Phần 26
Nó bước vào năm thứ 3 của cuộc đời sinh viên, mọi thứ đã trở lên quen thuộc. Nó chẳng còn là thằng bé ngơ ngác ngày nào bám vạt áo cha, bây giờ đã từng trải hơn đôi chút, dẫu sao cũng đã một thời yêu đương máu lửa.
Đợt này nó chơi thân với một thằng tên T, học Xây dựng nhưng cũng trọ ở Phùng Khoang. Hai thằng bằng tuổi và cũng có khá nhiều điểm chung nên nhanh chóng kết thân, bắt đầu từ buổi chiều đá bóng, rồi những trận PS thâu đêm. Khỏi phải nói thì các bác cũng nhận ra, thằng tên T này là nhân vật chính trong “ Tình Mãi Xanh ”, nhưng thời điểm đấy T (tức là tôi, người kể lại câu chuyện này từ cuốn nhật ký của thằng bạn) chưa có người yêu, nhìn gà vãi.
T có con em học năm nhất trường SPNN, tít tận trên Cầu Giấy, nhưng đéo hiểu anh em thân thiết đến mức nào mà suốt ngày mò lên, nó cũng không rõ động cơ là gì nữa. Có hôm T bảo :
– Lên SPNN tán gái không? Nhiều em xinh lắm,
– Làm đéo gì phải tán, gái theo đầy, xếp hàng từ Phùng Khoang đến Ngã Tư sở,
– Địt mẹ, mày chỉ được cái bốc phét là đéo ai bằng.
Rong ruổi theo thằng bạn cứt mấy tháng trời chỉ để chứng minh cho nó thấy mình không phải là thằng bốc phét, vậy mà chả nên cơm cháo gì, phòng KTX tận 8 em xinh tươi mà đéo đong nổi em nào, không đâu vào đâu, đi theo chỉ tổ đứng trông xe với cả làm nền cho nó. Cuối cùng nó tán được em Ngọc xinh nhất phòng, còn mình chỉ dẫn được các em đi ăn ốc vài buổi rồi héo dần… Chán.
Đọc ở đâu đó được câu “ Trên đời này chẳng ai giữ được mối tình đầu. Mọi người đều gục xuống và khóc… Rồi lại sống… Và quên đi tất cả”. Nó thấy ít ra vế đầu vẫn còn đúng, vế sau thì có lẽ khó.
Tết nó về quê, chẳng buồn đi đâu, có thằng nào đến rủ đi uống rượu thì đi, không thì ở nhà ngủ, nó ngoan đột xuất đâm ông bà già lại nghi, cứ gặng hỏi mãi :
– Mày bị làm sao đấy?
– Con có sao đâu, nó gắt.
– Thanh niên gì mà cứ ru rú ở nhà, còn hơn cả ông già.
– Con không thích…
Cứ tàu lượn xuốt ngày ngoài đường nó cũng không khoái, tính nó trầm đi từ bao giờ cũng không biết nữa?
Sáng mùng ba Tết, nó vẫn say xưa trong giấc nồng vì hôm qua thức khuya xem Mờ U, nó khoái Mu đéo biết tại sao nữa, một phần có khi theo phong trào, mà Mu hồi đấy làm gì có Rô nan đô, đéo nhớ.
Nghe loáng thoáng ngoài nhà tiếng nói cười léo nhéo như tiếng con Linh, định không dậy đâu nhưng lát đã thấy nó vào tận buồng réo:
– Giờ này mà cậu vẫn ngủ ah? Tết không đi chơi với bạn gái ah?
Mặc, nó vẫn đắp chăn nằm im
– Cậu… chưa mùng tuổi cháu đâu nhá.
– Tao làm gì có tiền.
– Năm nay cháu thi ĐH đấy, mừng tuổi cháu cho may mắn đi.
Cả tiếng con Hiền cũng thò mặt vào cười khúc khích, chẳng thể ngủ nổi với 2 con tiểu yêu này nữa rồi
– Ra ngoài đi để tao thay quần áo, tí tao mừng tuổi cho.
– Cậu nhớ nhá, mừng tuổi cháu nhiều vào.
Nó đi đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi vào nhà mừng tuổi cho mỗi đứa 5 chục, ngày đấy 5 chục nghìn rất to rồi, mua được khối thứ.
– Đây, năm nay hai đứa mà không đỗ ĐH thì đừng có trách…
Để lại một bình luận