Phần 3
Đêm đó là bất ngờ đầu tiên và là lớn nhất mà các anh trong KTX dành cho nó, những ngày sau là những ngày bình thường không có gì đặc biệt, nếu có gì đáng nói thì chỉ là những đồ dùng cá nhân mà bà già chuẩn bị cho nó như : kem đánh răng, nước gội đầu, xà phòng tắm hay dao cạo râu thì bây giờ đã được mang ra cả phòng dùng chung, sắp hết rồi.
Nhân số trong phòng chính xác giờ chỉ còn 4 anh em, một số anh khác bị đuổi nhưng vẫn ra vào ở chui chắc là vì nhớ kí túc quá, nay phòng này mai phòng kia, cuộc sống như dân du mục.
Đòn chào hỏi thứ hai mà khiến cho nó choáng hơn màn một diễn ra sau đó vài ngày, cũng diễn ra vào ban đêm. Lần này nó bị đánh thức bởi mùi khói thuốc nồng nặc, mắt nhắm mắt mở nó thấy hai bác đang chụm đầu ngồi hít dưới nền nhà, đây là hai bác đã bị đuổi khỏi KTX nhưng vẫn chui ra chui vào, nhìn bộ dạng kia nó biết ngay là đang hít heroin, quê nó là vùng núi lại là điểm nóng ma túy phía bắc, nên nó không lạ gì dân nghiện, nó choáng bởi không nghĩ hình ảnh này lại diễn ra ngay trong phòng KTX của 1 trường đại học có tiếng.
Đòn thứ ba, đó là đòn quyết định ảnh hưởng đến những thay đổi trong cuộc sống sinh viên của nó. Nhà nó vốn có điều kiện, khi thằng con trai duy nhất đi học ĐH, mà lại học trên HN nên ông bà già nó không để nó thua bạn kém bè, cho nó mang theo khá nhiều tiền để ăn uống và tiêu vặt. Hôm đấy là cuối tuần, học xong nó không về phòng ngay mà lượn lờ khắp chợ Phùng Khoang, sang cả bên Lương Thế Vinh để mua mấy thứ đồ lặt vặt, định chiều sẽ ra bắt xe về quê thăm nhà. Lượn lờ chán chê nó về phòng chuẩn bị đồ đạc thì ôi thôi, hòm tôn đã bị bác nào đó viếng thăm, mấy bộ quần áo “ xịn” mới mua cùng với 600.000đ mọc cánh bay đi mất, nó khá choáng váng và hoang mang, 600.000 hồi đó to lắm, ăn cơm bụi có khi được nửa tháng. Trong phòng thì vắng tanh không có ma nào cả, phòng không nhà trống, chỉ có những mùi ẩm ướt của đống quần áo cũ thoang thoảng đâu đây.
Nó thu dọn quần áo và về quê.
Lần đầu tiên con trai Nhất đi học HN về thăm nhà, ông già nó gọi mấy anh rể, mấy ông hàng xóm sang, ông thịt hẳn 1 con chó làm 3 mâm cỗ linh đình. Cả nhà xúm vào hỏi chuyện sinh viên, chuyện HN. Nó chỉ biết cười và ậm ừ, chả lẽ lại kể chuyện mấy anh cùng phòng lôi phò về địt với cả hít Heroin trong phòng, đéo ai tin. Cuối bữa, sau khi ăn đẫy thịt chó nó chỉ có 1 yêu cầu nho nhỏ với ông già thôi:
– Con không thích ở KTX nữa, con thích ra ngoài thuê trọ.
– Tại sao ? – Ông già nó hỏi
– Ở trong đấy bẩn lắm. – Nó chỉ kết luận ngắn gọn thế thôi
Ông già sau một vài giây suy nghĩ thì đồng ý ngay :
– Tùy… thích ở đâu thấy thoải mái là được, miễn đừng có chơi bời đú đởn tao tống cổ về quê chăn dê.
Ông già nó là thế mà, mạnh mồm nhưng chiều nó lắm.
Hôm sau ông anh rể đưa nó lên trường tìm nhà trọ luôn, thời đấy nhà trọ cũng không hiếm, nhất là lại có kha khá tiền nữa thì càng dễ, đầy nhà đẹp, ra cổng Kiến trúc gặp xe ôm hoặc hỏi mấy bà hàng nước là có ngay.
Đến nơi tầm 3 giờ chiều thì hơn 4 giờ nó đã tìm được nhà trọ mới ngay hồ Phùng Khoang, một mình nó ở một phòng trong khu nhà có rất nhiều phòng trọ, phòng của nó trên tầng 2. Khu này chung cổng với chủ nhưng rất rộng, có một cái sân to ở giữa, một bên là khu nhà chủ, một bên là dãy nhà trọ cấp 4, riêng căn nhà của nó là nhà 2 tầng cũ, mỗi tầng có 2 phòng nhưng không khép kín, tiền thuê thì đắt hơn ở dưới dãy nhà cấp 4 kia. Phòng nói chung là ổn, nó rất ưng mà ông anh cũng yên tâm về tâu lại với bố vợ là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, kiểu gì cũng được ông già thưởng cho bữa rượu thịt chó say không lết được về nhà.
Trong người đang mệt mỏi vì vừa ở quê lên, nó ngủ thiếp đi đến tận hơn 6h chiều mới dậy, trời đã nhá nhem, sinh viên về quê lên cũng nhiều, cả khu trọ thấy nhộn nhịp hẳn tiếng nói cười râm ran vọng lên. Nó ra lan can đứng nhìn xuống, thấy đời sinh viên như này mới là đẹp chứ, lại thấy yêu đời đến lạ.
Ở trên này nhìn bao quát cả khu xóm trọ, nó hít được mùi thơm của gạo mới nhà ai đang nấu, nó thấy nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ cả ông già và nhớ các chị gái nó nữa, nó cũng nghĩ cả đến con Linh cháu nó… và cả con Hiền. Miên man trong dòng suy nghĩ, nghe có tiếng lạch cạch, nó nhìn sang phía phòng bên cạnh đang mở cửa, một đứa con gái bước ra ôm theo cái chậu, có lẽ là đi tắm, nhìn thấy nó đứa con gái khẽ gật đầu chào, nó cũng gật đầu đáp lễ.
Đứa con gái ôm chậu đi xuống cầu thang rồi mà không khép cửa, mùi cơm thơm, mùi thức ăn từ trong phòng đấy bay ra nức mũi, nó đoán trong đấy còn có người nữa, nhưng mà ngại chẳng dám sang chào hỏi làm quen.
Lúc chiều bà chủ nhà cũng giới thiệu qua cho nó biết rồi, khu này toàn bộ có một cái bể nước to, hai nhà tắm và hai nhà vệ sinh, tất cả dãy trọ và khu nhà 2 tầng đều dùng chung ở đấy, tuy khá đông và nhiều lúc phải đợi nhau nhưng bà chủ khẳng định : khu này không bao giờ mất nước, đó mới là điều quan trọng, nếu mất nước thì sang khu giếng nhà bà ấy dùng.
Nó vẫn đứng trên ban công nhìn mọi người ở dưới, ngoài sân có 1, 2 chú đang đá cầu, thấy có người mới nên có vẻ biểu diễn, hai ống chân thì như 2 que tăm, quần đùi thì ống rộng mà cứ dạng ra, thích thể hiện giơ chân cao chim nó bay mẹ hết ra ngoài…
Mùi cơm nhà ai thơm quá, mà khu này cũng khá nhiều nữ, biết có nó là người mới đến, chị em được dịp đi lại khoe dáng dưới sân, ngồi giặt quần áo mà mắt thỉnh thoảng cứ liếc lên, chắc thấy nó đẹp trai.
Đứng một lúc nó bắt đầu thấy đói, bởi mùi thức ăn phòng bên cạnh cứ xộc vào mũi, mà nó thuộc loại mũi thính như chó, nó ngửi cái biết ngay bên kia đang rang thịt, có cho thêm cả hành tươi.
Dưới sân bể nước đang đông quá, giờ mà xuống cũng chẳng có chỗ mà tắm, nó khóa cửa đi ăn cơm đã, lúc đi xuống tiện thể nó đi quá qua phía phòng bên cạnh, liếc vào thấy 1 em đang ngồi xổm nhặt rau muống, sự xuất hiện bất ngờ của nó làm em giật mình… hết hồn… Nó lủi thật nhanh
Cơm sinh viên 2 nghìn rưởi, nó ăn tận 3 nghìn mà vẫn chẳng thấy ngon, chắc tại từ hôm qua ở nhà ăn nhiều thịt chó quá, nhiều đạm nên vẫn ngấy. Lúc về nó mua ít ngô cay về phòng ngồi ăn cho đỡ buồn.
Lên cầu thang thấy im im, phòng bên kia cửa vẫn mở, nó định qua nhòm cái nhưng nghĩ biết đâu mấy đứa trong đấy tưởng thằng biến thái, nó hất cho bát nước mắm vào mặt thì nhục hơn chó, nên thôi, nó đi thẳng về phòng còn lấy quần áo đi tắm.
Gần 8h tối, dưới bể nước cũng vắng, nó múc nước dội ào ào vào người, mát và sảng khoái vô cùng, nghĩ lại những ngày đầu ở KTX thật là khủng khiếp và ngột ngạt. Nước thì mát, người cũng mát theo, vừa dội ào ào nó vừa huýt sáo, vừa hát ông ổng :
“Thu qua đông tới cho lòng đỡ hưu quạnh, cô đơn chiếc lá lẻ loi trong chiều hoang ..vắn….g…”
Mất con mẹ nó giọng, cụt hơi…Có tiếng cười khúc khích, nó ngoảnh mặt lại giật bắn cả mình, tí rơi mẹ cái gáo xuống bể, có đứa nào đang ngồi lù lù giặt quần áo ngay kia, lại còn cười nữa chứ, may quá trời tối nên không ai nhìn thấy mặt nó đỏ rực vì ngại.
– Bạn mới chuyển đến ah? – Đứa con gái hỏi.
– Ừ… vừa đến hôm nay.
– Bạn ở phòng nào ?
– Mình… ở phòng tầng 2 trên kia.
– Thế ah? Mình cũng ở phòng tầng 2
Thì ra là hàng xóm láng giềng cách nhau cái dậu mồng tơi, tối trời nên nó không nhận ra đây là đứa nó gặp hồi chiều hay là đứa nhặt rau trong phòng. Dội gáo nước cho mát người nó hỏi lại :
– Bạn học trường nào ?
– Mình học Nhân văn, thế còn bạn?
– Mình học Kiến trúc.
Thấy con bé kia lại khúc khích cười, sao lại cười nhỉ, trai Kiến trúc chỉ hay mặc quần xé túi, rách gối chứ có mặc quần thủng đít đâu mà cười nhỉ, lấy làm tò mò nó hỏi :
– Sao mà cười ?
– À… không, ngày trước có 1 anh ở đây cũng học Kiến trúc, nghĩ lại buồn cười thôi. Mà bạn học năm mấy ?
– Mình năm nhất… thế bạn?
– Mình năm 3.
Ặc, tí sặc nước, cứ tưởng bằng tuổi bạn bạn mình mình suốt, nó lại hỏi chữa ngượng:
– Cả hai … chị cùng học năm 3 ah?
Chị ấy có vẻ ngạc nhiên lắm, đang không hiểu tại sao cu cậu này lại biết phòng đấy có thêm 1 người nữa, mặc dù trong đêm nhưng nó cũng thấp thoáng nhìn thấy ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa dò xét của chị ấy
– Không, đấy là đứa em, cũng mới học năm thứ nhất…
Dội nước ào ào xong nó chạy vào nhà tắm thay quần áo, mới phát hiện ra là chưa gội đầu, chỉ dội nước mà quên cho dầu gội, cái tội mải nói chuyện với gái nó thế đấy, hỏng hết việc. Đi ra vẫn thấy chị kia đang ngồi giặt, miệng đang thì thầm hát, nó đoán là đang đánh động để đuổi muỗi vì thấy ư ử trong mồm không rõ lời, như tiếng dế kêu. Vừa đi qua nó vừa nói :
– Em lên trước đây.
– Ừ… Tí qua phòng chị chơi nhé.
Lên phòng nằm tí cho mát đã, ở mấy phòng trọ bên dưới vọng lên tiếng gì như tiếng bật bông nghe rất vui tai, sau này nó mới biết đấy là mấy anh em Kiến trúc đang ngồi ôn luyện đàn ghi ta, thời đấy thằng nào cũng luyện chai cả đầu ngón tay, có một hai bài tủ để đi tán gái, nói là dân Kiến trúc mà không biết chơi đàn ghi ta thiên hạ nó cười cho, nhất là mấy em gái bên NN, Nhân văn mê món này lắm.
Nghe bật bông mãi cũng nhàm, nó định lôi mấy gói ngô cay ra nhai cho đỡ buồn chợt nhớ đến lời của chị phòng bên hồi tối, dầu sao người ta cũng có lời mời, hàng xóm láng giềng mình người mới đến qua chào hỏi tí cho thân thiện. Thay quần áo, chải chuốt ngon nghẻ nó hai tay cầm 4 gói ngô cay hùng dũng tiến sang, thấy cửa mở sáng choang nên cứ thế nó tiến tới giữa cửa nhìn vào… Thấy chị gái đang ngồi bên bàn học soi gương nhổ… lông nách, không muốn làm kinh động đến những phút giây thư thái của chị nó lùi lại 2 bước giả giọng e..hèm :
– Hèm… chị ơiiii
– Ai đấy. – Vừa nói chị vừa bước ra cửa
– Em… sang phòng chị chơi 1 lúc nhé
– Ừ… vào đi em.
Đảo mắt một vòng quan sát, phòng nữ nên cái gì cũng thấy gọn gàng ngăn nắp, nhìn rất mát con mắt, nó bỏ ngô cay ra mời chị ăn tiện mồm hỏi :
– Em kia đâu chị ?
Chưa dứt câu em đã lù lù ngay cửa, nghĩ thầm trong bụng người đâu mà thiêng thế, chưa thắp hương muỗi đã lên rồi. Vẫn là màn chào hỏi như thường lệ, vừa nói chuyện nó vừa tranh thủ ngắm 2 chị em nhai ngô cay, đong đưa vài câu chuyện :
– Ngô này cay nhỉ?
Cả hai chị em cười rúc rích, phải nói thật là em xinh hơn chị, khuôn mặt xinh hơn, dáng đẹp hơn, nhưng theo gu của nó thì thấy chị duyên hơn, kiểu duyên quê, không gầy mà cũng không béo.
– Em tên gì ?
– Em tên Hoàng…
Qua câu chuyện nó tìm hiểu được thì hai chị em cùng quê, không họ hàng dây mơ dây má gì, chị tên Mai, em tên Thúy, hai chị em cách nhau hai tuổi, nó liền chém gió :
– Thế là em kém chị Mai 1 tuổi và hơn Thúy 1 tuổi, em ở giữa, hihi…
Mấy chị em cùng cười, rất vui, ngô cay nhưng mà ăn ngon phết, mỗi tội tốn nước, đêm lại phải chạy đi hơi nhiều, nhưng nó toàn để cái chậu trong phòng, đêm buồn đái tương luôn vào chậu, sáng hôm sau rình lúc vắng người giả vờ đi đánh răng đổ ào mẹ vào gốc cây si cảnh của ông chủ nhà, thảo nào cứ thấy bà chủ nhà than thở dạo này chú mày chăm cây thế nào cứ héo úa, vàng hết cả lá rồi chết dần.
Để lại một bình luận