm thiết vô cùng… cuối cùng thì một hiệp định của các tổ chức lớn được thỏa thuận, nơi đây biến thành một khu mỏ khai thác loại đá kia, sản lượng chia theo sức mạnh của tổ chức, tổ chức nào lớn mạnh thì được phần nhiều, yếu thì được phần ít… ai cũng có phần.
Tuy vậy sản lượng khai thác được dần dần giảm đi, từ mấy trăm khối giảm xuống vài chục rồi dần dần trở thành vài khối ít ỏi… đến một ngày loại đá kia biến mất hoàn toàn, qua vài năm vẫn tiếp tục không tìm ra được khối đá nào nên các ông chủ lớn mất đi niềm tin, họ bắt đầu chuyển hướng sang nơi khác tìm kiếm, còn cái nơi khỉ ho cò gáy này biến thành một nhà lao để hành hạ những kẻ phạm tội cũng như níu kéo hy vọng nhỏ nhoi tìm thấy vài khối đá kia.
Long biết cấp trên không nói với lão Dương về tác dụng khối đá kia vì sợ lão nổi lòng tham chiếm lão của riêng… mà nếu bất cứ ai biết loại đá kia có thể tăng cường sức sống, kéo dài tuổi thọ thì sao có người có thể cầm long được… Đối với Long mà nói thì loại đá kia lại còn quan trọng hơn vì hắn nhận ra một điều là sau khi phục dụng nó thì nơi trái tim hắn dường như có một biến đổi nho nhỏ… chỉ là nho nhỏ thôi nhưng Long tin nếu phục dụng số lượng lớn thì hắn sẽ có một biến đổi gì đó theo hướng tích cực.
Trở về thực tại, Long nhìn chằm chàm vào lão Dương như đang suy nghĩ nên giải quyết lão thế nào đây…
“Đừng… đừng giết tôi… cầu xin đại hiệp… ” Lão Dương lõi đời sao có thể không nhận ra ánh mắt từ gã thanh niên này là gì, lão biết đây là thời điểm để cầu xin vì nếu chậm trễ một chút thôi thì lão có thể không còn cơ hội nữa.
Long sững sờ vì bị lão già gọi là đại hiệp… mịa nó chứ hắn đã hành hiệp trượng nghĩa, diệt gian trừ bạo trước mặt lão bao giờ đâu… cơ mà… nghe cái danh xưng ấy hắn cũng hơi thích thích… chỉ là hơi thích một tí xíu thôi… hắc hắc… thôi thì tha cho lão một lần cũng được, dù gì hắn cũng không rãnh để quản lý toàn bộ khu mỏ.
Một giờ sau, toàn bộ mười tên cai còn lại cùng gần năm mươi công nhân ở mỏ khai thác kim cương đã tập trung trước căn nhà gỗ của lão Dương… à mà không còn của lão nữa, thời thế thay đổi, đảo khách vi chủ… quản ngục mới chính là vị đại hiệp Sói ca.
“Các ngươi nghe đây… hôm nay ta tuyên bố một việc, chủ nhân của khu mỏ và toàn bộ nơi đây thay đổi và chính là vị này, một cao thủ đáng kính… còn ta sẽ lui xuống làm phó quản ngục hỗ trợ ngài ấy… đã rõ chưa?”
Lão Dương nói mà như khóc trước mặt mọi người, mười tên cai thì cúi gầm mặt không dám ngẩng đầu vì sợ lỡ làm thiếu niên kia nổi giận thì chúng lại có kết cục thảm giống đồng bạn, xác mấy tên kia vẫn còn nằm vất vưởng trên mặt đất chính là minh chứng.
“Được rồi… các ngươi đi làm việc đi… ” Sắp xếp công việc xong, lão Dương tuyên bố mọi người giản tán, lão thì khom người trước Long nịnh nọt.
“Ngài quản ngục… ngài có yêu cầu gì không ạ?”
“Từ nay gian nhà này là của ta cùng bạn ở… lão cùng vợ dọn ra bên ngoài đi… ” Long tuyên bố.
“Vâng… vâng… tất nhiên… ” Lão Dương cười hèn mọn.
“Quản ngục… ngài có cần một tay xoa bóp không ạ? Thiếp thân tay nghề xoa bóp rất được nha” Kim Hồng nãy giờ run rẩy bây giờ đã hồi tỉnh lại, ả ngay lập tức hướng Long liếc mắt đưa tình, ngực thì ưởn cao làm hai bầu vú căng tròn lộ rõ qua lớp áp… ả nhận thấy cơ hội của mình tới, so với lão Dương gần đất xa trời thì thanh niên trẻ này có tiền đồ hơn nhiều… chỉ cần bám một chân vào hắn thì ả vừa được đổi đời, vừa được thỏa mãn nhu cầu bằng trai đẹp… một mũi tên trúng hai con chim còn gì tốt hơn.
“Cút!” Long không hề suy nghĩ một giây nào lạnh lùng quát khiến Kim Hồng giật bắn người, không tự chủ được mụ lùi ra sau vài bước đụng người lão Dương mới dừng lại, gương mặt mụ tái nhợt… không ngờ thanh niên này thoạt nhìn còn rất trẻ mà sức kháng cự với mị lực lại lớn đến như vậy.
“Đi chuẩn bị một bữa ăn ngon cho bọn tôi… nếu tối nay không có thì lão biết kết cục rồi đấy… ” Long nhìn lão Dương quát rồi dìu mọi người vào nhà bắt đầu chữa thương.
“Vâng!” Lão Dương nghiêm túc đáp, liếc nhìn Kim Hồng bên người mà lão nghiến răng nghiến lợi, không ngờ trước mặt chồng mà mụ dám câu dẫn gã đàn ông khác, trước mặt Long thì tất nhiên lão không dám có ý kiến rồi nhưng mà quyền uy của lão vẫn có, lão phải xử thật đẹp con đàn bà lẳng lơ này mới được.
“Đi… xuống bếp… hôm nay việc rửa chén do bà đảm nhiệm một mình… ” Lão Dương liếc vợ ra lệnh.
“Ông… ông dám?” Trải qua giây phút bàng hoàng, Kim Hồng sửng cồ với lão già, công việc rửa chén là việc nặng nề cỡ nào ở đây khi mấy chục cái miệng ăn cùng lúc, một mình mụ thì chắc đến sáng cũng còn chưa xong mất.
“Câm mồm! Khi nãy câu dẫn người ta mụ uốn éo ghê lắm cơ mà, vài ba cái chén có là gì… ” Lão Dương cười khẩy.
“Ông… ” Kim Hồng còn đang định nói gì nhưng mụ chợt tắt tiếng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của chồng, ánh mắt này chỉ xuất hiện khi lão muốn giết người mà thôi.
6 giờ tối, trong căn nhà gỗ là một bữa ăn thịnh soạn… nào gà, vịt, heo… đủ loại món ăn được bày ra trên chiếc bàn dài mà ngồi trên đó là Long cùng mười lăm người tù phạm, ai nấy cùng nhìn mấy món ăn trên bàn mà chảy nước dãi ròng ròng, họ đều liếc qua Long cầu mong hắn đụng đũa sớm một chút, không biết từ lúc nào Long trở thành thủ lĩnh của họ mặc dù hắn còn rất trẻ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn con cháu họ.
“Haha… nào… ăn thôi… ” Long cầm một cái đùi gà lên cười to, ngay khi hắn vừa hô từ đầu tiên mọi người nhào tới các dĩa thức ăn bằng hai tay mà bỏ qua đũa muống các thứ, có người còn trực tiếp cầm dĩa thức ăn lên vồ vào miệng, ở đây toàn cao thủ nên không sợ bị nghẹn, thoải mái mà thưởng thức đồ ăn.
Nhìn mười mấy cao thủ giờ đây lại như mười mấy tên ăn mày đói khát mà Long thầm than, đúng là cuộc đời, có thể lên voi xuống chó bất cứ lúc nào, nắm đấm càng mạnh thì làm voi càng lâu.
Để lại một bình luận