Phần 2
Cuộc sống mới trên Hà Nội là một cuộc sống hoàn toàn khác mà khi ở quê nó không bao giờ tưởng tượng ra được. Nhà nó cách trường Kiến trúc chưa đầy 100 km nhưng mà cũng miền núi nên nó được ở KTX.
Hôm ông già dẫn nó lên nhập trường, vào KTX và những bất ngờ đầu tiên nó bắt đầu nếm trải…
Hồi còn đi học, nó thần tượng các anh chị sinh viên ghê ghớm lắm, nhất là sau khi được xem chương trình SV 96, đời sinh viên trong mắt nó là một cuộc đời mới, sôi nổi, nhiệt huyết, đẹp đẽ và là một giấc mơ. Nay, giấc mơ đó đã thành hiện thực rồi, và ông già đang đưa nó nhập trường để thực hiện tiếp giấc mơ đó.
Nó vào KTX, nơi mà bất kỳ một sinh viên xa nhà nào cũng nên trải qua, nhưng nó đã bị choáng khi mới lơ ngơ bước vào phòng…
Trước đó, chẳng hiểu sao nó lại bị lão quản lý sinh viên nhét vào cái phòng toàn là các anh sinh viên năm 3, năm 4. Có lẽ tại ông già nó, cái điệu bộ của ông làm cho nhiều người lầm tưởng là ông đang đi nhập trường chứ không phải cái thằng cả ngố bên cạnh, hơn nữa đây là trường oách, hàng năm người ta đón hàng nghìn sinh viên mới chứ đâu phải mỗi thằng con ông đỗ đại học đâu mà ông oai dễ sợ, mặt cứ vênh lên, đâm ra mấy lão kia ghét lây sang cả nó…
Vừa bước vào phòng, đập ngay vào mắt nó là một con bé tóc dài nằm trên giường tầng quay lưng ra ngoài, có lẽ là đang ngủ, bỏ mẹ rồi, hay người ta xếp nhầm nó vào phòng nữ, rõ ràng phòng 236 mà, đỗ cả ĐH KT mà chả lẽ mắt cà la té đọc sai số, đâu có nhẽ???
Ông già giật thót mình lôi nó ra cửa hai bố con to nhỏ :
– Này, hay người ta nhầm lẫn gì hả con, bố thấy có đứa con gái mà
– Đâu mà bố… đúng phòng rồi. – Nó quả quyết
Hai bố con quay lại lần nữa gõ cửa phòng, mặc dù cửa vẫn mở :
– Này, cháu ơi… cho bác hỏi
Con bé trên giường vẫn cởi trần uể oải quay mặt ra… Nó tí ngã ngửa vãi đái ra quần, không kịp nhìn mặt ông già đang đơ như Từ Hải khi gặp Kiều trong câu thơ “ Trông xa thì tưởng nàng Kiều, lại gần thì hóa cu Tèo… đẹp giai”
Đây là một anh sinh viên chính hiệu mà, sao tóc dài thế nhỉ, nó không hiểu được
– Bác hỏi gì ạ? – Giọng ồm ồm.
– Bác đưa em nó lên nhận phòng, em nó mới nhập trường.
– Phòng này hả bác?
– Ừ, phòng 236 phải không cháu.
– Vầng… bác với em cứ vào đi, thích ở giường nào thì ở…
Hú… sướng nhở, sinh viên mới có khác được các anh nhường nhịn, thích ở giường nào các anh chiều, còn gì bằng nữa, nó mở cờ trong bụng.
Chọn đại cái giường tầng 2 ngay cửa nó nhảy tót lên, anh sinh viên đã dậy đi vào trong WC bỏ lại hai bố con nó nhìn theo mái tóc dài thướt tha chấm vai nhưng có lẽ 5 ngày chưa gội.
Trong nháy mắt nó tranh thủ quan sát khắp phòng, nói không phải quá chứ cái phòng KTX này trông không khác cái chuồng lợn nhà nó là mấy, à không, nhiều màu sắc hơn, nói chính xác là giống cái lán ở của công nhân xây dựng trường học ở quê nó, quần áo treo vắt vẻo, vứt khắp nơi, đồ đạc thì lung tung lộn xộn và lòe loẹt. Chỉ có cái mùi thì đa dạng, mùi hôi của tất pha lẫn mùi chua, mùi quần áo lâu ngày không giặt, và rất nhiều thứ mùi quện vào nhau mà sau này khi đã quen rồi, nó gọi đó là mùi “hai bà cháu” tức hai ba sáu ( P236).
Ông già lôi xềnh xệch nó xuống căng tin ngồi thở dốc, có lẽ ông bị choáng, mặt vẫn hoang mang :
– Sinh viên gì mà ăn ở lôi thôi, bẩn thế hả Nhất ?
– Con không biết, con đã ở ngày nào đâu
– Haiz… Bố thấy thế này không ổn.
Nó cũng thấy không ổn nhưng chẳng biết làm thế nào cả, đành ăn tạm cái bánh mỳ trứng cho đỡ đói vậy, vừa nhai vừa tưởng tượng ra cái mùi đặc quánh khi nãy mà bánh mỳ trong họng cứ trực trào ra, nó buồn nôn nhưng vẫn cố nuốt vào.
Hai bố con lại lên phòng lần nữa rồi mới quyết, anh sinh viên tóc dài đã vệ sinh xong, quần áo ăn mặc chỉnh tề trông cũng không đến nỗi nào, ông già hỏi :
– Thế cháu học năm thứ mấy rồi?
– Cháu học năm thứ 3 bác ạ…
Trong đầu nó đang nghĩ có lẽ đến năm thứ 3 tóc nó cũng sẽ dài như anh kia, khi nó về thăm nhà ông già thấy nó vậy chỉ còn nước chạy một mạch ra bờ ao và lao đầu xuống vì quá tuyệt vọng, thằng Huy Hoàng mà bao năm ông phấn đấu mới có được, giờ trông như một thằng ái nam ái nữ…
– Phòng này có mấy người hả cháu?
– Có 6 người bác ah, nhưng các bạn ấy đi vắng với cả về quê chưa lên, khi nào đông đủ bọn cháu mới tổ chức chào đón các em mới….
Nó nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông già, lại thêm câu nói của anh tóc dài làm cho mặt ông già nó giãn ra :
– Bác cứ yên tâm để em ở đây, tí nữa chúng cháu sẽ dọn dẹp phòng sạch sẽ để chào đón sinh viên mới, bọn nó về để phòng bừa bãi quá, xung kích đi kiểm tra mà thấy thế này là bị nhắc nhở ngay.
– Thế hả cháu? – Giọng ông già nhẹ nhõm.
– Vầng…
Ông già nó yên tâm ra bến xe Hà Đông bắt xe khách về quê, nó ở lại tiếp tục giấc mơ của mình. Trong khi nó còn đang mơ màng tận hưởng những giây phút đầu tiên của đời sinh viên thì anh tóc dài gọi :
– Này… chú tên gì?
– Em ạ.
– Ừ… không thì ai vào đây.
– Em tên Hoàng.
– Ừ… Hoàng… tên hay đấy, Hoàng biết căng tin chưa?
Nó tưởng anh tóc dài bắt đầu chỉ bảo cho nó nên nhanh nhảu tỏ ra hiểu biết :
– Căng tin em biết rồi..
– Thế hả? Tốt, chạy xuống mua cái chổi lên đây…
Phi như bay xuống căng tin vừa đi vừa hát, nó như anh Kim Đồng đang trên đường ra mặt trận vừa đi vừa huýt sáo vang.
– Anh ơi.
– Ơi….
– Em mua chổi đây rồi.
Anh tóc dài ngồi trên giường tầng hỏi nó :
– Có biết chổi để làm gì không Hoàng ?
– Để quét nhà mà anh…
– Ừ… thế thì quét đi, từ bây giờ đây là nhà của chú , chào mừng chú đến với P236
Bài học đầu tiên với nó : “Đừng hỏi người khác những câu mà mình có thế trả lời, hãy tự trả lời trước”
Nó thấy, đại học đúng là cao siêu hơn cấp 3, vừa quét dọn cái đống rác ngập trong phòng nó vừa nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi của anh tóc dài “ Chổi, ngoài quét nhà ra còn có thể dùng để bay… nhưng chỉ dành cho phù thủy mà thôi”
Ngày nó mong chờ đã đến, ngày mà các anh em trong phòng đã tề tựu đông đủ, nhưng không có thằng nào năm 1 như nó, toàn ma cũ thôi, đôi khi nó nghĩ vậy cũng tốt, càng học được nhiều kinh nghiệm, chứ cả phòng lơ ngơ như nhau thì bao giờ mới khá lên được.
Nó có một thắc mắc nho nhỏ “ Tiếng là đi học đại học mà sao cấm thấy các anh ý học bài nhỉ, toàn thấy đi chơi đâu đâu, tán phét, đánh đàn và… uống rượu”. Hôm mới nhập KTX, nó đã được phổ biết nội quy rồi mà, nếu vi phạm sẽ bị cảnh cáo, tái phạm sẽ bị tống cổ khỏi KTX, toàn những điều cấm kỵ.
Tối hôm đấy, nó thấy anh tóc dài bảo là tối nay anh em sẽ tổ chức lễ động phòng, à quên nhập phòng cho chú, chuẩn bị tinh thần nhé.
Nó tắm sớm, quần áo chỉnh tề, mặt mày hớn hở chờ đợi vài anh đi đá bóng về tắm với cả vài anh không tắm, tất cả ngồi đợi anh tóc dài. Anh này dáng thư sinh, tóc lại dài nữa nên hình như được phân công là người phát ngôn kiêm thư ký của phòng thì phải. Loáng cái đã thấy anh về mang theo cái ba lô đen to bự, vừa chui vào phòng đã đóng rầm cửa lại hệt như đi ăn cắp mang chiến lợi phẩm về.
Cả phòng quây quần, anh tóc dài giới thiệu :
– Đây là toàn bộ các thành viên của phòng từ trước, bây giờ chính thức chỉ có 4 anh, còn 3 anh kia quý chú nên vào góp vui ( sau này nó mới biết 3 lão kia bị đuổi vào ở chui )
Anh ý lôi trong ba lô ra toàn đầu gà với cổ gà luộc, thêm cả lạc luộc và 3 chai cuốc lủi nắp lá chuối, trịnh trọng tuyên bố :
– Hôm nay chú Hoàng nhập phòng, anh em cắt tiết… gà chấm muối, chào mừng chú em về với Hai bà cháu.
Tất cả cùng zô, riêng rượu nó không bao giờ ngán, ở quê nó uống cả vò chẳng say, chỉ phê thôi. Như lời các anh nói thì rượu là thứ bị cấm trong KTX, vì rượu mà mấy anh đã nhiều phen chửi nhau với xung kích, có anh đã bị đuổi… Nhưng, người làm nghệ thuật thì không bao giờ thiếu rượu, đó là chất xúc tác cho cảm xúc thăng hoa.
Có một điều quan trọng nó phải nhớ là thực hiện chính sách 3 không “ Không nghe, không nhìn và không nói”, thế thôi.
Và một điều rất rất quen trọng nữa mà nó phải nhớ kể cả bây giờ đang say đó là : Bữa ra mắt hôm nay anh tóc dài mua chịu ở quán mụ Hằng béo, sáng mai nó mang tiền xuống trả… mang tiền của nó xuống trả…
Với sức uống của nó thì nhiều anh ngã gục tại giường, mấy anh tửu lượng cao thì lôi đàn ra hát, nó nghe văng vẳng bên tai những giai điệu quen thuộc của bài hát “ Ở trường cô dạy em thế” , nhưng không phải là như hồi cấp 1 cấp 2 nó vẫn hát :
Từng nét chữ xinh xinh thẳng hàng
Ngòi bút viết theo tay nhịp nhàng
Điều hay ấy chúng em được biết chính cô dạy em thế …
Nó nghe bên tai tiếng đàn bập bùng xen tiếng hát :
Và những tối em không học bài, ngồi hút thuốc vi na thở dài
Đời kí túc chúng em là thế, chúng em là như thế
Nhìn khói thuốc bay bay bay bay
Thầy giáo ngỡ mây bay bay bay
Thầy giáo đứng trông như pho tượng trông thật đắm say….
Hôm ấy, nó cũng uống khá nhiệt tình nên mệt ngủ thiếp đi trên giường. Nửa đêm khát nước quá nó tỉnh dậy định uống nước và bị đánh động bởi có những tiếng rên, tiếng thở dốc phía giường bên trong, nó nhìn vào và choàng tỉnh hẳn khi trước mắt là một người con gái trần truồng đang nằm ngửa dạng háng, phía trên một anh đang nhấp nhổm hình như là anh tóc dài….
Ở bên giường đối diện, có hai anh sinh viên đang trần trùng trục nằm rít thuốc gác chân lên nhau chờ đợi. Việc xảy ra trước mắt khiến nó bất ngờ vô cùng, ngoài sức tưởng tượng của nó. Hình tượng người sinh viên trong mắt nó đã có chút thay đổi. Nó vẫn nằm im nín thở theo dõi, cặp vú của đứa con gái cỡ tầm ngoài 20 tuổi đong đưa trong cái ánh điện mờ mờ làm thằng nhỏ trong quần nó cũng cựa quậy không chịu nằm yên. Nó thấy anh tóc dài cứ nhấp liên hồi càng lúc càng nhanh, tim nó cũng hồi hộp đập thình thịch như trống trường. Anh tóc dài cong người lên giật giật rồi nằm ụp lên đứa con gái…
Đến lượt một anh khác vào thay ca, lần này thì đứa con gái kia chống hai tay xuống giường, mặt quay về phía nó nhưng tóc rủ xuống che hết, nó chẳng nhìn thấy rõ mặt, hai chân quỳ xuống, anh sinh viên kia áp sát ngay sau đít, một tay xoa mông còn một tay thò lên bóp vú. Cứ thế nó nghe thấy cái giường rung lên theo tiếng ót ét và tiếng rên khe khẽ của đứa con gái kia.
Tất cả diễn ra trong căn phòng có 4 thằng đàn ông và 1 con đàn bà, cái đặc quánh của khói thuốc, trong cái mùi ẩm mốc của quần áo pha lẫn mùi rượu, mùi thức ăn hồi tối còn thừa, và hình như còn có cả mùi phát ra từ cái đống mà lúc tối đã có anh nào đó nôn ra, tất cả hòa quện làm cho căn phòng có mùi như trong ổ chuột… À quên, còn có cả mùi tinh trùng và mùi nước hoa Trung quốc rẻ tiền nữa, không gian rất đượm mùi…
Để lại một bình luận