Phần 16
Hà Nội mùa gió… bỏ lại những ngày nắng đến chói chang, đi qua mùa Thu là những ngày cùng em lang thang trên hồ Tây, nắng vàng trải nhẹ, nắm tay nhau đi dọc con đường bằng lăng tím rơi đầy trên phố Kim Mã, cảm nhận heo may lãng đãng, khẽ đưa những chiếc lá vàng phất phơ trước mặt rồi xoay tròn như nốt nhạc trước khi rơi xuống đất, em hay líu ríu bên tai nó :
– Em thích mùa Thu Hà Nội…
Mùa nào Hà Nội cũng có nét đẹp riêng, nhưng với mùa Thu thì thật đặc biệt, chiều mùa Thu bên hồ Gươm, trời trong xanh như trong câu hát
“ Xanh xanh thắm bầu trời xanh Hà Nội
Hồ Gươm xanh như mái tóc em xanh…”
Đạp xe đèo em quanh hồ Gươm, ngắm những chùm lộc vừng trổ hoa e ấp, rụng đỏ một góc trời… Cảm nhận cái ôm thật chặt từ phía sau, thấy lòng xao xuyến.
Đêm mùa Thu, con đường quen thoang thoảng mùi Hoàng lan, mùi hoa sữa đầu mùa, không gian như tĩnh lặng và sâu lắng hơn, bất chợt tâm hồn như hưng phấn hơn.
Nó dựng xe hai đứa ngồi bên gốc cây xà cừ quen thuộc, cây xà cừ số 12:
– Năm nay năm cuối rồi, em có bận không?
– Cũng khá là bận anh ah, em sắp đi thực tập đấy.
– Vậy ah, lúc đấy chắc là anh sẽ nhớ em lắm.
…
– Em cũng sẽ rất nhớ anh cho mà xem.
Em ngồi dựa đầu vào ngực nó, lại ngoan ngoãn như một chú mèo con, nó hít hà cái mùi hương tóc em bây giờ đã trở lên quá thân thuộc. Vậy là, em sắp ra trường, nó mới chỉ là chàng sinh viên năm thứ 2, mọi thứ còn rất dài đang chờ phía trước, nhưng không sao cả, quan trọng là đã có em ở bên, cả hai đứa sẽ cùng cố gắng.
– Em đi thực tập ở đâu? Có xa không?
– Em chưa biết.
Thỉnh thoảng, em ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn nó :
– Nhìn gì???
– Em nhìn anh chứ nhìn gì?
– Thấy anh đẹp trai hả?
– Nhận vơ…. người đâu mà dơ…
– Chả thế…
…
– Công nhận anh cũng đẹp trai thật, em yêu nhất là cái mũi.
– Anh tưởng cái môi chứ…
– Này này… đểu nhớ…
Nó cúi xuống và đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu như lòng đại dương, ngọt ngào và đắm đuối, thấy tình yêu, thấy cuộc đời mới đẹp làm sao.
– Thế ngày xưa sao em lại thích anh?
– Em không biết… thế sao anh thích em?
– À… vì thấy em rất duyên, rất xinh nữa..
– Chỉ giỏi nịnh… có mà thấy già ý….
– Không… anh thấy em trẻ hơn anh mà.
Nhận được một cái thơm cháy má, em thủ thỉ :
– Em thích anh từ lúc nào cũng chả biết nữa…
“ Dòng sông Đáy quê em, sông trăng hay sông lụa,
Nong kén vàng như lúa, tròn vạnh một góc trời.
Dòng sông Đà quê anh, đã dựng ghềnh dựng thác,
Nước reo thành điệu nhạc, nguồn than trắng vô biên
Dòng sông quê em, dòng sông quê anh
Dòng sông yêu thương dòng chung đôi ta”
Nhẹ nhàng hát cho em nghe những giai điệu trong bài hát quen thuộc mà nó vẫn hát, bài hát này đúng với cả em và cả nó, đúng với quê hương của hai đứa, quê hương của dòng sông Đáy và sông Đà trong câu hát.
Nhiều lúc, nó cũng hỏi em thế bố mẹ, anh chị có biết gì về mối quan hệ của hai đứa không? Em bảo “ Em chưa nói…. vì thấy vẫn hơi sớm… ”, có lẽ em đợi sau khi ra trường, có công việc mới định công khai? Em chờ nó được không?
Có hôm nó về quê, ăn cơm ở nhà chị cả và hai chị em có ngồi nói chuyện, nó cũng tâm sự đôi chút :
– Cậu dạo này đã có cô nào chưa? Chị thấy cậu khác trước… nghi lắm… có cô nào mang về đây chị duyệt trước cho.
– Làm gì có…
Nó định giấu…. nhưng nghĩ thế nào lại tuôn ra với bà chị già :
– Mà này…. nếu em thích người lớn tuổi hơn thì có được không?
– Á à…. lòi đuôi nhá.. lớn tuổi hơn là thế nào?
– Thì.. nhiều hơn 2 tuổi
– Ơ… thế bằng tuổi cái Huệ ah? ( Huệ là chị gái ngay trên nó)
– Vầng….
– Thì cũng chả sao… miễn là thấy thích nhau, hợp nhau là được… mà quan trọng là phải đưa về đây, xem thế nào mới biết được… mà này… có xinh không?
– Xinh… đẹp như tiên ý…
Để lại một bình luận