Phần 17
Sắp đến ngày em đi thực tập, dạo này nó thấy em bận bịu hơn, phải chuẩn bị nhiều thứ cho khoảng thời gian thực tập sắp tới. Ba tháng là thời gian khá dài, nó chỉ mong em đi thực tập gần quanh Hà Nội, để hai đứa vẫn có nhiều thời gian bên nhau.
Hôm đấy em về quê lên và thông báo với nó :
– Anh ơi em có quyết định thực tập ở Ninh Bình rồi.
Nó ngỡ ngàng và hụt hẫng :
– Sao đi xa thế ?
– Nhà trường phân công, với lại dựa trên yêu cầu của sinh viên nữa, chị gái em đã liên hệ được ở bên đấy chỗ thực tập rất tốt, phù hợp với chuyên ngành học của em…
– Ừ… đúng chuyên nghành cũng tốt, nhưng có nhất thiết phải đi xa thế không?
– Cũng gần nhà em mà… đi lại về nhà cũng tiện.
– Thế ah? Vậy cũng được…
Thấy nó có vẻ buồn, em ôm nó rồi thủ thỉ :
– Em sẽ rất nhớ anh…. anh có nhớ em không?
– Có chứ… anh chỉ muốn em thực tập ở Hà Nội, đỡ phải xa nhau.
– Chỉ là tạm thời thôi mà anh, thực tập xong em lại về làm luận văn nữa mà…
Vậy là em về Ninh Bình thực tập, nó ở lại phải tập làm quen dần với sự vắng mặt của em những buổi cuối tuần, khi em vẫn thường sang nấu cơm hai đứa cùng ăn, đôi khi nhớ em nó lại ra gốc cây xà cừ số 12, đứng chờ mãi như chờ em những lúc đang hò hẹn, nhìn lên hình trái tim có khắc tên hai đứa, may quá vẫn chưa bị thằng nào vẽ thêm mũi tên đâm xuyên qua rỉ máu…
Nó là thằng sinh viên năm thứ hai, các môn học nhiều thêm, đồ án cũng nhiều thêm, cũng làm cho nó bận bịu mà quên đi nỗi nhớ em cồn cào, nhưng đêm về một mình trong căn phòng vắng, nỗi nhớ em lại càng thêm da diết. Ngày đấy không có điện thoại di động, nên chẳng có màn nhắn tin, chỉ là hồi tưởng…
Có hôm buổi trưa nó nhận được điện thoại bà chủ nhà gọi xuống.
…
– A lô… anh ah.
Đúng giọng em rồi, mừng quá :
– Ừ.. anh đây, em gọi từ đâu đấy?
– Em gọi từ cơ quan chỗ em đang thực tập
– Sao gọi giữa trưa thế?
– Em gọi trộm mà.. tranh thủ mọi người đang nghỉ, hihi.. anh ăn cơm chưa?
– Anh vừa đi ăn về, em ăn chưa?
– Em chưa, tí nữa ăn.. em mang cơm đi rồi.
– Mang từ nhà đi ah?
– Vâng… sáng mẹ nấu sớm cho em mang đi mà.
– Ăn nhiều vào nhớ.
– Vâng… anh dạo này học nhiều môn không?
– Vẫn thế mà… thêm mấy đồ án.
– Anh phải chịu khó ăn uống vào đấy, đi chơi ít thôi nghe chưa?
– Có đi chơi đâu.
– Chơi điện tử ít thôi… có em nào rủ đi ăn chè cũng không được đi đâu đấy… em mà biết về chết với em….
– Hihi.. làm gì có em nào
– Hihi.. thì em cứ nói thế..
– Em cũng phải giữ sức khỏe đấy, ăn nhiều vào
– Vâng… em biết rồi…
– Công việc thực tập có tốt không em?
– Tốt lắm anh ah… Chú trưởng phòng còn bảo sau này giữ lại làm luôn cơ…
Nghe em nói mà nó giật hết cả mình, người ta mà giữ em ở lại Ninh Bình thì…. “chết”…
Cứ nghĩ đến việc em mà ở lại Ninh Bình làm luôn nó lại thấy buồn, lo lắng. Đã hơn 1 tháng kể từ ngày em đi thực tập, hai đứa chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, thường là vào buổi trưa, tranh thủ lúc mọi người nghỉ trưa em lấy máy cố định của cơ quan gọi cho nó, nói chuyện cũng phải lén lút nhẹ nhàng không ai nghe thấy được thì ngại, toàn lời yêu đương thương nhớ mà nói thì thà thì thầm như đi buôn bạc giả.
Hôm đấy lại có điện thoại của em, vẫn hỏi han yêu thương như mọi lần, em lại hỏi thêm nó nữa :
– Tuần này anh có về quê không?
– Anh không.
– Anh về quê thăm bố mẹ đi, lâu rồi anh chưa về mà.
– Tuần sau anh về, tuần này có kế hoạch rồi.
– Kế hoạch gì vậy anh?
– Đi chơi với gái, hihi.
– Gái nào…. thích chết không?
– Đang muốn chết đây, mai anh về em cho anh chết nhá, ở đây chết vì nhớ…
– Anh định về quê em ah?
– Ừh.
– Mai em vẫn đi làm mà, để em xem thế nào rồi trưa mai em gọi cho anh nhé…
Đợi mãi mới đến trưa hôm sau nhận được điện của em :
– Anh ơi… thứ 7 anh về nhé, hôm đấy anh trai em cũng về …
Em dặn dò một hồi, đi xe nào, xuống đâu, về nhà có những ai phải ăn nói thế nào… em dặn trước hết, nó cười bảo :
– Em dặn anh như dặn con gái sắp về nhà chồng ý.
– Thì về ra mắt bố vợ và gia đình nhà vợ mà, hihi…
Để lại một bình luận