“Tìm người? Lão tìm ai?” Long khó hiểu hỏi.
“A di đà phật! Người ngay không nói tiếng lóng, lão nạp tới đây là mong muốn hai vị cùng theo mình trở về Thiếu Lâm Tự… đất phật từ bi hỉ xả sẽ giúp tịnh hóa cái ác trong hai vị thí chủ, giúp hai vị trở lại con đường chính đạo…” Lão tăng nói.
“Lão tăng… xưng hô sao?” Long hỏi.
“Bần tăng Thích Tọa Thiện!” Lão tăng trầm ổn trả lời.
“Tọa Thiện đại sư? Ngài là một trong Thất Phật của Thiếu Lâm?” Diệp Siêu đã tỉnh từ lúc nào nghe thấy sửng sốt hỏi.
“Thất Phật?” Long quay sang tò mò.
“Là bảy lão tăng đức cao vọng trọng cùng võ công siêu tuyệt được ví như bảy Phật sống của Thiêú Lâm Tự đó nha!” Diệp Siêu kính nể nói.
“A di đà phật! Phật sống cái danh này lão nạp thật là không dám nhận rồi…” Tọa Thiện lắc đầu nói.
“Tọa Thiện đại sư, ngài tại sao lại muốn chúng tôi về Thiếu Lâm Tự để tịnh hóa cái gì gì đó?” Long hỏi.
“A di đà phật! Thí chủ cùng nữ tử sau lưng sát khí quá nặng, đặt biệt là thí chủ còn là Ma khí hơn một cấp độ so với Tử khí càng phải mau chóng quay đầu là bờ tránh cho muôn dân phải lâm vào cảnh lầm than vì một đại ác ma xuất thế…” Tọa Thiện nói.
“Đại sư! Điểm này ngài an tâm, tôi tu ma nhưng tôi tin chắc rằng mình không bao giờ lạm sát người vô tội.” Long quả quyết nói, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ là dựa vào thực lực để sát hại những sinh linh bình thường.
“Mô phật! Bây giờ không nhưng tương lai không đảm bảo thí chủ sẽ không làm thế… bần tăng làm thế cũng là vì tốt cho thí chủ… hai người theo bần tăng đi thôi…” Tọa Thiện nở nụ cười hiền hòa nói.
“Nếu chúng ta không đi thì sao?” Long linh tính mách bảo lão tăng này không dễ thuyết phục rồi.
“A di đà phật! Vì cứu khổ cứu nạn nên bần tăng buộc phải ra tay… hai vị thí chủ… mong rằng hai vị hiểu được mà lựa chọn con đường đúng đắn…” Tọa Thiện đạo mạo nói.
“Đại sư, mỗi người đều có đạo của riêng mình… ngài cũng không thể bắt mọi người đều đi tu đạo phật đúng không?” Long cười nói, hắn đây là thật lòng không muốn động thủ với vị này bởi vì trong nội tâm hắn là quý trọng một lão tăng đức độ nhân từ như Tọa Thiện, hắn không cảm nhận được sát khí từ lão… đây chắc hẳn là do lão lo nghĩ cho dân chúng mà thôi.
“A di đà phật! Lão nạp đã quyết rồi nên thí chủ hãy là đi theo lão nạp thôi!” Tọa Thiện nói.
“Tọa Thiện đại sư… tiếc là tôi phải nói một chữ ‘không’ với ngài rồi!” Long toàn thân vận khí đề phòng, muốn hắn đi? Con hắn ai cứu, người thân hắn ai tìm về?
“Mô phật! Xem ra bần tăng không còn cách khác rồi! Hai vị, thứ lỗi cho lão nạp rồi”
Vừa nói xong, Tọa Thiện áo cà sa tung bay… bàn tay rời khỏi chuỗi hạt mà thân hình vũ động tung một chưởng ấn về phía Long.
“Như Lai… Thần Chưởng…”
“Oanh!!!”
Chưởng ấn hình tay phật khổng lồ kéo theo phật khí vàng rực tạo cho Long uy áp kinh người, hắn ngưng trọng không dám coi thường mà toàn thân ma khí vận chuyển.
“Để xem ma cùng phật ai mạnh hơn… ra đi… Ma Long Loạn Vũ…” Long gầm lên tay chưởng chuyển động tung một chưởng ấn hình rồng đối chưởng với bàn tay phật kia.
“ẦM!” Chưởng ấn chạm nhau… tay phật mạnh mẽ xóa tan hắc long bay thẳng đến người Long khiến hắn bị đánh bay như một quả bóng thẳng đến tường bao mới ngã xuống.
…
“Khà khà… đủ bá đạo… đủ mạnh mẽ…” Long chật vật bò dậy, quả nhiên phật khí là đối lập với ma khí, ăn một chưởng của lão tăng mà hắn đã cảm thấy cơ thể sắp phân giải vì phật khí bạo toái trong người rồi.
Đây cũng là do Long chỉ mới tiếp xúc với Ma chưởng hay nói cách khách là nhập môn nếu không hắn cũng phải ăn thiệt thòi đến thế… cơ mà… Tọa Thiện không đợi chờ hắn tu luyện… lão dậm chân bay vụt tới chỗ hắn, lão bỏ qua Đát Kỷ vì cảm thấy nam nhân này mạnh hơn nàng.
“Lão cẩu quá đáng… ta chém chết lão… Ma đao hiện…” Long giận dữ gầm lên, ma đao chỉ trong sát na hình thành trong tay hắn… nắm ma đao hắn bổ một nhát vào đầu Tọa Thiện lúc này đã tới gần.
“A di đà phật! Thí chủ đã sắp nhập ma… bần tăng đây là vì muôn dân trăm họ…” Tọa Thiện vẫn giọng hiền từ lên tiếng, lão khẽ lách người qua cú chém của Long… tay chưởng biến thành trảo quặp vào đầu Long.
“Pặp!”
“A… lão cẩu… lão đang làm gì… Aaaaaaaaaaaaaaa” Long gào thét vì hắn rõ ràng sinh cơ của mình đang trôi đi khi bàn tay của Tọa Thiện chụp lên đầu mình, phật khí của lão đang phân giải ma khí trong người hắn với tốc độ kinh người.
“A di đà phật! Tu ma là tội lỗi, nhập ma là tội ác” Tọa Thiện nói.
“Chó má lí luận… kẻ mạnh luôn luôn đúng, lão tử liều mạng với ngươi!” Long hai mắt đen kịt ma khí, mặt mày dữ tợn vặn vẹo đáng sợ… hắn vận hết sức bình sinh tung một đấm vào người Tọa Thiện.
“Oanh!” Quyền đến quá mãnh liệt làm Tọa Thiện không thể không rời tay khỏi đầu Long… nhưng mà lão chỉ là lui ra sau ba bước mà cơ thể vẫn không tổn hại gì sau khi ăn một quyền chính diện.
“Hảo thân thể! Lão cẩu… hôm nay lão tử chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng…” Long không đợi chờ mà ra tay, ma đao trong tay hắn vung tới chém vào Tọa Thiện.
“A di đà phật! Như Lai Thần Chưởng… Phật Pháp Vô Biên…” Tọa Thiện thân pháp vũ lộng né cú chém của Long, lão lại ra một chưởng hướng Long đánh tới… lần này hai người chỉ cách nhau mấy bước chân nên Long ăn trọn toàn bộ.
“Oanh!” Ăn trọn một chưởng của lão tăng, Long không bay ngược ra sau mà cả người cứng đờ… hắn cúi xuống nhìn bụng mình giờ đã trống trơn một lỗ thủng to từ trước ra sau, ma khí của hắn trào ra không ngừng nhưng không thể chữa trị được.
“Mô phật! Ma đạo chỉ mang đến khổ đau… thí chủ là sai rồi…” Tọa Thiện nói, áo cà sa của lão vẫn tung bay, cả người tràn ngập phật quang như một đức phật.
“Khục! Tu ma là sai?” Long lảo đảo lùi về sau vài bước vì thân hình không còn trọn vẹn.
“A di đà phật! Tu tiên, tu phật, tru tu ma!” Tọa Thiện ngôn ngữ mười phần tự cho là đúng.
“Haha… hay cho câu tu tiên, tu phật, tru tu ma… tru ma thì cũng phải giác ngộ bị ma tru… lão cẩu… tới” Long gào lên Ma đao trong tay huy động chém vào người Tọa Thiện… đao thế lần này khác hẳn hai lần trước biến ảo thành bảy bảy bốn chín ma ảnh từ bốn phương tám hướng đập vào người Tọa Thiện…”
“Tịch Tà Đao”
Tọa Thiện lần đầu khuôn mặt hiện vẻ ngưng trọng, đôi lông mày lão chỉ nhíu qua một chút rồi trở về bình thường… cả người lão phật quang ngập tràn hình thành một chiếc chuông che phủ cả người.
“Kim Chung Trạo thập nhất tầng”
“Ca sát… ca sát… ca sát…” Đao kình mang theo ma khí chỉ vào được nửa thốn chiếc chuông vàng thì tan biến… Tọa Thiện vẫn lông tóc không chút tổn hại.
“Khốn kiếp!” Long tán đi ma đao trên tay, hắn lảo đảo lùi sau vài bước nữa mới có thể đứng vững không ngã…
“Oanh!” Một tiếng nổ vang lên, Long cười khổ nhìn sang cánh tay phải của mình… nó đã tan biến thành một luồn ma khí nhợt nhạt… hắn lúc nãy đã mạo hiểm sử dụng Tịch Tà Đao mà cái giá phải trả là cánh tay phải… ma khí trong người hắn đã suy yếu đến mức không thể tái tạo lại nó nữa rồi.
Kỳ thật Long cũng không hề biết Tịch Tà Đao sẽ khiến hắn như thế nào, hắn chỉ là theo bí pháp mạo hiểm xuất đao mà thôi, hắn còn chưa kịp tham ngộ võ học mới tìm được thì đã phải tao ngộ một lão tăng quá đỗi mạnh mẽ.
“A di đà phật! Thí chủ đã không chịu giác ngộ thì bần tăng phải mạnh tay rồi… Như Lai…” Tọa Thiện niệm phật nhào tới tung liên ba chưởng vào người Long.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
“Ầm!!!”
Long quỳ, gương mặt hắn vặn vẹo quỳ trên mặt đất… hắn không thể không quỳ khi hai chân hắn đã bị đánh nát, vai phải của hắn cũng bị xóa tan bởi chưởng ấn của Tọa Thiện… Long không đau, cũng không tức giận… hai mắt hắn cực độ bình tĩnh… hắn nhìn thẳng vào lão tăng cùng bộ áo cà sa ngay trước mặt mình.
“Đại sư… như ngài đã thấy, tôi thân thể đã thành ma thể không thể nào quay đầu… mong ngài cho tôi ba năm… ba năm thôi… ba năm để tôi có thể cứu đi con tôi… sau đó tôi sẽ tự nguyện tới Thiếu Lâm chịu mọi trừng phạt của đại sư…” Long cắn răng nói, hắn cầu xin Tọa Thiện… hắn biết mình không thể địch lại lão… vì con, vì người yêu hắn có thể chết cho nên cầu xin địch nhân có là gì… Long không phải loại nam nhân chỉ đứng không quỳ, hắn là loại nam nhân co được giãn được.
“A di đà phật! Ba năm thí chủ có thể cứu người thân của mình nhưng sẽ làm bao nhiêu người khác mất đi người thân… thí chủ đã triệt để tu thành ma thể cho nên bần tăng không còn cách nào ngoài cách giúp thí chủ thoát khỏi kiếp sống tà ác này, mong rằng kiếp sau thí chủ đầu thai chuyển thế thành người nhân nghĩa…” Tọa Thiện từ tốn nói, lão cũng không chần chừ nữa hướng tay trảo một lần nữa hướng đầu Long chụp xuống.
“Pặp!”
Long đau khổ cảm giác bàn tay trên đỉnh đầu mình, phật khí như lũ cuốn tràn vào cơ thể hắn khiến hắn run rẩy bất lực để ma khí cũng là sức sống của mình trôi đi…
Đát Kỷ ở xa xa gương mặt trắng bệch chứng kiến Long đang chết dần chết mòn, nào còn gã nam nhân cương liệt mà chỉ còn một nam nhân gầy còm chẳng khác nào da bọc xương, hai mắt đỡ đẫn không chút sức sống… nàng rùng mình vì sau đó chắc chắn sẽ đến lượt nàng… không được, Đát Kỷ không cam lòng.
“Thằng ngu… ngươi chẳng phải muốn cứu người thân… ngươi chết thì họ sẽ làm sao?” Đát Kỷ hướng Long gào lên mang theo ý niệm cầu may, nói đoạn nàng nhào tới cửa ra hòng trốn thoát.
“Người thân? Người thân của ta?” Não hải tưởng như trống rỗng của Long bị hai từ đánh vào làm cả người hắn thức tỉnh… nếu hắn chết thì con trai hắn làm sao? Đàn bà của hắn làm sao?… chết? Chết đối với hắn không phải là kết thúc mà là vô vàn vô tận thống khổ cùng hối hận… chính vì thế… HẮN KHÔNG ĐƯỢC CHẾT.
“Hút… lão tử cũng hút…” Đó là những ý niệm cuối cùng Long, ngay sau đó cả người hắn nổ tung thành một đám hắc vụ bám vào cánh tay Tọa Thiện điên cuồng hấp thụ phật khí của lão tịnh hóa nó thành năng lượng rồi lại biến thành ma khí y như cách lão đang làm.
“A di đà phật!” Bị đám khí chống trả khiến Tọa Thiện có chút nhíu mày bất ngờ, lão nhìn thoáng qua cánh cửa chỗ Đát Kỷ thoát đi rồi ngồi thiền ngay trên mặt đất, tay cầm chuỗi hạt miệng niệm kinh phật bắt đầu chiến đấu cuộc đua hấp thu với đám ma khí.
“Một giờ…” Tọa Thiện vẫn tọa thiền niệm kinh phật nhưng trên mặt lão đã lấm tấm mồ hôi, đám ma khí hắc ám trên tay lão vẫn không hề thu nhỏ mà vẫn kiên trì dây dưa không dừng.
Hai giờ… Mười giờ… Một ngày…
“Ba ngày…” Ròng rã ba ngày Tọa Thiện vẫn ngồi tại chỗ, càng lúc miệng lão lại càng niệm kinh càng nhanh, tay xe chuỗi hạt lại càng gấp rút, hơi thở của lão không còn bình ổn mà có phần gấp gáp.
“Xì… xì… xì…”
Đột nhiên trên cánh tay phát ra những âm thanh như bị ăn mòn khiến Tọa Thiện biến sắc niệm kinh lại càng nhanh hơn.
Bảy ngày…
Tọa Thiện nào còn vẻ đạo mạo của tăng sư đắc đạo mà gương mặt hốc hác, áo cà sa ướt đẫm mồ hôi lúc này vẫn đang tuôn ra như mưa… đôi mô khô sáp của lão không còn nhấp nháy niệm kinh được nữa mà mím chặc không ra hơi.
“Xì… xì…” Những âm thanh ăn mòn càng ngày càng to rõ, nếu Tọa Thiện cởi áo ra thì có lẽ sẽ khiến người ta biến sắc vì cánh tay lão là một màu đen chết chóc… từ ngày thứ sáu lão đã không còn cảm giác được cánh tay của mình nữa… Tọa Thiện tự mắng mình ngu ngốc, ngày đó một chưởng nữa chụp chết thằng này thì đã không phải dính vào rắc rối này, làm không khéo thì không chừng lão phải bồi cái mạng ở chỗ này luôn… lão rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan không dám dừng lại vì như thế ma khí không bị cản lại sẽ nuốt chửng lão ngay tức khắc.
Mười ngày…
Tọa Thiện lão tăng gương mặt trắng bệch, hơi thở của một Cường giả mà mệt nhọc như người bệnh nặng gần đất xa trời…
“Ngươi… ngươi đi đi… bần tăng không làm khó dễ ngươi nữa…” Tọa Thiện mở miệng nói khi người run run, để nói được câu đó lão đã phải đấu tranh nội tâm đến nhường nào… nó dường như là phá huỷ lý tưởng của cuộc đời lão… một người cả đời vì phật như lão đứng trước tử vong uy hiếp cũng lựa chọn thỏa hiệp đi ngược với đạo của mình, thật là buồn cười.
Trái ngược với sự mong đợi của Tọa Thiện, không có âm thanh trả lời lão mà chỉ là những tiếng xì xì quen thuộc… lão đã mất đi nửa người bên phải, ma khí càng lúc càng mạnh mẽ ăn mòn cơ thể lão, lão đến thời khắc này mở miệng nói chuyện cũng là cực kì khó khăn rồi.
“Ra đi… lão tăng thề trước phật tổ sẽ không làm khó ngươi nữa… ra đi…” Tọa Thiền thều thào như cầu xin, lão mệt mỏi lắm rồi, lão đã chống lại ma khí xâm lấn liên tục trong mười ngày bất kể phút giây nào… cái chết hiện hữu trước mắt làm lão sợ hãi.
“Xì… xì…”
Vẫn là âm thanh lạnh lẽo đầy tà ác hiện hữu trong không gian, kẻ săn và con mồi cứ thế mà đổi chỗ cho nhau.
Để lại một bình luận