Phần 41
Phút giây lỡ lầm, dẫu tiếc nuối em mang suốt đời
Phút giây lỡ lầm em cô đơn lòng này băng gíá
Anh đến rồi đi, anh cho em dối gian hôm nay
Anh đến rồi đi, anh xin em thứ tha …
Nguyện cầu nữa chi, khi quay bước đi
Nguyện cầu nữa chi cho phai úa môi mềm sầu thương em hỡi
Chuyện tình đớn đau cô đơn cuốn sâu
Chuyện tình dối gian như ai oán trong lòng từ trong muôn kiếp
Nguyện cầu nữa chi cho đêm chết theo ngày…
…
Những ngày sau lại trôi qua bình thường như vốn có. Linh lại được Cương đưa đón đi về trong những tối mùa đông. Còn nó và Hiền, đang đắm say trong những ngày tháng yêu đương đẹp đẽ nhất.
Dạo này nó thấy Hiền có vẻ mệt mỏi, nó cứ nghĩ do thời tiết hoặc do việc học hành căng thẳng, không chịu ăn uống tầm bổ vào nên xanh xao, chẳng ngờ. Một hôm, Hiền gọi nó vào phòng, vẻ mặt lo lắng như có điều gì muốn nói :
– Anh ơi…..
– Sao em…
– Em….
– Em sao ?
– Em dính rồi anh ah.
– Dính gì ?
– Dính bầu ý, anh ơi biết làm thế nào bây giờ?
– Có chắc không?
– Chắc chắn, em kiểm tra rồi, mới cả dạo này em thấy nôn nao khó chịu mệt mỏi nữa.
Nó thật sự hoang mang, không bao giờ nghĩ Hiền lại dính bầu trong lúc này, quá sớm, Hiền mới học năm thứ nhất thôi mà. Nó ngồi đốt thuốc suy nghĩ thật nhiều, có lẽ phải bỏ thôi, không còn cách nào khác được
– Chắc không giữ được đâu em ah.
– Sao anh?
– Phải đi giải quyết thôi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến học tập của em, mọi người ở quê mà biết chắc bọn mình chết.
– Những em sợ lắm…
– Đừng sợ, có anh ở đây rồi mà, anh sẽ luôn ở bên em.
Nó đưa em đến một phòng khám tư nhân gần viện C, ngồi ở ngoài đợi để em rụt rè sợ sệt vào trong. Hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, nó cứ suy nghĩ mông lung vô định.
Em ra, gương mặt thất thần và đầy đau đớn, nó thấy thương em vô cùng.
Rồi mọi chuyện cũng qua, em đã khỏe lại, vui vẻ tươi xinh đúng hình ảnh một cô sinh viên Nhạc Họa, em lại như ngày nào nó cũng đỡ cảm thấy dằn vặt và tội lỗi.
Hai tuần sau nữa, nó đang tập trung cho cái đồ án quan trọng, dạo này nghỉ học chỉ ngồi ở nhà vẽ suốt, cũng ít đi chơi bời hát lượn với hai đứa. Hôm đấy là một chiều mùa đông lạnh, nó co ro ngồi trên ghế nghe nhạc, uống cà phê và vẽ. Linh đi học về, gương hoảng hốt như vừa gặp cướp ngày, nó thấy con bé chạy tót lên phòng đóng cửa một lúc sau đó thất thần chạy sang :
– Chết rồi, cậu ơi….
– Sao? Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?
– Cháu… cháu…
Để lại một bình luận