Phần 42
Con bé òa lên khóc, giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt :
– Hình như … cháu có bầu rồi cậu ơi.
Nghe như sét đánh ngang tai, không, không thể như thế được.
– Cái gì?
– Huhu, chết mất thôi… nếu mà bị có bầu thật chắc là cháu không sống nổi đâu… huhu…
– Nói linh tinh…
Nó đưa con bé đi kiểm tra, trông rất giống một đôi vợ chồng trẻ nhưng vẫn vướng phải bao ánh mắt nhìn theo dò sét bởi Linh còn quá trẻ, gương mặt ngây thơ ngơ ngác và đầy vẻ hoang mang.
Cầm tờ kết quả trên tay, nó choáng váng và không tin vào mắt mình, Linh đã có bầu, còn con bé thì dường như không đứng vững, nó ngồi khụy xuống tuyệt vọng, thất thần. Mụ già ở phòng khám dường như đã quá quen với những trường hợp như thế này, lạnh lùng hỏi:
– Thế nào? Để hay bỏ bọn cô làm luôn cho…
Nghe như lời luận tội, Linh vụt đứng dậy và chạy thật nhanh khỏi nơi ấy, nó đuổi theo… Chạy xe thật chậm trên phố, hai cậu cháu không nói với nhau một lời nào. Không khí thật nặng nề trong một chiều mưa rét, nó hoang mang đuổi theo bao ý nghĩ miên man, cảm giác bây giờ như có hòn đá nặng ngàn cân đang đè nặng trên đầu, chỉ chờ nổ tung, ngồi phía sau Linh vẫn lặng thinh, gương mặt bây giờ như hóa đá.
Hoàng… mày đã làm gì vậy chứ, tại sao chuyện này lại xảy ra.
Ngồi bên hồ Tây, kem cũng chẳng thiết ăn, cả nó và Linh đang cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ một phút yếu lòng mà để xảy ra cơ sự như thế này.
Nó ngồi và đốt thuốc liên tục, suy nghĩ thật nhiều nhưng cuối cùng cũng chỉ còn cách đấy mà thôi, không thể khác được. Chiều đông, sương giăng phố vắng, hàng cây lặng câm, phố cổ mặc trầm…
– Thôi, mình đi về đi.
– Làm thế nào bây giờ cậu ơi?
– Đừng để cho ai biết nhé, kể cả Hiền.
– Vâng.
– Sáng mai…
Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em… đã có… người yêu
Goodbye… I’m fine… xin đừng bận tâm
Đừng buồn vì những gì ta đã có
Anh biết sẽ vẫn quan tâm nhiều lắm
Dù anh… chẳng… là ai
Em có thể dối anh trong lời nói
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Chỉ cần trái tim rung động…
…
Đó là một buổi sáng mùa đông ảm đạm, cái rét cắt da cắt thịt nhưng cũng không xót xa bằng cái buốt giá trong lòng. Hình ảnh hai người con gái thẫn thờ và đau đớn bước ra từ căn phòng tội lỗi ấy mãi ám ảnh trong tâm trí nó, không bao giờ quên được.
Nó quyết định sẽ chuyển chỗ ở, lấy lý do là sắp phải nhận nhiều đồ án, muốn ở gần trường cho tiện việc đi lại học hành, hơn nữa Linh và Hiền cũng đã quen với cuộc sống mới nơi đây. Ở chung nhà như thế bây giờ không tiện. chung quy lại đó cũng chỉ là lí do mà thôi nhưng lại nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người trừ … Linh và Hiền, lý do gì thì nó cũng không rõ.
Gần Tết, ông anh rể tức bố của Linh lên Hà Nội, ghé qua thăm mấy đứa xem ăn ở học hành thế nào rồi ông ý rủ nó đi :
– Cậu đi với anh nhé.
– Đi đâu hả anh?
– Hôm nay thằng Tiền nó khai trương quán, mời anh lên, thấy bảo cậu đang học trên HN nên nó bảo nhất định anh phải đưa cậu đi cùng
– Vầng…
Nhắc đến tên Tiền nó mới nhớ ra, đấy là ông bạn thân của anh rể nó từ ngày còn trong quân ngũ, nghe nói nhà ông ý ở Hà Nội, đâu mạn Thanh Xuân gì nó không rõ.
Nó đưa ông anh đến địa chỉ là một quán Karaoke trên đường Nguyễn Trãi, quán này mới khai trương, lẵng hoa vẫn còn bày đầy ngoài cửa. Ra tiếp nó là một ông anh đầu cua trông khá dữ dằn, cao to lực lưỡng, nếu không giới thiệu thì nó không thể nhận ra đấy là anh Tiền ngày xưa vẫn hay đến chơi nhà nó.
– Thằng cu Nhất bây giờ lớn đẹp trai thế này rồi cơ à? Có còn nhớ anh không?
– Em chỉ nhớ mang máng thôi, bây giờ nhìn anh khác trước quá
– Ha..ha….trông tàn tạ quá hả?
– Không, nhìn anh phong độ hơn…
Ông Tiền dẫn nó với ông anh rể vào phòng riêng tận ở tầng trên cùng, nơi đây cũng chính là nơi ở của ông ý luôn, thấy ông anh Tiền bảo ông Thắng :
– Hôm nay chỉ tiếp hai anh em mày thôi, bọn khác cho dẹp hết.
Rượu và đồ nhắm được bày ra, ba anh em ngồi lai rai và câu chuyện về thời trai trẻ, về những năm tháng gian khổ không thể nào quên lại hiện về…
Để lại một bình luận