Phần 53
Thứ sáu, nó về, đó là một ngày mùa Thu ảm đạm, trời se se lạnh và lất phất mưa. Nó lại đến bên cửa nhà em, hy vọng một điều gì đó mong manh, dẫu biết rằng đang lừa dối chính mình, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày nó chủ động nhắn tin cho em “ Anh đang đứng trước cửa nhà em rồi”
Em gọi lại cho nó ngay lập tức
– Anh à, anh đang ở trước cửa nhà em hả?
– Ừ.
– Anh đợi em chút nhé, em đi có việc.
– Ừ.
Nó đứng ở ngõ nhà em đợi, mãi chẳng thấy lại lái xe vòng ra khu bờ hồ, nó ngồi co ro trong cái se lạnh heo may, mặc cho mưa phùn tạt vào mặt. Ở đây vẫn nhìn thấy ngõ nhà em, lặng yên, mắt dán vào nới ấy. Chiều buông xuống, rồi đèn đường đã bật, vẫn chưa thấy em đâu. Nhìn lên cao, những hạt mưa lâm thâm bay bay trong gió, lấp lánh qua ánh đèn đường, dòng người cứ đi lại, nó thấy mình thật cô đơn.
“ Anh đợi em một chút, em sắp về rồi”
Chiếc xe ô tô đen bóng đỗ xịch trước ngõ nhà em, em bước xuống vội vàng tìm kiếm, thấy em sao nó lại cảm giác như có cái gì đó nghẹn ngào trong họng như muốn trào ra.
“ Anh đang ở bên bờ hồ đối diện ngõ nhà em”
Em đến, gương mặt em đầy vẻ âu lo, em sát lại gần nó để tìm kiếm một cái ôm, mùi nước hoa từ em sao mà xa lạ, như mùi rễ cây khiến cho nó đau đầu.
– Anh đợi em lâu chưa?
– Từ chiều.
– Em xin lỗi, em đi có chút việc không về sớm được anh ạ.
Nó im lặng không nói gì, trong đầu vẫn quay cuồng suy nghĩ, ào ào, điên đảo như muốn nổ tung ra.
– Anh sao thế ?
– Sao anh không nói gì vậy?
Em làm mọi cách mà nó vẫn cứ đứng im như tượng nhìn ra xa xăm, em ôm nó từ phía sau, nũng nịu bên tai :
– Giận em à? Em xin lỗi rồi mà.
Nó khẽ đẩy em ra và quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt nó lúc ấy em nhận ra muôn trùng sâu thẳm, em lo sợ một điều gì đó mơ hồ sắp đến.
– Bọn mình… dừng lại đi.
– Anh nói gì? Anh đùa em ah?
– Không, anh nói nghiêm túc đấy. – Nó nghẹn ngào trong cổ họng
– Tại sao? Tại sao lại như thế hả anh?
– Bọn mình không hợp nhau em ạ.
Gương mặt em bàng hoàng và đau khổ, em không bao giờ tưởng tượng ra có lúc lại rơi vào hoàn cảnh này
– Không… anh nói dối.
– Anh nói nghiêm túc đấy, Hiền ạ, bọn mình nên dừng lại thì tốt hơn.
– Anh có người khác rồi ah?
– Không.
– Vậy thì tại sao? Anh phải cho em một lời giải thích chứ.
– Anh không có gì để giải thích cả, người phải giải thích là em, nhưng thôi anh không muốn nghe đâu… anh….
– Anh nghi ngờ tình cảm của em phải không?
Nó lặng im, không nói gì, hai tay nắm chặt và nhìn ra phía xa. Hiền bắt đầu nức nở, nước mắt ngắn dài trên má
– Anh muốn em giải thích gì chứ? Anh thật ích kỷ, anh chỉ biết nghĩ đến mình thôi, đã bao giờ anh nghĩ cho em đâu.
– Ừ, anh là thế đấy.
– Anh cứ ở nhà mà suy diễn lung tung, anh không hiểu em gì cả.
…
Nó lấy cái hộp điện thoại em tặng đưa lại cho em trong lúc em vẫn đang khóc dòng, hu hu như một đứa trẻ, tiếng khóc ấy uất ức, nghẹn ngào, cay đắng
– Em cầm lấy, anh chưa dùng nó đâu.
Nó đặt vào tay em hờ hững, quay mặt đi nghẹn ngào từng câu :
– Anh chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn của em…
Rồi nó quay bước, em gào lên phía sau lưng :
– Anh thật là tàn nhẫn anh biết không, anh chúc em hạnh phúc làm gì chứ, anh thừa biết là em yêu anh, em chỉ hạnh phúc khi có anh thôi mà… hu… hu…
– Em hãy quên anh đi, có người khác tốt hơn anh rồi còn gì
– Anh lại còn nói những lời cay nghiệt thế với em sao, anh độc ác lắm, anh chưa bao giờ hiểu em, anh chưa bao giờ yêu em, chưa bao giờ…
Nó không muốn nghe nữa, nó chỉ muốn chạy thật nhanh đi, chạy trốn, để không phải nhìn thấy em đang đau khổ như thế này.
Anh, anh nỡ đối xử với em như thế này sao? Em đã có tội gì chứ? Hay tại vì em quá yêu anh, tình cảm em dành cho anh đến nay đã 4 năm trời, chưa một lần thay đổi. Anh quay bước đi mà không cần nghe một lời giải thích từ em. Lại còn nói em quên anh nữa, Quên? Em quên thế nào đây?
Không còn anh đã lâu tưởng rằng em đã thôi u sầu
Không còn trông thấy nhau tưởng rằng em sẽ không còn đau
Bao niềm thương nỗi sầu tưởng rằng đã chỉ là quá khứ
Như một tình yêu cũ từ trong câu hát buồn bã em nghe hàng đêm.
Khi lòng em biết yêu thì tình anh đã phôi phai rồi
Hay vì em thấy em chỉ là nơi ghé chân đùa chơi
Khi lòng anh hết vui, vội vàng đi chẳng một câu nói
Không một lời trăn trối và em ngơ ngác nhận biết nỗi đau ngậm ngùi.
Anh giờ như cánh chim biền biệt xa khuất nơi chân trời
Em giờ như áng mây bàng bạc hiu hắt trong chiều rơi
Ân tình như khói sương chiều mùa thu mịt mù giăng lối
Xua đời vào đêm tối và em cứ mãi phải cố quên đi một người.
Em đã mơ một hạnh phúc cho chúng ta có chút hơi vội vã
Gặp nhau trong thoáng qua đã trót yêu nhiều quá
Vì khi em đã yêu, sống cho tình yêu, em còn ngờ chi dối trá.
Em đã dâng trọn tình yêu trao đến anh lúc vẫn chưa nhận thức
Rằng yêu nhau quá nhanh chắc sẽ không bền vững
Ngày vui em với anh đến nay chỉ là dĩ vãng, cố quên đến bao giờ.
Để lại một bình luận