Phần 13
“Cạch cạch cạch…” – tiếng vó ngựa vang lên trên đường đá…
“Phịch” – Đột nhiên một bóng đen lao đến đánh ngã tên ngồi trên lưng ngựa, ngay sau đó một gã quái vật, nửa người nửa ngựa tiến đến đứng trước tên vừa bị đánh rớt xuống đó cười nói: “Elise, cô mạnh tay quá rồi đấy, hắn đang hoảng sợ kìa…”
Đúng thật bộ mặt của người thanh niên kia xám đến cực điểm, nét sợ hãi gì lòi hết ra cả mặt…
Elise không bận tâm nắm lấy cổ áo người thanh niên hỏi: “Nói ta biết, rốt cuộc bọn loài người các ngươi đang làm cái gì mà hôm nay ta thấy tổng cộng đến năm sáu tên cưỡi ngựa gấp rút chạy ngang qua đây rồi vây…”
“Chắc là đi báo tin chuyện bọn Hư Không xâm chiếm đấy mà” – giọng nói của Mordekaiser vang lên.
Hecarim thở dài nói: “Không ngờ từ lúc chúng ta đặt chân đến đây, chưa làm được gì thì đã phải ở trong tình trạng lẩn trốn rồi, bọn Hư Không kia, không chỉ mạnh mà còn rất đông nữa.”
“Phịch” – Elise móc lấy mấy tờ giấy từ trong cái túi sách hắn đang đeo trước ngực đọc… đột nhiên khuôn mặt của cô đầy kinh hỉ, cô cười lên ha hả khiến Hecarim và Mordekaiser ở bên cạnh khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy?” – Hecarim kì lạ nói.
“Đi.. đi mau thôi… chúng ta biết được thông tin về John rồi…” – Elise nhanh chóng rời đi thật nhanh mà không thèm nhìn mặt đang đơ ra của Hecarim.
Hecarim và Mordekaiser cầm tờ giấy đang rơi cạnh đó lên đọc hai người lập tức hiểu ra vấn đề, nhanh chóng bám theo Elise…
“Vụt”
Một bóng đen như oan hồn lao nhanh qua các gốc cây.
“Vụt” – Lại thêm một bóng đen nữa lao ngay sát phía sau, bóng đen này đột ngột dừng lại, trên tay trái hắn ta cầm một chiếc lồng đèn, tai phải cầm một chiếc lưỡi hái, hắn nở một nụ cười thâm hiểm sau đó tiếp tục bám theo bóng đen phía trước.
“Vụt… vụt”
Từ phía sau, một bóng người chạy rất nhanh, động tác vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, nhảy qua nhảy lại trên các cành cây, hắn ta đang truy đuổi hai bóng đen trước mặt?
“Bùm bùm…” – hai tiếng súng nổ vang lên, đường đạn kéo dài trong không khí tạo ra hai vệt sáng một đỏ một vàng vô cùng đẹp mắt.
“Ầm” – hai viên đạn bắn trúng vào gốc cây trước mặt hai bóng đen trước mặt khiến gốc cây đó nổ tung thành trăm mảnh, hai bóng đen kia buộc phải dừng lại.
“Hô hô… đuổi kịp rồi sao?” – Giọng nói đầy đáng sợ của tên cầm lưỡi hái vang lên.
Hai bóng đen trước mặt xoay đầu lại nhìn về phía sau, hai khuôn mặt đáng sợ nhưng khá là quen thuộc hiện ra, bọn chúng không ai khác chính là Thresh và Kathus, hai kẻ cùng với đám Elise rời khỏi Shadow Isles lên Valoran này nhưng sau đó thì mất tích, không biết bọn chúng đi đâu.
“Phịch” – bóng người đuổi theo phía sau Kathus và Thresh dừng lại trên một cành cây, đôi mắt sắc lạnh như băng, làn da màu đặc trưng, mái tóc xoăn được buộc lại, một người đàn ông đầy mạnh mẽ toát ra thứ khí thế làm kinh sợ lũ ác ma. Hai cây súng trên tay người đàn ông ấy mới thực sự là điều đáng nói đến, nhìn sơ qua về hình dáng thì rất giống một cây súng ngắn… tuy nhiên nếu để ý kĩ sẽ thấy không phải vậy. Thân súng to hơn, súng không có băng đạn….
“Cuối cùng cũng bắt được các ngươi” – người đàn ông kia nghiến răng nói, giọng điệu mà hắn ta phát ra đầy vẻ căm hận.
“Ha.. ha… bắt được sao? Lucian ơi là Lucian… ngươi vẫn ngu như vậy à? Ngươi nghĩ ngươi bắt được chúng ta sao? Chỉ là chúng ta cố ý để ngươi bắt được mà thôi” – Thresh cười ha hả đáp
Lucian chính là tên của người đàn ông có nước da màu kia! Khi nghe Thresh nói những điều đó, Lucian đột nhiên có một cảm giác không hay, ngay lập tức…. từ lớp đất bên dưới bốn năm con thây ma với hình thù gớm ghiếc đội đất lao thẳng lên, tấn công Lucian.
“Cơ hội” – Yorick từ phía sau lao đến, chiếc xẻng trên tay hắn chém mạnh xuống… ầm một tiếng, cành cây mà người đàn ông kia đứng bị cắt làm đôi.
“Hóa ra là cái bẫy” – Lucian kinh hãi nhảy sang một bên tránh né.
“Giờ mới biết thì đã quá muộn rồi” – Kathus cười khà khà, câu trượng trên tay hắn tỏa ra thứ ánh sáng đỏ như máu, sau đó liên tiếp nhưng vụ nổ vang lên ở dưới chân người đàn ông kia.
“Khốn kiếp…” – Người đàn ông kia, nhảy qua nhảy lại tránh né một cách cực kì xảo diệu, miệng không ngừng mắng chửi, hai cây súng trên tay liên tục bắn ra hàng loạt đạn.
Đạn từ súng bắn ra không phải đạn thép bình thường mà đấy là đạn phép thuật, trúng một viên nhẹ thì gãy chân nát thịt, nặng thì chết ngay.
“Án Tử…” – Thresh hô lớn một tiếng, sau đó chiếc lưỡi hãi trên tay của hắn phóng ra, những sợi xích đảo mình trên không như một con rắn nước rất khó để tránh được.
“Ngươi nghĩ với cùng một cách mà có thể bắt được ta hay sao?” – Người đàn ông kia nhếp môi, ngay lúc hắn ta định lao qua tránh sợi xích thì đột nhiên một bức tường ma thuật không biết từ đâu xuất hiện chặn hắn lại..
“Xoạt xoạt” – Sợi xích đã trói trúng người đàn ông kia.
“Lucian… ơi là Lucian… sáu năm trước… cũng với một cách lừa tương tự ta đã lấy đi linh hồn của một kẻ thanh trừng bóng tối như ngươi.. à.. cô ta là vợ của ngươi nhỉ… hắc hắc… ngươi có muốn được đoàn tụ cùng với vợ của mình không?.” – Thresh sau khi bắt được người đàn ông kia tỏ ra vô cùng vui sướng hắn cười như điên dại, cánh tay của hắn đưa lên ngay trán của Lucian chuẩn bị rút lấy linh hồn của anh ta.
“Thằng khốn… tao sẽ không bao giờ tha cho mày… nếu tao chết đi thì trên Valoran này vẫn còn những người thanh trừng bóng tối khác… người của Shadow Isles các ngươi sẽ không có một ngày yên ổn.” – Cho đến lúc chết Lucian vẫn không tỏ ra sợ hãi, hắn ta chỉ tiếc có một điều duy nhất, chính là chưa báo thù được cho vợ của mình.
“Ha.. ha…. ta đến đúng lúc quá nhỉ.” – Giọng nói của John vang lên ngay lúc Thresh định lấy đi linh hồn của Lucian.
“Là kẻ nào…” – Kathus và Yorick nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người đã nói, giọng nói ấy khá là quen thuộc nhưng họ lại không nhớ ra đó là của ai.
“Vù…” – Như một cơn gió thổi nhẹ qua, John xuất hiện ngay bên cạnh Lucian, một tay chặt đứt sợi xích đang trói anh ta lại.
Thresh, Kathus, Yorick, nhìn người thanh niên vừa xuất hiện với đôi mắt trợn to đầy kinh ngạc.
“Là ngươi? Làm thế nào lại là ngươi?” – Yorick thốt lên.
“Đã lâu không gặp Kathus, Thresh, Yorick…” – John mỉm cười nói.
“Ha… ha…” – đột nhiên Thresh cười to lên sung sướng nói: “Hôm nay thật là một ngày may mắn của ta… một lúc có thể thu thập hai cái linh hồn quý giá.”
John không nói lại, hắn chỉ cười cười.
Thresh lao vào, lưỡi hãi trên tay liên tục đánh đến…..
“Ầm” – John né qua né lại nhẹ nhàng, sau đó hắn vung tay một cái thật nhé, Thresh không hiểu sao cả cơ thể bị bắn ngược về phía sau.
“Cái gì vậy?” – Thresh kinh hãi.
John đưa tay nói: “Đừng đánh nhau nữa, ta đến đây gặp mấy người không phải là để đánh nhau, đọc đi…”
Nói xong hắn vứt một mảnh giấy về phía đánh người Thresh, sau đó đưa một mảnh giấy khác cho Lucian, mỉm cười nhìn hắn…
Đọc lướt qua Thresh nhìn John nói: “Ngươi đưa ta đọc thứ này với mục đích gì?”
John gật đầu đáp: “Không có gì to tát cả, ta muốn mời mấy người vào Liên Minh của bọn ta để chống lại quân Hư Không, Shadow Isles đã bị tàn phá bởi chính quân đội Hư Không, nhà của mấy người đã bị người khác phá hủy, không lẽ mấy người không muốn báo thù sao?”
“Chuyện này bọn ta lo được, không cần thiết phải gia nhập cái liên minh gì đó của ngươi” – Kathus nói.
John lắc đầu thở dài đáp: “Thực lực của quân đội Hư Không chắc mấy người cũng đã thấy, nếu như không liên kết lại chúng ta sẽ không thể nào đánh lại bọn chúng, cho dù mấy người có mạnh đến đâu thì không thể địch lại hàng ngàn hàng vạn quân lính được, đấy là chưa nói những tên chỉ huy bên ấy kẻ nào cũng có thực lực rất mạnh.”
Những lời này của John nói ra quả thực đụng đến tim đen của bọn họ, chẳng là trước đây vài ngày họ cũng đã chạm trán với vì toán lính Hư Không, mặc dù có thể dành chiến thắng nhưng cũng phải trả giá không nhỏ…
John nhìn sang Lucian cười nói: “Anh là Lucian đúng chứ? Kẻ thanh trừng bóng tối, tôi đã nghe rất nhiều về anh, và rất làm tiếc về chuyện của vợ anh, nhưng bây giờ an nguy của cả Valoran quan trọng hơn rất nhiều, nếu là vợ anh ở trên thiên đường chắc chắc cô ấy cũng sẽ khuyên anh nên vì Valoran vì tự do vì hòa bình.”
John xoay người bước đi, sau đó đột nhiên dừng lại nói: “Trong tờ giấy ấy có ghi địa điểm và thời gian tập hợp, hi vọng đến ngày đó chúng ta sẽ gặp lại, à mà còn nữa một khi đã vào liên minh, mối thù cá nhân sẽ phải bỏ sang một bên, nếu trái lệnh thì sẽ bị xử theo luật, giống như ngọn núi kia.”
John vung tay, một luồng ánh sáng thần thánh bắn ra từ tay hắn chiếu thẳng đến ngọn núi cạnh đó… một tiếng nổ lớn và…. ngọn núi ấy bị John xóa sổ.
Một màn biểu diễn sức mạnh khiến bốn người muốn đần người ra…. Yorick lẩm bẩm: “Thằng nhãi ấy trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế?”
“Cậu cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?” – Lucian hỏi.
John xoay đầu mỉm cười nói: “Người ta vẫn thường gọi tôi với cái tên John…” – Nói xong hắn như một làn sương biến mất ngay tại chỗ.
“John…” – Lucian nhường như đã nghe đến cái tên này rất nhiều, nên khi John vừa nói ra lập tức cả người anh ta run lên.
“Thằng nhãi đó trở nên phách lối từ khi nào thế nhỉ, biết thế hồi ở Shadow Isles ta giết nó sớm có phải hay không?” – Thresh khừ khừ nói.
“Không lẽ cậu ta từng ở Shadow Isles sao?” – Lucian kinh ngạc hỏi.
“Cái này không rõ lắm, nói chúng bọn ta gặp được hắn trên Shadow Isles và hắn có ở đó một thời gian” – Yorick đáp lại câu hỏi của Lucian.
“Ngươi tính sao Kathus?” – Thresh nhìn Kathus như muốn biết ý kiến của lão.
“Có lẽ thằng nhãi nói đúng” – Kathus chỉ đáp một cách đơn giản sau đó lao đi, việc giết Lucian bây giờ chả có chút hứng thú nào nữa cả.
Yorick, Thresh cũng bám theo phía sau.
Lucian nhìn về cái chỗ mà John biến mất sau đó nhìn lên trời thở dài nói: “Senna, em đã nghe thấy hết rồi chứ, hi vọng em hiểu và đồng ý cho quyết định của anh… chúng ta phải vì Valoran, đấy chính là lời thề của hai đứa mình.”
Để lại một bình luận