Phần 46
– Anh đi lại phải cẩn thận chứ.
– Anh biết rồi, không sao đâu em. Hôm nay em thích đi chơi ở đâu anh sẽ đưa em đi?
– Em thích đi ăn kem…
Nó đưa em đi ăn kem Tràng Tiền, vẫn là em ngày nào nhí nhảnh và thơ ngây ấy, mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh lướt qua gương mặt xinh và nụ cười tươi rói. Kem là món em thích và hay đòi nó đưa đi ăn, những vị kem ngọt ngào mà mát lạnh ấy, nhìn em ăn sao thấy ấm lòng quá đỗi.
Sánh vai nhau bên hồ Gươm, sương mờ giăng phủ, mưa xuân lác đác bay trong cái se se của những hơi lạnh cuối đông còn sót lại. Đèn bên đường chiếu rọi xuyên qua tán lá, le lói lấp lánh trên gương mặt em, nó thấy lấm tấm những giọt nước mưa đọng trên má hồng, bám cả vào mái tóc em.
– Lâu lắm rồi mình mới đi chơi như thế này anh nhỉ?
– Ừ.
– Em thích lắm, cảm ơn anh..
– Sao lại cảm ơn, mừng em đạt giải nhất, anh sẽ đưa em đi chơi bao giờ chán thì thôi.
– Thật không?
– Thật.
– Cả đêm nay, cả ngày mai nữa nhé.
– Ok, đến bao giờ cũng được.
Em kiễng lên ôm cổ nó rồi hôn chùn chụt lên má.
– Anh tuyệt vời, iu anh nhất trên đời.
Đêm, nó cùng em rong ruổi đến khi đường phố đã vắng bóng người. Em ngồi sau ôm chặt vào nó và lại vu vơ hát những bản tình ca.
“ Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím.
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em
Nghiêng ngả vì anh.”
– Em à.
– Dạ.
– Em hát hay quá.
– Em chỉ hát cho mình anh thôi.
Đêm cuối đông, sương lạnh vẫn đang ngủ quên ngoài góc phố, trên căn phòng nhỏ, hai trái tim yêu lại hòa cùng một nhịp, nó và em lại trộn vào nhau đắm đuối cuồng nhiệt trong vũ điệu tình yêu mê say, cảm tưởng như không bao giờ dừng lại. Lần nào cũng thế, đê mê và sung sướng, trần truồng ướt át và nóng bỏng. Đêm yêu đương diệu kỳ.
Để lại một bình luận