Phần 11
Chẳng biết từ bao giờ mà trong sâu thẳm con tim, nó đã thầm gọi Mai là em, không phải là chị Mai nó vẫn hay gọi ở những nơi đông người hay là trước mặt Thúy như thường lệ. Nó có tình cảm với Mai, và biết rằng Mai cũng thế, nhưng hai người chưa bao giờ thể hiện điều gì để khiến cho người thứ ba có thể biết được.
Đó là thứ tình cảm lặng thầm, sôi sục trong nó, cuồn cuộn như dòng nham thạch trong núi lửa chỉ trực phun trào.
Đợt này nó và Mai vẫn thường tay trong tay đi dạo trên con đường quen thuộc quanh sân vận động của trường ngoại ngữ, và hai đứa hay dừng lại ở cây xà cừ số 12, đó là nơi mà lần đầu tiên, hai đứa hòa vào nhau trong vòng tay ấm áp. Tháng 12, cũng là thời gian đánh dấu cho những hẹn hò đầu tiên, chính vì thế mà cây xà cừ số 12 trở thành một dấu mốc kỷ niệm chung của hai người.
Tình yêu sinh viên ngày xưa là thế, nhất là với những mối tình vừa chớm nở, chỉ có những buổi cùng nhau rong ruổi khắp các con phố trên chiếc xe đạp cũ, những lúc cầm tay nhau chậm bước trong cái se lạnh của đêm đông, những vòng tay ôm ngại ngùng, bỡ ngỡ…
…
Đầu tháng 1, khi mà những đợt gió mùa đông bắc cứ nối đuôi nhau đổ về, rét tê người mỗi khi ra đường. Nó bắt đầu cho đợt tập quân sự trong vòng 1 tháng ở Mai Lĩnh. Ở trường nó sinh viên sẽ tập quân sự theo kiểu tập trung, trong vòng 1 tháng sẽ ăn ở, sinh hoạt và học tập như bộ đội. Trung tâm thế dục quốc phòng đặt tại Mai Lĩnh cách trường và nơi ở của nó hơn chục cây số, nhưng một tuần nếu học tập tốt, chấp hành nghiêm nội quy thì sẽ được về 1 lần vào cuối tuần, thứ 7.
Tối hôm trước khi lên đường, hai đứa lại ra gốc cây xá cừ số 12 đứng, gió thì cứ thổi ào ào, nó ôm Mai trong vòng tay thật chặt, tiếng thì thầm lẫn trong tiếng gió :
– Sáng mai lên đường, chắc phải một tháng mới về đấy.
Mai tỏ vẻ không quan tâm :
– Một tháng thì một tháng chứ sao, ngày xưa đầy người còn đi bộ đội mấy chục năm trời, bây giờ mới đi 1 tháng mà đã…
– Nhưng mà…
Nó định nói là nhưng mà Hoàng sẽ rất nhớ Mai, ngay từ lúc này đây đã bắt đầu nhớ rồi đây này, chẳng hiểu sao nó không mở lời ra được.
– Nhưng mà sao? Sợ lạnh sợ khổ chứ gì?
– Sợ gì… đã đi bao giờ đâu mà biết sướng hay khổ…
Thế đấy, ngày ấy ngu vãi, đêm chia tay tạm biệt mai lên đường đi “ bộ đội” mà chỉ biết đứng ôm nhau suông, lời nói ngọt ngào còn chẳng nói được. Nếu kể cho các bạn trẻ bây giờ chắc người ta buồn cười lắm, có người sẽ bảo “ Phải tay mình đưa về phòng làm phát cho ấm, chia tay thế mới gọi là chia tay chứ…”
Lên trên đấy, trong một môi trường mới, cuộc sống mới cũng có nhiều cái thú vị, nhưng ấn tượng nhất với nó là những đêm lạnh thấu xương vì chăn không đủ ấm, những lần nằm úp bụng xuống giường vì ăn không đủ no, can tội ăn chậm quá đồng đội ăn mẹ hết, vì cơm chỉ có thế, và… nỗi nhớ em cồn cào. Những lúc trong thao trường, trên bãi tập, những lần ngồi nghe giảng chính trị không được chữ nào vào đầu vì trong tâm trí nó chỉ hiện lên hình bóng em mà thôi.
Ngày bé nó ham chơi nhưng đi học rồi cũng thuộc dạng được đánh giá là ngoan, nó không nghịch phá hay vi phạm nội quy, chấp hành tốt nên cuối tuần được xả trại, tức là xổng chuồng hay nôm na là được thả ra ngoài từ chiều thứ 7, muốn đi đâu thì đi chỉ cần ngày hôm sau lành lặn trở về trước 9h tối chủ nhật để điểm danh.
Sau một tuần trong trại như tù nhân, nó cùng với 1 lũ ra khỏi cổng doanh trại ào ào như ong vỡ tổ, hít thở vội cái không khí tự do rồi kéo nhau ra đường quốc lộ bắt xe khách về Hà Đông, vui như Cám đi trẩy hội.
Để tạo bất ngờ cho em, nó không về phòng ngay mà ra bưu điện gọi vào điện thoại cố định cô chủ nhà, nói cô gọi cho gặp Mai – Nhân văn. Nói đến đoạn này nhiều bạn sinh ra tầm những năm cuối 90 trở đi chắc không hiểu rõ lắm??? Ngày đấy không có điện thoại di động, chỉ có máy cố định thôi, chủ nhà nào cũng có máy cố định người nhà dưới quê, bạn bè… liên lạc với sinh viên trong xóm, mỗi lần gọi 2000đ, bằng mẹ bữa cơm bụi. Nó bấm máy gọi, đầu kia đúng giọng cô chủ nhà :
– Gặp ai?
– Cô cho cháu gặp Mai – Nhân văn.
– Rồi… 5 phút nữa gọi lại nhá.
Ngồi chờ 5 phút mà như 50 phút, dài lê thê
– A lô, có Mai ở đấy không cô?
– Mai nó đi vắng rồi không có nhà.
– Cô biết khi nào Mai về không?
– Tối…
– Cô ơi khi nào Mai về cô nhắn giúp cháu có người chờ nhé, cháu sẽ gửi cô tiền 2 cuộc điện thoại là 4000
– Ờ… 7h gọi lại nhé.
– Cô cứ bảo là có người đang đợi ở cây xà cừ số 12
– Ở đâu ?
– Cây xà cừ số 12, cô nhớ nhé.
– Thôi được để tao ghi vào “ cây xà cừ số 12” … rồi…
Ở đời, có lẽ chưa một thằng nào hẹn gái giống như nó, người hẹn chẳng biết khi nào người được hẹn sẽ đến, mà chưa chắc là có đến không nữa. Chẳng may Mai mà sang nhà bạn hoặc về quê thì có đợi đến đêm. Cũng may, nó chỉ là thằng hơi hâm hâm chứ chưa phải loại ngu đần, nó cũng biết tạt qua phòng xem Mai có vắng nhà thật không, cũng biết đi ăn tạm cái bánh mỳ trứng lót dạ rồi lởn vởn quanh xóm trọ chứ không dám vào, để tạo bất ngờ mà, hâm tỉ độ.
Trời tối, gần 8h rồi, nó ngồi quán nước xa xa đối diện lối vào xóm trọ, căng mắt ra chờ đợi, bao nhiêu tốp sinh viên qua lại, các thể loại hoa hậu, cá xấu đủ cả nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng em đâu. Xác định tình hình này có thể phải đợi đến 10h, nhưng nó quyết tâm không từ bỏ kế hoạch, làm thêm cái bánh cốm 1000 nữa cho ngọt giọng, nó lại tiếp tục căng mắt ngồi chờ.
Phải nói là quá hâm, phòng trọ mình ngay kia đéo vào, cứ ngồi lù lù quán nước như thằng ất ơ rình mò ăn trộm quần áo. Lãng mạn quá nhiều khi nó dở thế đấy…
Trời thương người có tâm, đúng 9h thấy dáng em thấp thoáng từ xa, nó nhìn gái thì chuẩn 100% không có sai bao giờ, tuần vừa rồi lại được học ngắm bắn súng nữa chứ, ứng dụng ra phết, ở đời không học gì là thừa cả. Em vừa vào trong xóm trọ thì nó cũng thập thò ngoài cổng, đã nghe thấy giọng bà chủ nhà réo “ Mai – nhân văn có điện thoại nhá… ”, thế mới thấy bà chủ nhà tâm huyết, có trách nhiệm với công việc như thế nào, thính thật.
Em lật đật chạy xuống cũng là lúc nó cong đít chạy sang bên trường, đứng gốc cây xà cừ số 12 thở không ra hơi, nó tự nhủ phải lấy lại bình tĩnh, người đứng chờ mấy tiếng đồng hồ trong đêm lạnh phải khác chứ, mặt phải ngơ ngác, dáng vẻ phải bồn chồn, trông ngóng như chó con ngóng mẹ…. nó nghĩ thế.
Thấy dáng em vội vã từ xa mà nó đã hồi hộp tim đập loạn xạ rồi, nó đứng nấp thật khuất sau gốc cây, em đến và tìm kiếm. Nó thò cái mặt ra làm em giật mình:
– Úi giời ơi…. giật mình… Hoàng… đợi lâu chưa?
– Lâu lắm rồi, từ lúc gọi điện…
– Sao không về phòng đứng đây đợi làm gì? Lại còn bày trò gọi điện nữa chứ.
– Muốn cho Mai bất giờ mà…
Mặt em phụng phịu nghe vẻ hờn dỗi, nhìn lại càng đáng yêu. Nó kéo em lại và ôm vào lòng, thủ thỉ :
– Bộ đội về thăm mà hậu phương lại không vui ah?
Em áp người vào nó, vòng tay qua ôm thật chặt rồi ngước đôi mắt long lanh lên nhìn nó mà nói giọng vẫn còn hờn dỗi :
– Bảo đi 1 tháng cơ mà…
– Trốn về đấy…. tại vì… nhớ quá…
– Nhớ gì???
– Nhớ…cái cây xà cừ này này
Nó nói rồi xiết chặt vòng tay, em nằm gọn trong lòng nó ấm áp, nó hôn nhẹ lên tóc em ngọt ngào, mùi hương tóc em ngọt ngào mà quyến rũ làm sao. Em ngoảnh mặt nhìn lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt nó nhìn xuống, trong giây lát 2 cặp mắt chạm nhau, như tìm thấy nhau trong đêm đông lạnh giá. Môi tìm môi, nó vụng về đặt lên môi em một nụ hôn bỏng cháy, nụ hôn đầu bỡ ngỡ vụng dại của bao nhớ thương đong đầy. Hai vòng tay vẫn xiết chặt, em ôm lấy cổ nó mà vít xuống, nó đỡ em hơi ngả ra cứ thế hôn em trong hơi thở dồn dập, nghe rõ cả tiếng tim em đang đập thình thịch trong lồng ngực. Nụ hôn đầu sao mà ngọt ngào và say mê đến thế, nó cảm thấy đang đắm chìm trong hạnh phúc, đang lâng lâng như đi vào khu vườn địa đàng, ngoài kia hoa sữa vẫn thơm lừng…
– Anh nhớ em nhiều lắm…
– Em cũng rất nhớ anh…
“Ngày đầu tiên ta mới yêu nhau
Say đắm ngọt ngào trong vòng tay êm đềm
Mình trao nhau bao nụ hôn ngất ngây
Khiến trái tim anh hạnh phúc nhường nào.
Một cảm giác cứ mãi lớn trong anh
Từ khi anh biết yêu em lần đầu
Là nỗi nhớ anh xếp trong yêu thương
Là tình yêu chôn sâu trong trái tim…”
Để lại một bình luận