“Hít!”
Ở dưới, mọi người nghe xong đều hít sâu một hơi, Đấu Tháp lần này lại để mọi người tham dự, lại còn phát thiệp mời… chỉ cần chuẩn bị hậu lễ ngày đó lấy lòng được mấy vị trưởng lão chẳng phải là sẽ đạt được lợi ích to lớn sao… chưa biết chừng ngày đó Đại trưởng lão còn vừa ý một món bảo vật nào đó thì chẳng phải là… nghĩ tới mà ai nấy không giấu được vẻ điên cuồng trong ánh mắt.
Đấu Tháp cứ hai năm một lần sẽ được tổ chức để các trưởng lão khiêu chiến nhau để leo lên các vị trí cao hơn, thông thường thì không cho ai tham dự và chỉ tổ chức trong nội bộ Thập Lục Tháp nhưng năm nay Độc Cô Cầu Bại lại ra lệnh cho người ngoài tham gia dưới hình thức thiệp mời, đến Bất Tử Lão Nhân cũng không hiểu ý đồ của hắn là gì cơ mà mệnh lệnh của Đại trưởng lão chính là trời, không ai dám phản đối.
Kết thúc buổi tuyển chọn, các gia tộc cùng cao thủ lục đục ra về, duy chỉ có đoàn người Đoàn gia là ở lại, gương mặt ai cũng tái xanh khi nghĩ tới cảnh không làm Lục trưởng lão đại nhân không vừa lòng, khi nãy ý tứ của Nhị trưởng lão đã quá rõ ràng, sống chết của gia tộc phụ thuộc vào ý nghĩ của Dâm Ma.
“Ông nội! Chúng ta phải làm gì đây?” Gia chủ Đoàn gia Đoàn Ngạn Hồng hướng lão già Đoàn Ngạn Ngôn hỏi, gã cũng không hề trách lão vì khi nãy nếu lão không ra tay thì hắn cũng ra tay, nhìn cảnh em ruột vì người ta giết giữa đương trường thì hỏi làm sao gã chịu nỗi. Nhưng giờ đây thì quan trọng hơn chính là an nguy của hơn ngàn người mang họ Đoàn, nếu tên khốn kiếp kia không bỏ qua thì Đoàn gia bị diệt tộc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nắm giữ mạch khoáng kim loại và độc quyền về nghề rèn khiến Đoàn gia cũng làm mếch lòng không ít người, dậu đổ bìm leo là câu ngạn ngữ trong giang hồ lúc nào cũng có thể xảy ra.
“Tùy tình hình… lần này ta đã mang tới tai họa cho gia tộc rồi… nhìn bọn Đổng gia thì có lẽ chúng đang mưu mô điều gì đó…” Lão già Đoàn Ngạn Ngôn nheo mắt nhìn một gia tộc khác đang bao vây xung quanh lấy vị tân trưởng lão Dâm Ma nịnh nọt, chúng chính là Đổng gia… kẻ thù không đội trời chung với Đoàn gia của lão.
Phía xa… đối diện Long lúc này cũng là một người già nhưng lại là một lão thái bà, bà ta chính là lão tổ của Đổng gia.
“Khặc khặc… Lục trưởng lão quả là danh bất hư truyền, ra tay một lần là chấn kinh quần hùng… mụ già này bội phục bội phục.”
Đổng Nghiên hướng Long nịnh hót khiến Long nhíu mày, hắn tin tưởng Đổng gia chắc hẳn có ý đồ gì đó muốn tiếp cận mình.
“Ha ha… cảm ơn Đổng bà bà… ta cũng chỉ là gặp may mắn thôi… không biết Đổng bà bà còn có việc gì không?” Long cười khẩy nói bâng quơ.
“Lục trưởng lão quả là anh minh… lần này lão nô đến vấn an ngài đúng là có việc… ngài cũng thấy rồi đấy, lão già Đoàn gia khi nãy nếu không có Nhị trưởng lão ra tay thì…” Đổng Nghiên vừa nói ngập ngừng vừa liếc qua sắc mặt Long, khi bắt gặp gương mặt giận dữ của hắn mà mụ vui mừng, quả nhiên là Dâm Ma đã mang thù nhà họ Đoàn.
“Lục trưởng lão… Đoàn gia đã không coi ngài ra gì thì nhất định ngài phải ra tay, lão nô cũng không che dấu làm gì, Đổng gia và Đoàn gia xưa này như nước với lửa… lần này lão nô cầu xin Lục trưởng lão giúp đỡ một tay để trừ đi kẻ thù của gia tộc… cũng là kẻ thù của Lục trưởng lão ngài đây…” Đổng Nghiên uốn éo lời nói.
Nghe mụ già ăn nói một cách trơn tru mà Long cười thầm trong lòng, cái gì mà kẻ thù chung chứ? Bây giờ Đoàn gia đang run như cầy sấy vì sợ hắn báo thù kia kìa cần gì phải nhờ đến mụ, xem ra mụ định kéo hắn vào để giúp mụ giải quyết Đoàn gia danh chính ngôn thuận và tốn ít sức lực đây mà, tưởng hắn là con nít ranh sao?
“Hà hà, Đổng bà bà nói thế là chưa đúng rồi, bản trưởng lão là bộ mặt cho Thập Lục Tháp vô thượng sao có thể lấy công báo thù riêng được, như thế thì chẳng phải uy danh của bản trưởng lão bị hoen ố đi nhiều sao… không được… không được” Long lắc đầu.
“Móa… thứ vô liêm sĩ mi cũng có uy danh sao…” Đổng Nghiên nghiến răng nghiến lợi nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra, bây giờ mụ mới nhận ra gã Dâm Ma đứng trước mặt mình là một tên lõi đời cỡ nào, không bị thù hận che mờ đi lí trí… nhận ra ngay âm mưu của mụ, kẻ này không hề đơn giản một tí nào.
“Phải… phải… là lão nô thất kính… không suy nghĩ sâu xa đến như vậy… mong Lục trưởng lão bỏ qua cho…” Đổng Nghiên với vẻ mặt nghiêm túc chắp tay bái Long một bái nhận tội.
“Không sao… không sao…” Long xoa tay cười nhẹ… mụ già, định đưa ta vào tròng sao, không dễ đâu.
“Là thế này thưa Lục trưởng lão, mừng ngày thành công đánh bại các cao thủ trở thành tân trưởng lão, tối nay Đổng gia tôi có tổ chức một buổi tiệc ở Thiên Đường Ẩm Thực để chúc mừng ngài… hy vọng ngài không chối từ…” Đổng Nghiên tiếp tục nịnh bợ, mụ không tin với cái giá mà Đổng gia sắp sửa đưa ra gã Dâm Ma này không về phe mụ.
“Thiên Đường Ẩm Thực?” Long hơi bất ngờ với đề nghị của Đổng Nghiên vì khi đặt chân lên mảnh đất này hắn đã từng nghe lão nói về Thiên Đường Ẩm Thực, đó là một nhà hàng của Độc Cô gia chỉ phục vụ những người cao quý trong giang hồ với những món ăn đặc biệt quý giá, tất nhiên cái giá phải trả cũng là vô cùng cao… ăn ở Thiên Đường Ẩm Thực chính là một trong những cách khẳng định tên tuổi trên giang hồ… lần này xem ra Đổng gia quyết tâm kéo hắn lên con thuyền diệt Đoàn gia nên mới bỏ ra một cái giá lớn đến thế…
“Haha… được… nhất định ta sẽ đến! Đổng bà bà, cáo từ”
Long cao hứng cười to chắp tay với Đổng Nghiên rồi hướng về phía các trưởng lão bên trong để dự cuộc họp nội bộ của Thập Lục Tháp, tối nay nhất định sẽ rất đặc sắc đây.
Ba mươi phút sau, được người hầu dẫn qua các cánh cửa với nhiều lớp canh gác cẩn mật, Long với hình dáng Dâm Ma rốt cuộc cũng đi tới một căn phòng trang trọng với một chiếc bàn lớn ở giữa, ngồi ở phía bên trái là một hàng những lão già họm hẹm râu tóc trắng toát đang nhắm mắt lim dim nhưng khiến Long kinh hãi là hắn cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ mười lão già này… khẽ hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, hắn hướng về phía Nhị trưởng lão đang ngồi chễm chệ ở chỗ cao nhất đầu bàn.
“Bái kiến Nhị trưởng lão…” Tiến lại gần Bất Tử Lão Nhân, Long cúi đầu chào… trong thâm tâm hắn thực sự rất muốn… rất muốn một chưởng vỗ chết lão… một đấm đánh tan cái khuôn mặt hiền hậu bên ngoài nhưng rắn rết bên trong của lão gì này nhưng hắn nhịn… hắn không phải một thằng nhóc mù quáng bởi thù hận… giờ đây hắn có kế hoạch của riêng mình… trước khi tìm được tung tích của Thảo và Quỳnh Anh hắn phải bảo vệ lớp vỏ bọc này của mình.
“Tốt… đến đây Lục trưởng lão… haha… ta giới thiệu ngươi với mọi người… đây là mười vị Nguyên Lão lâu đời của Thập Lục Tháp chúng ta, bọn họ đều đã lui về ẩn cư nhưng trong những buổi họp quan trọng không thể không có mặt họ, kinh nghiệm của họ chính là thứ quý báu mà các ngươi… những tân trưởng lão phải học tập… rõ chưa?” Bất Tử Lão Nhân hướng Long cười cùng lúc đó lên tiếng dặn dò hắn cũng những vị tân trưởng lão đang ngồi.
“Rõ… xin Nhị trưởng lão an tâm…” Các vị tân trưởng lão đồng loạt lên tiếng hướng Bất Tử Lão Nhân hô to, Long cũng không một giây chần chừ hô theo… thì ra là mười lão gia hỏa làm trưởng lão trước đây… không biết còn lão bất từ nào còn sống hay không nhưng chỉ thế này thôi hắn cũng bị thực lực của Thập Lục Tháp chấn kinh rồi.
Đợi Long ngồi xuống, Bất Tử Lão Nhân hướng Đao Thánh gật nhẹ đầu ý ra hiệu cho hắn phát biểu.
“Hừm!” Đao Thánh đứng dậy, liếc quanh những tân trưởng lão một hồi, đặc biệt là khi ánh mắt lướt qua Long còn kèm theo một ít tức giận nhưng ngay lập tức bị che dấu đi…
“Như các ngươi đã biết… chúng ta là Thập Lục Tháp… là đấng tối cao duy trì an ổn cho giang hồ rất rất nhiều năm trước… các ngươi là các trưởng lão, được hưởng đãi ngộ cao quý của tổ chức thì cũng kèm theo trách nhiệm nặng nề… 300 năm trước, thủ lĩnh của Thập Đại Ác Nhân là Diêm La bị Đại trưởng lão đả thương dẫn theo đám tàn quân trốn về vùng núi hiểm ở Tân Cương, ta nhận được tin báo gần đây chúng lại xuất hiện, theo nguồn tin mật thì Thập Đại Ác Nhân mới đã xuất hiện, rất có thể chúng là truyền nhân của mười tên ác ma khi xưa… người của ta ở Tân Cương đã bị chúng giết không ít… ta muốn ba vị trưởng lão tới Tân Cương để bình ổn bọn phản loạn, không biết vị nào có hứng thú?” Đao Thánh dõng dạc nói to.
Long ngồi ở chiếc ghế thứ 6 cũng là vị trí của Lục trưởng lão mà nội tâm hơi có chút rung động, Thập Đại Ác Nhân đã quá nổi tiếng trên giang hồ rồi, chúng là mười tên ác ma chuyên môn dùng người sống để tu luyện tà công, coi mạng người như cỏ rác nên bị liệt vào danh sách ma đầu phải tiêu diệt… 300 năm trước, thủ lĩnh của chúng chính là Diêm La bị đánh trọng thương chạy về một vùng núi hiểm… nghe Bất Tử Lão Nhân nói hắn mới biết kẻ đả thương gã là Độc Cô Cầu Bại… không ngờ là ngoài Satan thì vẫn còn có kẻ sống sót dưới tay Độc Cô Cầu Bại, xem ra Diêm La cũng không phải hạng vừa. Nhưng điều làm Long rung động không phải là Thập Đại Ác Nhân kia mà là vùng đất Tân Cương… Tân Cương, mộ của Trụ Vương chính là ở đó, hôm qua Thiên đã gửi hình ảnh cho Long qua điện thoại, chỉ vài thao tác nhỏ hắn đã xác định được vị trí là một vùng núi hiểm địa ở sâu trong vùng đất Tân Cương hỗn loạn này.
“Tam trưởng lão… tôi xin nhận nhiệm vụ này…” Nghĩ ngợi một lúc, Long đứng dậy hướng Đao Thánh hô trong khi các trưởng lão đang xì xầm bàn luận
“… Ồ…”
…
Tiếng ồ khe khẽ vang lên, ai nấy cùng đưa mắt nhìn tên Dâm Ma không biết sống chết này… 300 năm qua Thập Đại Ác Nhân tuy rằng đã chết nhưng chắc chắn hậu nhân của chúng vẫn còn, đã dám xuất hiện trên giang hồ thì chứng tỏ chúng không yếu… chẳng lẽ hắn không có đầu óc hay sao mà nhận nhiệm vụ nguy hiểm này, riêng Đao Thánh thì mặt vui vẻ khi tên điên này nhận nhiệm vụ.
“Lục trưởng lão… ngươi hãy suy nghĩ kĩ lại, đừng nông nổi đến khi hỏng việc thì lại tiếc nuối…” Bỗng dưng Bất Tử Lão Nhân híp mắt nhìn Long nói khiến mọi người sững sờ, họ chưa bao giờ thấy lão như vậy.
Long cũng có chút bât ngờ, không ngờ lão lại hướng hắn khuyên can… chẳng lẽ lão nhận ra được cái gì đó, không phải chứ? Vì nếu nhận ra hắn thì lão lại càng muốn hắn đi đên Tân Cương hơn nữa mới phải, trong mắt lão thì hắn chả khác nào món đồ chơi cần gì phải chơi tâm kế làm đếch gì… Long không hiểu vì sao nhưng hắn đã quyết phải đến Tân Cương lần này bất cứ giá nào vì lăng mộ Trụ Vương quá quan trọng với hắn.
“Nhị trưởng lão an tâm… tôi xin hứa sẽ dốc hết sức mình đánh bại bọn ác ma này thể hiện quyền uy của Thập Lục Tháp là vô thượng mãi mãi cũng như sự trung thành của tôi với ngài” Long chắp tay nói.
Người nói vô ý, người nghe hữu ý… hai mắt Bất Tử Lão Nhân lóe lên một tia sáng kỳ dị khi câu nói của Long lọt vào tai lão… ‘trung thành với ngài’… nó làm lão rung động.
“Được! Chỉ cần ngươi bình ổn được Tân Cương thì lão phu sẽ thỉnh Đại trưởng lão ban thưởng to lớn cho ngươi… nếu không còn vị trưởng lão nào nhận nhiệm vụ lần này thì lão phu sẽ cử mười vị hộ pháp theo ngươi để hỗ trợ…” Bất Tử Lão Nhân vuốt râu cười to khiến mọi người trợn trắng mắt… cái này cũng quá… quá là thiên vị Dâm Ma đi… không phải hắn là con tư sinh của lão đấy chứ… Thập Lục Tháp tuy rằng có tới hơn trăm vị hộ pháp nhưng đôi khi tháp tùng các trưởng lão đi công vụ chỉ có hai người… quá lắm thì là ba người nếu nhiệm vụ nguy hiểm cơ mà lần này đi theo Dâm Ma tới Tân Cương là mười vị… mười vị đấy.
Mười vị Nguyên Lão đang nhắm mắt lim dim cũng bị lệnh của Bất Tử Lão Nhân làm cho mở mắt, mười lão già nhìn thoáng qua Long một cái rồi lại nhắm mắt lại, không ai biết họ đang suy nghĩ điều gì.
Long thì mặc kệ, hắn có suy tính của riêng mình… nếu lúc nào cũng ngại ngần thì hắn sao có thể có được ngày hôm nay… bản tính của hắn là xông pha… hiểm nguy lúc nào cũng đi theo cơ hội.
Buổi tối, Long sau khi tắm rửa sạch sẽ cùng lão già Tiêu Nghệ trong bộ dáng người hầu đi đến Thiên Đường Ẩm Thực là một tòa nhà cao vút trong một bãi đất rộng lớn ở giữa thành phố… là trưởng lão, đãi ngộ của hắn đương nhiên là cực kì lớn, chiếc xe chở hắn là chiếc Limousine mạ vàng, trước mui xe là chiếc cờ Thập Lục Tháp cao quý thể hiện sự quan trọng của người ngồi trong xe.
“Xin chào các vị khách quý đến với Thiên Đường Ẩm Thực”
Vừa bước xuống xe, Long cùng Tiêu Nghệ được một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ sườn xám Trung Hoa bó sát cơ thể cúi đầu nói, thân hình lồi lõm cùng với giọng nói êm dịu làm Long không thể không sững sờ vài giây trước người đẹp, dù gì hắn cũng là thanh niên mới hai mốt tuổi, trước mỹ nhân thế này có một chút rung động cũng là điều dễ hiểu.
Để lại một bình luận