Phần 31
Hiền tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, quay lại trường Kiến trúc tìm cũng không thấy tăm hơi đâu cả, Hiền đến tìm T trong dáng vẻ hốt hoảng :
– Anh ơi… không thấy anh Hoàng đâu cả, mọi khi anh ấy vẫn đợi em nhưng hôm nay em tìm khắp mà không thấy anh ý đâu.
– Hay nó ở trường?
– Em tìm ở đấy rồi.
– Em đừng lo để anh ra mấy chỗ nó hay ngồi xem có không?
T đến tất cả các quán điện tử quen thuộc, quán bi a, quán nước đều không thấy, thằng này đi đâu được nhỉ? Trời bắt đầu nhập nhoạng tối, lấy xe đạp T chở Hiền đi khắp các ngõ ngách để hỏi, may quá :
…
– Hoàng ý gì? Lúc chiều thấy nó phóng xe ra phía quán vịt béo cổng chợ.
Phóng thật nhanh đến, kia rồi con 81 dựng ngay cửa, hai anh em chạy vào thấy nó ngồi thu lu trong một góc quán :
– Thằng này hôm nay mày hâm à mà ra đây ngồi một mình?
– Không về à ra đây uống rượu một mình? Điên thật rồi,
Hiền nhìn nó với anh mắt đầy lo lắng :
– Anh Hoàng, anh sao thế,
Lúc này mới thấy nó mở lời :
– Không sao, hôm nay em đi xe buýt về đi, hay lấy xe máy của anh về cũng được, tí anh về,
– Nhưng mà có chuyện gì?
– Hỏi lắm thế, về đi…
T bảo Hiền:
– Thôi em cứ về trước đi, thằng hâm này chắc nó thèm rượu, để anh ở lại đây uống với nó, về đi yên tâm, lấy xe máy mà về.
– Thôi em đi xe buýt cũng được, có gì tí anh nhớ gọi điện thoại bàn báo cho em nhé, nhớ đấy.
– Ừ yên tâm, về đi.
– Ê.. mày làm sao đấy?
– Sao là sao? Mày có uống không? Không uống thì cút..
– Uống chứ, ngu gì không uống, mà thằng chó này đi uống rượu không gọi bố một tiếng?
Nhìn nó mặt buồn rũ rượi, chẳng biết tại sao nhưng cũng không muốn hỏi
– Thôi được rồi, hôm nay mày muốn say bố sẽ cho mày say, mày muốn chết bố cũng sẽ cho mày chết, thằng hâm ạ
T uống cùng nó đến say mềm, tất nhiên là nó say chứ không phải T, vì T uống tốt hơn nó với cả tâm trạng T không đang bị như nó, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra nên nó mới như vậy, T nhẹ nhàng moi chuyện một thằng say, cũng dễ :
– Bây giờ tao say lắm rồi, tao uống một chén nữa rồi tao về, được không?
Nó nửa muốn đuổi mình về, nửa muốn giữ lại :
– Tùy mày.
– Có chuyện gì, nói tao biết, tao ngồi với mày đến sáng luôn.
– Không có chuyện gì?
– Thế thì sao đi uống rượu… địt mẹ nhìn ghét thế nhỉ? Thi trượt ah? Hay phải học lại? Hay sang trường Ngoại ngữ trêu gái bị nó tát cho ah? Hả
– Điên.
– Thế thì sao, không nói bố về đấy…
…
– Mai đi lấy chồng rồi
– Ai đi lấy chồng?
– Địt mẹ mày… Mai chứ ai?
– Mai nào? Mai ngày trước học nhân văn đấy á ?
Nó uống ực hết chén rượu rồi gật gật đầu :
– Ừ….
– Thì kệ mẹ nó, nó không mời mày mày buồn ah? Sao bảo thôi lâu rồi cơ mà
– Mày đéo hiểu được … đâu…. thôi uống đi.
10h đêm, rượu đã say mềm, đúng lúc hai thằng đang tỉ tê tâm sự với mấy cái cổ vịt thì Hiền đến, may quá đang không có ai dắt xe về phòng cho.
Em Hiền cầm lái con 81 Kim vàng giọt lệ, nó say hơn nên được ngồi giữa ôm em Hiền, còn thằng T ngồi sau cùng ôm nó.
– Hiền ơi có biết đi xe máy không đấy.
Thấy em tự tin trả lời :
– Hồi ở quê em cũng được đi hai, ba lần rồi.
Thôi xong, quả này để em tổ lái có khi sáng mai tỉnh giấc lại nổi lềnh con mẹ phềnh giữa hồ Phùng Khoang thì mát người.
– Đi.. cẩn thận em nhé.
– Anh yên tâm, cứ ôm chặt anh Hoàng vào.
Về phòng, em dìu hai thằng lên giường mới ngược đời, may quá xóm trọ vắng với cả hai thằng vừa đi vừa bò lên cầu thang nên cũng nhanh.
Sáng hôm sau con xe 81 Kim vàng giọt lệ chìa khóa vẫn cắm nguyên ở ổ dựng dưới sân mà không có chú dặt dẹo nào thương tình dắt hộ, nó mừng vãi đái ra quần.
Sáng tỉnh giấc, Hiền đã đi từ lúc nào, phòng đã được dọn sạch bãi nôn mà nó li vơ phun ra, hai thằng lục đục dậy đánh răng rửa mặt xong lên ngồi ăn hai cái bánh mỳ trứng chắc là em Hiền mua để sẵn trên bàn, lúc đấy đã là 10h sáng.
– Mẹ, rượu quán mụ béo toàn cồn sao mà uống đau đầu thế nhỉ?
– Cồn đâu mà cồn, nó cho mấy giọt thuốc sâu vào đấy…
– Hết buồn chưa? Hay tối lại đi uống tiếp không?
– Thôi… đéo uống nữa, đau hết cả đầu.
– Tao nói thật, nó có lấy chồng thì mày nên vui mới phải, mày phải chúc mừng nó chứ, buồn cũng giải quyết đéo gì đâu, hai năm rồi
– Ừ…
– Quên đi.
– Ừ….
– Mà tao thấy em Hiền được đấy, hôm qua chăm mày còn hơn mẹ chăm con, đêm qua mày làm gì có nhớ không?
– Đéo nhớ gì luôn.
– Mày nôn hết ra người nó, nửa đêm nó phải thay áo, hehe, tao nhìn thấy hết, hàng ngon phết đấy.
– Bố nhìn chán rồi.
– Ngon phết nhỉ?
– Ngon bằng em Ngọc không? Hôm nào bảo em Ngọc cởi áo ra nhìn phát.
– Địt mẹ thằng chó…
– Hehe…. em Ngọc của mày chắc vú cũng to lắm nhỉ, hehe.
– Bố đéo nói chuyện với mày nữa… đi làm mấy trận bi a không?
– Đi…
Sau cái buổi tối hôm ấy nó đã tự nhủ với lòng mình, mọi thứ đã qua cho qua đi, quên hết, dù sao người ta là gái đã có chồng, có nhớ thương cũng chẳng thể quay lại được, thôi….
Để lại một bình luận