“Hihi… mông em cũng là nhờ được người ta xoa bóp thường xuyên mới được như vậy đó… anh nói phải không đại gia của em…” Mĩ Thoa nở nụ cười quyến rũ với Đoàn Ngạn Dĩnh, cùng lúc đó ả cố gắng ép thân mình vào ngực gã để cặp ngực kiêu ngạo của mình chèn ép lên làm Đoàn Ngạn Dĩnh dù cách lớp áo vẫn cảm giác rõ mồn một hai cái bánh bao thịt của ả.
“Bốp”
Một cú vỗ mạnh vào mông người đẹp, Đoàn Ngạn Dĩnh hai mắt trợn đỏ nhìn chằm chằm vào Mĩ Thoa như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái này ngay lập tức… đối diện Mĩ Thoa thấy thế lại càng dâm mị thò một tay xuống trắng trợn mò vào đũng quần của gã khiêu khích làm viên trung tướng như muốn nổ tung rồi.
“E hèm… Báo cáo Trung tướng, tôi có vài việc cần xin chỉ thị của ngài…” Đột nhiên tưởng chừng như hai con thú chuẩn bị lao vào nhau giao hoan thì một giọng nói bên ngoài vang lên khiến cả hai giật thót mình, Đoàn Ngạn Dĩnh nổi điên nhìn ra phía cánh cửa… gã biết đó là giọng của tên thuộc hạ đại tá của mình… kẻ mà gã ghét nhất vì chuyên phá đám mình.
Đứng bên ngoài, kẻ vừa mới lên tiếng sau một lúc nghe ngóng động tĩnh bên trong căn phòng thì biết mình đã thành công ‘ngăn chặn’ việc vui của trung tướng, hắn biết mình vừa ghi thêm vào bảng thành tích ‘kì đà cản mũi’ trong mắt trung tướng nhưng thực sự hắn không còn cách nào, hiện giờ đang trong toa tàu nhỏ… khắp nơi đều là quân nhân, nếu để Trung tướng làm bậy thì về lâu dài lòng quân sẽ dao động… sau này làm sau để họ còn nghe lệnh của hắn nữa.
“Haizzzz…”
Thở dài một hơi, viên đại tá rút từ trong túi quần một bao thuốc ra… hắn cẩn trọng rút một điếu thuốc lên châm lửa rồi chậm rãi rít một hơi dài… nhìn lên bầu trời thăm thẳm trên cao, hắn phì khói thuốc ra như đang cảm thán cho vận mệnh của mình.
Hắn tên là Thẩm Hoành, nhà làm nông truyền đời nhưng đến đời hắn thì đột nhiên sau khi đi nghĩa vụ hắn lại cảm thấy mê cái nghiệp lính tráng này, thế là hắn xin đầu quân vào quân đội chính quy, bằng bản lĩnh của mình hắn liên tục lập công được cấp trên coi trọng và thăng quân hàm nhanh gấp mấy lần người khác… tưởng rằng mình sẽ trở thành một viên tướng có thể lãnh riêng một trung đoàn đóng quân ở một địa bàn nào đó thì Thẩm Hoành biết tất cả những gì mình mơ ước đều là xa vời hay chỉ là mộng tưởng mà thôi… ngày lên quân hàm đại tá hắn nhận được lệnh đi lên vùng Tân Cương dưới trướng Đoàn Ngạn Dĩnh, lúc bấy giờ mới là thiếu tướng.
Về dưới trướng Đoàn Ngạn Dĩnh… Thẩm Hoành mới biết rằng tương lai của cuộc đời mình chính là trở thành một con chó dưới tay Đoàn Ngạn Dĩnh mà thôi, toàn việc quân từ huấn luyện đến hậu cần đều rơi vào tay hắn… nhưng đến lúc xét duyệt khen thưởng thì toàn bộ lại rơi vào người Đoàn Ngạn Dĩnh… Thẩm Hoành vẫn nhớ như in cái ngày mà hắn vội vã lên gặp viên Đại Tướng mà hắn kính trọng nhất để khiếu nại việc này thì cái câu nói mà hắn nhận được, câu nói mà suốt đời này ghim sâu vào óc hắn và dập tan hoài bão của một quân nhân đầy nhiệt huyết…”Hắn họ Đoàn, còn cậu thì không!”… phải, đó chính là câu trả lời mà Thẩm Hoành nhận được.
“Vù… vù…”
Chỉ còn lại âm thanh con tàu đang lao vun vút, Thẩm Hoành nhắm mắt cố gắng xua tan đi những suy nghĩ viển vông trong đầu, hắn đã có gia đình… giờ đây đứa con gái mới lên 6 tuổi là tất cả những gì quan trọng nhất đối với hắn, hắn biết rằng một khi mình đã hết giá trị thì Đoàn Ngạn Dĩnh sẽ không tha cho hắn hay thậm chí là gia đình hắn vì hơn ai hết hắn hiểu tính tình của gã… chắc chắn gã hận hắn nhưng gã đang cần hắn nên gã mới nuốt hận vào mà thôi.
“Thưa các hành khách… tàu chúng ta sắp ghé vào ga Quảng Sơn, tàu sẽ dừng lại 30 phút trước khi tiếp tục hành trình… chúc quý khách vui vẻ…”
Âm thanh của nữ thông báo viên vang lên trong khắp các toa tàu làm Thẩm Hoành tỉnh lại, hắn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho hai tên lính canh bên cạnh mình… chúng ngay tức thì nhận ra ánh mắt của hắn rồi khẽ gật đầu rời đi… chúng chính là tâm phúc của gã nên hiểu lệnh của gã là gì, đó chính là thiết lập các trạm gác và đề cao công tác an ninh khi tàu dừng tại ga.
“Kít… kít…”
Năm phút sau tiếng phanh báo hiệu tàu đã vào ga, chiếc tàu siêu tốc giảm tốc nhẹ nhàng rồi dừng lại tại ga Quảng Sơn. Ngay khi tàu vừa dừng, tại cửa ra ba toa đầu tàu đều xuất hiện hai tên quân nhân gương mặt lạnh lùng bước xuống đứng cảnh giới tại cửa… trên tay tên nào cũng là khẩu M4A1 đã lên nòng sẵn… điều này làm ga tàu lúc trước còn đang sầm uất rộn ràng tiếng cười nói giờ lại trở nên im ắng đáng sợ, ai cũng nhìn nhìn những khẩu súng trên tay mấy tên lính kia mà ngầm hiểu có một nhân vật không tầm thường đang hiện diện trên con tàu kia.
“Bánh bao… bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây…”
“Bánh mì Quảng Sơn… hai tệ một ổ… ăn ngon không lỗ… mại zô mại zô…”
Trong không khí yên lặng đáng sợ ấy đột nhiên xuất hai thanh niên lưng đeo hai cái giỏ to vừa đi vừa hét vang chào hàng khiến ai nấy đều khó hiểu hướng ánh mắt tới… hai thằng này ngáo đá ngại sống lâu hay sao không nhìn thấy tình hình hiện tại.
“…”
“…”
“Câm mồm… ra chỗ khác mà rao…” Thấy hai tiếng rao ồn ào vẫn liên tục từ miệng hai tên thanh niên phát ra, một tên quân nhân không nhịn được quắc ánh mắt lạnh lùng gầm lên hướng bọn chúng.
“Úi… ấy chết… tiểu nhân mắt không tròng không thấy quan gia ngài… xin lỗi… xin lỗi…” Tên bán bánh bao co rụt người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về toa tàu vội thối lui vài bước lắp bắp xin lỗi khiến người xung quanh đưa ánh mắt khinh bỉ tới, đồ không biết sống chết giờ biết sợ rồi sao.
“Bánh mì…” Trái ngược lại tên bán bánh mì vẫn đang chuẩn bị rướn cổ chuẩn bị rao làm gã quân nhân sầm mặt, thằng này thật muốn chết, hắn giương khẩu súng về phía gã như muốn nổ súng mà gầm lên:
“Oắt con… không nghe tao bảo gì à?”
Đến đây mọi người ở sân ga hoảng sợ nhìn khẩu súng kia mà vội vàng thối lui ra sau hết cỡ, lỡ đâu ăn đạn lạc thì chết mịa.
“Hử… Quan gia… ngài nói tôi hả?” Tên bán bánh mì quay đầu khó hiểu nhìn gã quân nhân hỏi với vẻ ngây thơ vô tội làm ai nấy cũng tức điên, mày giả ngu hay thật sự ngu đây.
“Khốn kiếp… Ọc!” Tên quân nhân nổi khùng đang chuẩn bị nói gì đó nữa nhưng đột nhiên hắn trợn trắng mắt ôm cổ họng ú ớ khiến mấy tên lính còn lại khó hiểu đưa mắt sang… cơ mà chúng kinh hãi tột độ vì lúc này đây trên cổ tên kia là một con dao đã đâm vào lút cán… máu tươi như vòi rồng phun trào ra xung quanh.
“Chó chết!”
Không biết tên nào lên tiếng trước, năm tên quân nhân dù sao cũng là thân qua bách chiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nắm chặc khẩu súng trong tay đang định đưa mắt tìm kiếm thủ phạm… nhưng… đã muộn.
“Vút… vút…”
Lưỡi kiếm chớp lóe.
Mọi người ở sân gà trợn mắt há hốc mồm với cảnh tượng phía toa tàu, hai gã thanh niên lúc trước còn đang gào cổ bán bánh mì với bánh bao giờ đây đang đứng trước cửa toa tàu, trên tay chúng là hai lưỡi kiếm nhỏ đang nhỏ máu tí tách… không ai hiểu chuyện gì đến khi mười mấy giây sau… năm cái đầu người cứ thế mà rời khỏi cổ năm tên lính… năm cái cổ không đầu biến thành năm cái vòi máu phun thẳng lên trời chẳng khác nào phim kinh dị.
“Bịch… bịch…”
Ngay tức thì có người không chịu được ngã xuống ngất xỉu, đến cả người gan dạ nhất cũng không thể nhịn được cơn buồn nôn đang sôi trào.
Trở lại cửa toa tàu, hai tên sát thủ sau khi hạ thủ xong sáu mạng người vẫn với khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc liếc nhau ra hiệu, ngay tức thì tên bán bánh bao nhắm ngay toa thứ hai cũng là toa tàu của trung tướng Đoàn Ngạn Dĩnh lao vào, tên còn lại theo ngay sau… xem ra chúng đã tính toán kĩ các bước hành động cũng như thăm dò chính xác vị trí của mục tiêu.
… Trong tòa tàu thứ hai…
Thẩm Hoành rít xong điếu thuốc thì vứt nó xuống sàn dùng mũi giày dụi dụi tàn thuốc, bất chợt cả người hắn rùng mạnh… một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên… đã từng trải qua nhiều hiểm nguy… Thẩm Hoành cảm giác được nguy hiểm trí mạng sắp xảy ra.
“Roạt…”
Bản lĩnh của một quân nhân trỗi dậy, không chần chừ một phút giây nào Thẩm Hoành rút khẩu súng lục bên hông rồi vặn núm cửa lao vào trong căn phòng của Đoàn Ngạn Dĩnh cùng lúc gào lên với hai tên lính lúc này đã trở lại bên cạnh mình.
“Báo động… có địch tập…”
Hai tên quân nhân chưa kịp phản ứng lại với hành động của đại tá nhưng chỉ là thoáng sững sờ vài ba giây mà thôi, ngay tức thì một tên rút bộ đàm ra… tên còn lại thì giơ khẩu M4A1 lên nhắm về hướng cửa ra vào.
Trong phòng…
Đoàn Ngạn Dĩnh giật mình kinh hãi khi có kẻ lao vào phòng mình, trên đùi gã… người đẹp Mĩ Thoa cũng bị hành động của Thẩm Hoành làm thót tim… đến khi nhìn thấy kẻ xông vào cả hai mới thở ra một hơi.
“Chuyện gì?” Đoàn Ngạn Dĩnh nhăn mặt lên tiếng hỏi Thẩm Hoành với giọng cực độ khó chịu… hắn thề nếu không có lý do chính đáng thì lần này hắn thật sự sẽ xuống tay với tên này.
“Trung tướng… có địch… Rầm!” Thẩm Hoành gấp giọng trả lời, tiếp đó gã giật mạnh cánh cửa đóng sập lại rồi giương nòng súng thằng hướng cánh cửa… chỉ cần một di động nhỏ hắn sẽ không ngần ngại nổ súng.
“Địch? Địch… địch…” Sững sờ sau khi nghe câu trả lời của cấp dưới… Đoàn Ngạn Dĩnh lẩm bẩm vài tiếng rồi thoáng chốc gương mặt biến sắc từ hồng sang trắng xanh sợ hãi, hắn mò mầm khẩu súng ở hông mình theo bản năng nhưng đã quên đi mình đã tháo nó để vào học tủ từ đời nào vì người đẹp không thích thấy súng đạn lúc gần gũi.
Mĩ Thoa cũng sợ chết khiếp khi nghe Thẩm Hoành nói, ả sợ quá khiến hai chân cứng đơ không di chuyển được làm Đoàn Ngạn Dĩnh cũng ‘kẹt theo’.
“Tạch… tạch… tạch…”
Ba người trong căn phòng đang trong căng thẳng tột độ thì bất chợt tiếng súng nổ, cả sáu cái lỗ tai có thể nghe rõ mồn một tiếng súng M4A1 xả đạn… từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra sau gáy Đoàn Ngạn Dĩnh… lần đầu tiên trong đời gã đối mặt với chuyện này… mang tiếng Trung tướng quân đội nhưng gã chưa bao giờ tham gia một trận đánh nào thật sự mà chỉ cần ăn ngủ, chơi gái cho tốt đợi dịp xét duyệt cuối năm lại nhờ uy vọng của gia tộc cướp đi chiến công của cấp dưới.
Thẩm Hoành thì khác, hắn bình tĩnh nghe rõ những tiếng động đằng sau cánh cửa kia… nghe tiếng thuộc hạ nổ súng thì hắn cảm thấy yên tâm phần nào vì hắn cho rằng đang ở trên tàu, không gian giới hạn nên cho dù đối phương thân pháp uyển chuyển đến cỡ nào cũng không thể nào né khỏi làn đạn của một quân nhân dày dạn kinh nghiệm được.
Nhưng đến khi nghe tiếng động tiếp theo thì Thẩm Hoành cũng biến sắc…
“Vù… vù… roẹt… xịch…”
“Xịch…”
Sau vài giây, không còn tiếng súng nổ hay bất cứ âm thanh nào khác… tay cầm súng của Thẩm Hoành run run… bởi vì hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa… trong đầu hắn lúc này là vô vàn những suy tính đến tình huống bên ngoài… hắn không thấy tiếng súng nổ nào khác chứng tỏ đối phương không sử dụng súng… nếu thế thì tiếng động kia là gì? Nó nghe như tiếng chém nhưng hắn không thể nghĩ ra kẻ nào có thể áp sát được hai nòng súng M4A1 trong một không gian cực hẹp như thế… khoan đã… trừ khi!!!!
Thẩm Hoành đổ mồ hôi lạnh rồi, hắn biết… đối phương không phải quân nhân mà là… cao thủ.
“Kẻ nào bên ngoài? Lên tiếng đi!”
Trái ngược với Thẩm Hoành, Đoàn Ngạn Dĩnh không còn nghe thấy tiếng súng nữa nên tưởng kẻ xâm nhập đã được thuộc hạ giải quyết sạch sẽ vì hắn tin tưởng vào sát thương của khẩu M4A1… hắn đã quá quen với cuộc sống quyền quý được bao bọc dưới sự bảo hộ của hộ vệ rồi đâu mường tượng được nguy hiểm như thế xảy ra với mình.
“Cạch…”
Núm cửa xoay tròn… Thẩm Hoành trợn hai mắt nhìn chằm chằm về phía đó, hắn muốn nổ súng nhưng hắn sợ… hắn sợ kẻ đến mạnh đến nỗi hắn không thể chống lại… cuối cùng bản năng của một người quân nhân khiến hắn cắn răng bóp cò súng.
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Ba phát đạn ngay tức khắc nổ lên, chỉ trong tích tắc cánh cửa hiện lên ba lỗ thủng do đầu đạn xuyên thủng.
Đoàn Ngạn Dĩnh bị hành động của Thẩm Hoành làm cho hơi bất ngờ.
“Rầm!”
Ngay khi đang tập trung, đột nhiên Thẩm Hoành bất ngờ vì cánh cửa cứ thế bị đánh bay thằng tới người hắn nhanh đến mức hắn không thể phản ứng… hắn đã đoán đúng… đối phương là cao thủ.
“Ầm! Rầm!”
Cánh cửa mang theo một lực đạo kinh khủng đập vào người Thẩm Hoành rồi mang theo hắn bay thẳng ra sau đập mạnh vào thành tàu mới dừng lại.
“Hự… phụt… phụt…”
Thẩm Hoành nằm dưới cánh cửa rên rỉ phun ra hai búng máu lớn, dù gì cũng là một quân nhân tinh anh, cơ thể hắn cũng có phần cứng rắn hơn người bình thường nhiều nhưng việc bị nội thương là không tránh khỏi, hắn biết đối phương cực mạnh.
“Kẻ… kẻ nào… có biết ta là ai không… dám… dám động vào Đoàn gia không sợ Đoàn gia ta diệt cả tộc mày sao?”
Để lại một bình luận