Phần 7
“Ầm…” – Một vụ nổ nữa vang lên trong phòng của John.
Bây giờ trông hắn không khác gì cục thịt nướng cháy khét cả, khói bốc lên ngùn ngụt, da thì đen xì cho cháy. Hắn thở hộc hộc nằm thẳng cẳng trên mặt đất nghiến răng nói: “Khốn kiếp tại sao không được… tại sao tại sao ta không thể sử dụng được ngươi… sức mạnh kia…”
“Có cần ta giúp không” – đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu của hắn.
John giật mình mở bừng mắt nhìn xung quanh phòng, không hề có ai ở đây tại sao lại có giọng nói vang lên.
“Nhìn đi đâu vậy, ta đang ở đây này” – giọng nói ấy lại vang lên trong đầu của hắn.
John xoay đầu một vòng rồi dừng lại thanh gươm của vua vô danh đặt trên bàn gần đó, hắn cố gắng đứng dậy tiến đến cầm lấy thanh gươm sau đó lại ngồi bệch xuống đất vì không còn đủ sức mà đứng dậy nữa.
“Ông… ông có phải là linh hồn của vị vua bên trong thanh kiếm?” – John thử truyền ý niệm nói.
“Ha… ha…. lâu không gặp còn nhớ đến ta kia à… tốt tốt…” – Giọng nói phát ra từ thanh kiếm truyền thẳng vào đầu của hắn.
“Ông nói có thể giúp tôi sao? Bằng cách nào?” – John hỏi.
Giọng của người đàn ông bên trong thanh kiếm đáp: “Nhớ lại trước kia ta vốn là một đại tướng quân của thế giới hư không, lần đầu tiên tiếp nhận thứ sức mạnh của thế giới ấy, ta cũng như cậu, không thể nào điều khiển được nó có….” – nói đến đây John đột nhiên ngắt lời : “Khoan đã… ông bảo ông từng là một tướng quân của thế giới Hư Không? Chuyện này là sao? Tôi vẫn chưa hiểu? Tại sao ông lại ở tại Valoran và tại sao ông lại chết?”
“Kể ra thì thật là dài, nhưng nói tóm gọn lại, trước kia ta chính là đại tướng quân chỉ huy toàn bộ đội quân Hư Không xâm chiếm Valoran này, cũng là người dưới trướng của Chúa tể phát động cuộc chiến tranh cổ ngữ thời đó… tuy nhiên khi chiến tranh diễn ra ta đã không thể nào tiếp nhận được sự tàn khốc của nó, những đứa trẻ chỉ chưa đầy vài tháng tuổi bị giết không thương tiếc, những cụ già không có khả năng bảo vệ bản thân cũng lần lượt ngã gục xuống một cách đầy uất hận… sau đó ta quyết định rời bỏ quân đội Hư Không, ta không muốn đôi tay mình tiếp tục nhuốm đầy máu tươi, Chúa tể vì thế gán ta vào tội danh phản bội và cho người truy cùng diệt tận… ngươi biết đấy, quân đội Hư Không rất mạnh, toàn bộ đều là những đội quân tinh nhuệ được chính tay ta huấn luyện. Cho dù ta là một tướng quân cấp cao nhất nhưng khi đối mặt với những đội quân ấy cũng không thể nào làm gì được… sau ba ngày đêm chiến đấu ác liệt ta cuối cùng cũng không thể nào chống lại được bọn họ, ta trốn chạy đến một cung điện bị bỏ hoang, rồi trút dần hơi thở tại đó.”
Giọng nói của ông ấy bắt đầu trở nên chua xót hơn: “Thanh gươm mà ngươi đang cầm trên tay chính là một thanh kiếm đặc biệt nhất của thế giới hư không, không ai tạo ra nó cả, chính các dòng năng lượng hư không tại thế giới ấy đã tạo ra nó. Bên trong nó chứa đựng nguồn sức mạnh hư không tinh túy nhất, năm xưa chính ta là người được thanh gươm lựa chọn, còn bây giờ đó là ngươi. Sau khi chết, vì tâm nguyện của ta là không muốn nhìn thấy cảnh đổ máu này xảy ra thêm nữa cho nên linh hồn của ta đã nhập vào bên trong thanh gươm, sống cùng nó, cho đến khi gặp cậu và được cậu thức tỉnh. Lần trước khi giúp cậu lĩnh hội được sức mạnh của ta ẩn bên trong thanh gươm để đánh bại tên ác thần từ thời cổ ngữ kia ta đã gần như sử dụng toàn bộ linh hồn của mình, hiện tại đây chỉ là chút ý thức còn sót lại của ta mà thôi, sau lần này ta sẽ biến mất một cách vĩnh viễn.”
John nhớ lại chuyện trước kia trên đảo, trong lúc hắn đang hấp hối giọng nói của ông ta vang lên trong đầu hắn, ngay sau đó hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh tuyệt với dâng lên, đồng thời trong đầu của hắn không hiểu sao lại xuất hiện rất nhiều kĩ thuật chiến đấu, và tuyệt kĩ sử dụng kiếm.
“Chuyện là vậy sao? Nhưng ông sẽ giúp tôi bằng cách nào.” – John hỏi.
Giọng nói của người đàn ông bên trong thanh gươm vang lên: “Năm xưa khi ta tiếp nhận thanh gươm này cũng là lúc ta được nó ban cho sức mạnh phép thuật hư không tinh túy ẩn chứa bên trong, lúc ấy ta vẫn chưa tài nào kiểm soát hay điều khiển được nó cả, ta cũng như cậu bây giờ cứ liên tục mày mò, đến một ngày, khi ta chiến đấu với một con quái vật hư không, sức mạnh vốn có của ta bị nó phá hủy sạch, tưởng chừng như ta sắp chết thì chính ngay lúc đó sức mạnh hư không vốn trước đây không thể nào điều khiển được trong người ta đột ngột trỗi dậy, từ đó về sau ta có thể sử dụng và điều khiển nó theo ý muốn. John… ta không biết thông tin này có giúp được gì cho cậu hay không nhưng dù sao trước khi biến mất khỏi thế giới này, ta vẫn muốn giúp truyền nhân duy nhất của mình.”
Nói xong giọng của người đàn ông kia hoàn toàn biến mất, cho dù John có hét lên bao nhiêu lần thì ông ta cũng không đáp lại.
“Sức mạnh hư không vốn có của ông ấy bị phá hủy hoàn toàn, sau đó sức mạnh hư không tinh túy bên trong thanh kiếm truyền cho ông ấy đột nhiên trào dâng?” – John tự lẩm bẩm.
“Không lẽ lúc ấy trong người không nên có một cứ sức mạnh phép thuật nào sao? Như vậy có nghĩa là tự phế đi sức mạnh rồi, Nasus đã bảo cách đó hoàn toàn được nhưng thời gian phục hồi sẽ vô cùng lâu… hài… thật khó nghĩ.”
John cứ suy nghĩ liên tục nhưng chưa thể nào tìm ra được lời giải đáp, đêm đó hắn nằm trên mặt đất ngủ, thì đột nhiên một thứ gì đó lóe sáng lên trong óc hắn… ngồi bật người dậy lẩm bẩm: “Ông ấy nói lúc ấy trong người ông ấy không còn sức mạnh phép thuật của bản thân, lúc đó sức mạnh hư không bên trong thanh kiếm mới thực sự truyền vào người và được ông ấy điều khiển, điều này có nghĩa chỉ khi nào sức mạnh trong người ở trạng thái thấp nhất mới có thể kích hoạt tối đa thứ sức mạnh này… tuy nhiên nếu mình tự phế đi sức mạnh cổ ngữ cũng đồng nghĩa hại đi những người thân của mình bên ngoài kia… vậy tại sao mình không “Phế” luôn cả hai thứ này đi.”
“Đúng rồi.” – John tiếp tục lẩm bẩm, nhường như hắn mới vừa nghĩ ra điều gì đó.
Suy nghĩ xong là làm ngay, mặc dù chuyện hắn suy nghĩ trước giờ trong lịch sử chưa có ghi chép nào ghi lại cách làm điên rồ này, đem sức mạnh phép thuật trong cơ thể để ra bên ngoài trong khi không làm mất nó hay nói cách khác là vẫn không phế bỏ nó, điều đó quá khó khăn…
Hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng trên đất, không khí xung quanh bắt đầu dao động ngày một mãnh liệt, những luồng không khí cứ không ngừng xoay chuyển quanh người hắn, từ trái sang phải ngày một nhanh dần.
“Ầm…” – Một tiếng nổ nhẹ trong không khí giữa các nguyên tố va đập vang lên
“Ầm, ầm ầm ầm….” – liên tục như vậy tổng cộng có bảy tiếng nổ, ngay sau đó cả cơ thể của hắn đột nhiên phát ra bảy sắc cầu vòng, làn da chuyển màu liên tục từ đỏ như lửa đến xanh dương, xanh lá, trắng, đen….. cứ như thế chừng mười phút.
“Phụt” – John phun ra một búng máu nhưng hắn chưa thoát ra khỏi trạng thái ấy, từ giữa ngực của hắn một quả cầu tỏa ra bảy luồng sức mạnh cổ ngữ xuất hiện, nó lơ lửng trước mặt hắn…
“Phụt” – John phun máu thêm một lần nữa, gân trên người hắn nổi hết cả lên… đôi mắt đỏ như máu.
“Được rồi, cuối cùng mình cũng đã đưa được sức mạnh cổ ngữ ra bên ngoài.”
Bây giờ trong đầu hắn nghĩ thế này, hai thứ sức mạnh trong người hắn cứ giống như hai quả bong bóng bị bơm căng vậy, không quả nào chịu nhường quả nào cả, kết hợp chúng lại thì càng không thể, vậy giả sử như ta thả sạch hơi bên trong hai quả bóng ấy rồi sau đó lồng quả này vào quả kia rồi bơm căng lại như vậy không phải hai quả nay đã trở thành một rồi hay sao.
Mà nghĩ là một chuyện thực hành lại là một chuyện khác, sức mạnh phép thuật chứ không phải quả bong bóng mà suy nghĩ đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ ngoài cái cách điên rồ ấy còn cách nào khác nữa đâu.
“Ầm ầm” – không khí xung quanh căn phòng dao động mãnh liệt, sức mạnh cổ ngữ đang lơ lửng trước đó nay cũng bị thứ sức mạnh hư không mà John tống ra bên ngoài kịch liệt phản ứng.
Cả hai luồng sức mạnh này đối địch lẫn nhau khiến không gian xung quanh vặn xoắn đến đỉnh điểm.
“Ta phải làm được… ta phải làm được” – miệng hắn dính đầy máu, đôi mắt trở nên thất thần như người sắp chết, cứ lẩm bẩm liên tục.
Ngay sau đó cả hai nguồn sức mạnh đang trôi bồng bềnh trước mặt hắn vỡ tung ra, các luồng phép thuật bên trong đó tràn ra như đàn ong vỡ tổ.
“Vù vù….” – căn phòng kín không có gió đột nhiên nổi gió rất mạnh.
“Ầm ầm” – Cả căn phòng… nói đúng hơn là cả tòa kim tự tháp rung chuyển.
“Chuyện gì vậy… chuyện gì vậy?” – Nasus và Ryze ở bên ngoài thấy kim tự tháp đang rung chuyển thì vô cùng hoảng sợ, sau đó họ nhận ra căn phòng của John đang ở chính là nguyên nhân.
“Á” – một tiếng hét thảm vang lên.
Nasus và Ryze kinh hoảng nhìn nhau, họ rõ ràng cảm nhận được hơi thở của John ngày một yếu đi.
Nasus chạy ngay đến cửa phòng liên tục đập cửa hòng tiến vào bên trong cứu hắn… nhưng cánh cửa đã bị John khóa trái trước đó, không tài nào mở ra ngay được.
“Á…” – John lại hét lên thảm thiết.
“Ầm ầm ầm ầm…” – cả tỏa kim tự tháp rung chuyển mãnh liệt.
Bầu trời bên ngoài bỗng nhiên tối đen lại, sấm chớp liên tục rền vang, từng đợt cuồng phong nổi lên. Một khí thế đang sợ đang dần lan tỏa khắp xa mạc Shurima.
“John… John… mở cửa cho bọn ta… mở cửa cho bọn ta…” – Ryze ở bên ngoài liên tục đập cửa hét lên.
“Không còn cách nào khác phá thôi” – Nasus đưa tay đẩy Ryze ra một bên.
“Ầm” – một cú đánh cực mạnh từ cây quyền trượng trên tay Nasus phá tan cánh cửa sắt, đập vào mắt họ là một cảnh tượng đầy kinh hãi.
Hai con thần thú ảo hóa từ hai luồng sức mạnh của John đang đánh nhau kịch liệt… một bên là phượng hoàng bảy sắc, một bên là rồng hư không uy dũng chấn nhiếp lòng người….
“A… a… a… á” – toàn thân John đầy máu, mắt chảy máu, tai chảy máu, mũi chảy máu, đâu đâu cũng là máu, những tiếng hét thảm vang lên không ngừng, gân trên tay nổi cả lên, da hòa với máu, mái tóc rối tung bay trong gió.
“Ngăn cậu ta lại… cậu ta sẽ chết mất” – Ryze kinh hoảng hét lớn, ông ta nhận ra rằng John đang ở trong tình trạng quá tải phép thuật, nếu để lâu cậu ta sẽ tự động bạo thể nổ tung mà chết, đến lúc đó vận mệnh cả Valoran thậm chí là cả Runeterra này cũng sẽ không còn.
“Àm” – hai con thú ảo hóa từ hai luồng sức mạnh kia đang đánh nhau kịch liệt nhường như cảm thấy sự có mặt của Ryze và Nasus bọn chúng ngay lập tức phát ra một lượng khí thế cực đại thổi bay hai người ra khỏi phòng, lớp ma thuật bao bọc căn phòng bắt đầu rung động.
“Rắc rắc” – những vết nứt bắt đầu xuất hiện.
“Mạnh quá” – Nasus kinh hãi.
“Ta… p… phả.. i… cứ.. u m.. ọi… ngườ.. i..” – John nghiến răng cố sức nói.
“Á” – hắn gầm lên một tiếng, từ người của bản thân phát ra khí tức mãnh liệt trấn áp hai luồng sức mạnh đánh nhau kia…
“Ọc.. ọc… ọc…” – từ chỗ cánh tay bị mất của John một cánh tay mới mọc ra… cánh tay ấy được khắc đầy các hoa văn quái dị…
Để lại một bình luận