Phần 3
“John anh nhìn xem những cái túi treo đầy trên cây ấy là những điều em muốn nói với anh cả đấy, cứ mỗi ngày trôi qua tại đây không lúc nào em không nhớ đến anh cả.”
“Đấy là chuyện hư sao? Em cũng làm được.. hì hì”
“Bây giờ em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống này. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, anh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt em trong lòng.”
“Anh sẽ bảo vệ em… Sally… anh muốn em luôn ở bên cạnh anh…”
“Nó sao rồi?” – Một người thân hình cao lớn, trên tay cầm một cây quyền trượng bước đến.
Malzahar quay lại lắc đầu nói: “Nó vẫn vậy, xem ra cái chết của cô bé đó khiến nó vẫn tràng ngập trong đau khổ. Nasus… mọi chuyện bên ngoài sao rồi.”
Nasus lắc đầu than nói: “Mọi chuyện ngày một tồi tệ, Malzahar à, ông không còn nhiều thời gian nữa đâu, ông nên đến nói với nó toàn bộ việc đi.”
“Tôi cũng định thế, mà Nasus này, vừa nãy tôi nghe bên trong kim tự tháp có những âm thanh lạ, là chuyện gì thế?” – Malzahar nhìn Nasus nói.
Nasus thở dài đáp: “Vừa nãy một tên vốn tưởng đã ngủ yên hàng ngàn năm nay trong kim tự tháp đột ngột tỉnh dậy, e rằng do hiện tượng Nguyệt thực mà ra, sau đó, sự tỉnh dậy của hắn lại khiến cho một xác ướp khác cũng sống dậy theo, hài, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.”
“Thế bây giờ bọn chúng sao rồi?” – Malzahar nói.
“Tên xác ướp ấy sau khi thoát khỏi quan tài thì gặp một tên trộm mộ, cả hai nhanh chóng thoát được rồi, còn cái tên kia, thì vẫn còn ở đây, tôi có hỏi tên của hắn thì hắn chỉ nói rằng mình tên Xerath, còn lại không nhớ gì cả.” – Nasus trả lời.
Malzahar gật đầu nói: “Vậy cho hắn ta đi theo John, sau này chắc sẽ giúp ích được nhiều.”
Nasus gật đầu nói: “Vậy để tôi đi nói chuyện với hắn, Malzahar này, ông nên cho nó biết hết mọi chuyện đi.” – nói xong Nasus rời đi.
Malzahar tiến đến bên cạnh John, nhìn bộ mặt thẩn thờ như một tên không có linh hồn ngồi dựa vào tường miệng cứ mấp máy nói: “Sally… ta đã nói sẽ lấy cả mạng sống này để bảo vệ em vậy.. vậy mà…. ta thật vô dụng, thực sự vô dụng mà… có sức mạnh to lớn để làm gì khi không có khả năng bảo vệ người mình yêu được chứ?”
“Dừng lại” – Malzahar thấy John nghĩ quẩn, tay hắn đặt lên đầu, ông ta lập tức lao đến ngăn chặn hành động của hắn, gằn giọng nói: “John… khôi phục lại đi… cậu không thể cứ để mình như thế này được…”
“Ông… chính ông là nguyên nhân của tất cả, tại sao… tại sao ông lại đưa tôi đến đây? Tại sao ông lại bắt tôi phải trải qua bao nhiêu chuyện vất vả đau khổ thế này…” – John đưa ánh mắt đầy lòng căm thù nhìn Malzahar, hắn gào thét nói.
“John… nghe ta nói đây, ta đưa cậu đến thế giới này cũng chỉ vì muốn cậu giúp ta hoàn thành sứ mệnh mà thôi.” – Malzahar đáp.
John cười một cách đầy sầu não: “Sứ mệnh? Tôi giúp ông gánh vác sứ mệnh sao? Ha… ha… đến cả người con gái tôi yêu còn không thể bảo vệ được thì làm sao có thể gánh vác sứ mệnh gì đó cơ chứ… Malzahar… ông tìm nhầm người rồi…”
“Bốp…” – Malzahar vung tay tát mạnh vào mặt của John một cái thật đau rồi nói: “John… nhìn xem ta là ai…”
Malzahar bắt đầu kéo chiếc khăn che mặt mình xuống, một khuôn mặt trung niên hiện ra, có điều… khuôn mặt ấy có nhiều nét rất giống John… chuyện gì vậy?
“Ông… ông…” – John nhìn thấy khuôn mặt ấy, vô cùng kinh ngạc… những hình ảnh trong quá khứ của hắn bắt đầu hiện lên… trong đó có một bức hình lúc trước hắn chụp với một người đàn ông mà theo như bà hắn nói đấy chính là Cha của mình….
“Sao lại thế được… ông là cha của tôi… không thể nào…” – John như không thể tin vào mắt mình.
Malzahar gật đầu thổ vai hắn nói: “John… con trai ta… được thấy con lớn và trưởng thành thế này ta không có gì vui hơn được… nhưng ngay giờ khắc này ta cần có con…”
“Không thể nào… không… ông không phải là cha tôi… bà tôi nói cha tôi đã chết rồi… ông ấy chết trong một chuyến khảo cổ tại Ai Cập… không thể nào… đừng lừa gạt tôi.” – Không hiểu sao John lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, có lẽ hắn ta vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật này.
“Hàizzz” – Malzahar thở dài sau đó ngồi cạnh hắn vừa hồi tưởng về chuyện trước kia vừa kể lại : “Mọi người nghĩ cha chết rồi cũng đúng, nhớ lại lúc đó, con vừa mới lên ba tuổi, cha nhận được một cuộc gọi từ trung tâm khảo cổ thế giới nói phát hiện một căn hầm bí ẩn tại Ai Cập, lúc đó vì công việc cha đã lập tức cùng đoàn khảo cổ qua đó ngay. Khi vào căn hầm ấy, cả đoàn khảo cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra toàn bộ những vật dụng ở đấy và cả chữ viết được khắc trên các bức tường đều nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn họ. Có người bảo, đấy tuyệt đối là những gì sót lại từ một nền văn minh cổ đại nào đó mà cho đến nay con người chưa hề biết. Cả đoàn khảo cổ như được tiếp thêm sức sống, cha và họ lao vào công việc, mày mò tình cách giải thích các đoạn cổ văn kì lạ kia… cho đến một ngày… khi cha vô tình tìm được một chiếc hộp được dấu bên dưới những tảng đá lót nhà… ta mở nó ra và rồi…. một làn sương màu tím bao phủ toàn bộ căn hầm… một trận động đất lớn diễn ra ngay sau đó, ta và cả căn hầm hoàn toàn bị sụp đổ… khi ta tỉnh lại thì thấy mình đã xuất hiện ở thế giới này, trong trang phục kì lạ này…. với cái tên mới Malzahar, ta dần dần trở thành một nhà tiên tri của hư không… và ta đã đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra…”
John kinh ngạc nghe lại câu chuyện, hắn dần dần tin vào những gì Malzahar nói, John cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Nếu nói vậy ông chính là cha tôi? Có thứ gì có thể chứng minh điều đó.”
Malzahar cười nói: “Có phải ở ngực con phía bên trái ở giữa xương sườn thứ bốn và thứ năm có một cái bớt hình đầu sói…”
“Hảzzz” – John giật mình kinh ngạc, cả người hắn run lên mãnh liệt, thứ này ngoài hắn ra cứ nghĩ không ai biết nữa chứ… John lao vào người Malzahar mà khóc rống lên như một đứa trẻ: “Là cha sao? Là cha sao? Rốt cuộc con cũng gặp lại được cha của mình rồi….”
Malzahar ôm chặt lấy hắn, không nói điều gì…
Giờ khắc này, tại nơi đây chỉ có tiếng khóc của John, hắn bây giờ nhìn đâu giống một người đã trưởng thành đâu, hắn giống một đứa trẻ thì đúng hơn.
John rời khỏi người Malzahar hắn lau đi nước mắt trên mặt hỏi: “Cha… rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao cha lại thành ra như thế này, đã thế còn có sức mạnh hư không nữa…”
Malzahar từ từ đáp: “Chắc chắn con sẽ có rất nhiều câu hỏi… nhưng ta không còn đủ thời gian để có thể giải thích hết tất cả, ta chỉ có thể nói cho con biết một số điều quan trọng mà thôi, tuy nhiên ta những chuyện khác con cần biết ta cũng đã nói lại hết với Nasus, ông ấy là một nhà thông thái của Sa Mạc Shurima này, ông ấy có thể thay ta giải thích mọi thứ cho con hiểu.”
“Nasus sao? Ông ấy ở đâu rồi?” – John nhìn quanh nhưng không hề thấy Nasus.
Malzahar đáp: “Ông ấy đi làm việc của mình rồi, John… con nghe rõ đây… ta đưa con đến đây là có mục đích.”
“Có phải cha định nói cái sứ mệnh gì đó của con đúng chứ? Con không thể làm được đâu, ngay đến cả người con yêu còn không thể bảo vệ nổi thì… thì lam sao có thể gánh vác bất cứ điều gì được.” – John vô cùng đau khổ về chuyện này, hắn bây giờ đã mất đi toàn bộ sự tự tin vốn có trước đây.
Malzahar không vội nói những lời động viên hay những gì đại loại thế, ông chỉ trò chuyện với hắn như một người bạn, ông nói: “John… con có biết cô bé Sally ấy là ai không?”
John lắc đầu nhìn Malzahar, quá khứ của Sally thực sự là một bí ẩn với hắn.
Malzahar đáp: “Sally vốn chi là cái tên do con đặt cho nó, tên thật của nó là Kassla, là con gái của Kassadin. Từ nhỏ nó vốn rất ốm yếu và hay bị nhiều bệnh tật, trong lúc thập tử nhất sinh ta đã bắt cóc nó đi, đưa sức mạnh hư không vào trong người nó, sức mạnh hư không ấy dần chuyển hóa thành trái tim của Kassla và giúp nó khỏi toàn bộ bệnh tật, sau khi đem Kassla đi Kassadin liên tục truy tìm tung tích của con bé, ta sợ một ngày nào đó lão ta biết được thứ sức mạnh mà ta đưa vào trong người của nó mà lấy nó ra hoặc ít nhất là phong ấn nó lại, như thế mạng sống của nó sẽ bị nguy hiểm, vậy nên ta đã lấy đi toàn bộ trí nhớ của nó giữ nó tại thế giới hư không luôn luôn bên cạnh ta rồi nhận nó làm đệ tử.”
“Rốt cuộc thứ sức mạnh mà cha đưa vào người cô ấy là gì?” – John thắc mắc.
“Trước khi nói vấn đề này, ta muốn cho con biết, sức mạnh trong người Kassla và sức mạnh ta đưa vào người con vốn là một cặp, hay nói cách khác, hai đứa sinh ra vốn là của nhau rồi.” – Malzahar thở dài nói tiếp: “Cái này phải nói về thời xưa kia một chút, khi ấy thế giới hư không chỉ là một mớ hỗn độn không hình thù nhất định, lúc đó một con người được sinh ra trong mớ hỗn độn ấy bằng chính sức mạnh hư không tạo thành, hắn là kẻ đầu tiên được sinh ra tại thế giới ấy và hắn được gọi với cái tên Chúa Tể Hư Không. Sức mạnh trong người con và trong người Kassla chính là bắt nguồn từ hắn ta.”
“Sao? Sức mạnh trong người con… và của cô ấy đều bắt nguồn từ hắn sao? Nhưng làm sao.. mà…” – John nửa hiểu nửa không, Malzahar giải thích tiếp: “Con nhớ về chuyện chiến tranh từ thời cổ ngữ chứ? Chúa Tể Hư Không chính là người châm ngòi cho cuộc chiến tranh này, lão ta luôn có một tham vọng chính là thống trị cả thế giới từ thế giới của các thiên sứ, đến thế giới của ác quỷ… và Valoran chính là mục tiêu tối quan trọng trong kế hoạch của hắn. Lúc đấy trên Valoran có bảy người với sức mạnh phép thuật đạt đến mức cực đại nhất, mỗi người bọn họ đều nắm trong tay một sức mạnh phép thuật riêng, họ lần lượt là Thần Lửa, Nước, Phong, Lôi, Địa, Hỏa, Quang, Ám. Bảy người này đã kịp thời ngăn chặn được kế hoạch của hắn ta, hai bên đánh nhau quyết liệt đến mức trời long đất lở, và rồi, bảy người hợp sức lại đã phong ấn cánh cửa kết nối giữa thế giới hư không và Valoran, vĩnh viễn giam hắn ta ở thế giới ấy và không thể nào quay trở lại được. Thế nhưng, những tưởng mọi chuyện vô cùng êm đẹp thì trước lúc Chúa Tể Hư Không bị bắt quay trở lại với thế giới của mình hắn đã kịp tạo ra một quả cầu năng lượng chứa sức mạnh của bản thân để lại Valoran, mục đích của hắn chính là sau này phái những thuộc hạ đến lấy nó và nhờ đó giúp hắn mở lại cánh cửa thông đến Valoran một lần nữa. Thứ sức mạnh ấy chính là thứ mà ta đã đưa vào người của Kassla.”
“Rồi sao nữa? Vậy sức mạnh trong người của con là thế nào? Tại sao sức mạnh trong người con và của Sally lại là một cặp?” – John thắc mắc.
Malzahar giải thích: “Bởi vì bảy người kia đã nhận ra điều này, họ đem thứ sức mạnh của Chúa Tể Hư Không trở về để nghiên cứu và phá hủy nó nhưng đó là điều không thể, bởi vì sau trận chiến với chúa tể hư không, họ đã phải trả một cái giá quá đắt chính là mất đi gần như toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng họ nghĩ đến tương lai của loài người cho nên quyết không quan tâm đến tính mạng, họ đánh đổi toàn bộ sức mạnh và mạng sống cuối cùng của mình để dựa theo thứ sức mạnh có bên trong quả cầu kia để tạo ra thêm một sức mạnh hư không khác khắc chế thứ sức mạnh của chúa tể. Thứ sức mạnh ấy chính là thứ sức mạnh ta đặt vào trong người của con.”
Vậy hóa ra đấy chính là lý do vì sao một con người như mình lại có khả năng sở hữu toàn bộ sức mạnh nguyên tố cổ ngữ sao. John suy nghĩ vậy trong đầu sau đó hỏi tiếp: “Nhưng… con vẫn không hiểu, làm sao cha có thể có được những thứ sức mạnh kia?”.
Malzahar gật đầu nói: “Là vì, sau khi bảy người họ đánh đổi sinh mạng của mình để tạo nên sức mạnh hư không mới khắc chế sức mạnh của Chúa Tể, cả bảy người đã hóa thành những linh hồn nguyên tố phép thuật cổ ngữ bay đi khắp nơi, quả cầu mang sức mạnh hư không ấy bị một trong những tên thuộc hạ của Chúa Tể tìm ra và đánh cắp, chính ta là người đã cướp lại nó.”
“Khoan… khoan đã…” – John đưa tay ngăn lại, có vẻ như hắn đã nghĩ ra được điều gì đó chăn: “Cha nói, chính cha là người đã cướp lại hai thứ sức mạnh đó, nhưng lúc ấy là thời còn chiến tranh cổ ngữ mà, nếu tính đến bây giờ cũng phải gần một ngàn năm… cha…”
“Ha… ha….” – Malzahar cười ha hả nói: “Ta thật đáng trách, quên không nói với con điều này, lúc ta đến đây chính là lúc thời điểm trước khi chiến tranh cổ ngữ diễn ra được một tháng, hay nói cách khác, bây giờ ta cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi.”
“Trời!” – John hết hồn kinh hãi, nhìn bề ngoài cha hắn đâu khác gì lúc hắn thấy trong hình chừng bốn mấy năm chục tuổi thôi mà, vậy mà… ông ấy đã hơn một ngàn tuổi là sao?
Malzahar xoa đầu hắn nói: “Đừng tỏ ra như thế, người sở hữu sức mạnh hư không trong người có thể sống đến cả mấy ngàn năm, được rồi, con còn gì để hỏi nữa không?”
John nuốt một ngụm nước bọt cố giữ bình tĩnh nói: “Vậy nói như cha sức mạnh của con chính là thứ duy nhất có thể đánh bại được Chúa Tể đúng không? Nhưng sứ mệnh mà con phải gánh vác là gì?”
Malzahar vung tay lên, một tấm gương ma thuật hiện lên, trên đó chiếu lại toàn cảnh đang diễn ra tại khắp Valoran, từ phương bắc xa xôi lạnh lẽo Frejlord, cho đến phương Nam không nơi nào không có máu đổ chiến tranh, tiếng người khóc lóc thảm thiết.
“Chuyện này… chuyện này là sao?” – John kinh hãi đến tột độ, cả người hắn run lên từng đợt.
“Là đội quân hư không, Chúa tể Hư Không đã thông qua trái tim Kassla cũng chính là thứ sức mạnh hắn để lại để một lần nữa quay lại Valoran thực hiện mưu đồ thống trị thế giới.” – Malzahar đau lòng nói.
“Nhưng hắn ta quá mạnh… ngay cả đến thuộc hạ hắn con còn không đánh lại…” – John đấm mạnh xuống mặt đất.
Malzahar đứng dậy nói: “John.. con rất mạnh mẽ… con chính là niềm hi vọng của ta và cũng là của cả nhân loại tại thế giới này… con có thể đã mất đi Kassla à không là cô bé Sally đó, nhưng không lẽ con chấp nhận mất đi những người bạn, những cô gái khác hay sao? Bọn họ luôn mong chờ con quay trở về, dẫn dắt họ đến chiến thắng, con tự suy nghĩ đi…”
“Cha… có thể cho con hỏi một câu cuối cùng không?” – John hỏi.
“Hỏi đi” – Malzahar gật đầu.
John nói: “Vì sao cha lại chọn con để trao cho con sức mạnh này… ?”
Malzahar biết thế nào hắn cũng hỏi câu này nên lập tức đáp: “Chắc con có điều không biết, vào cái đêm con sinh ra, cũng là ngày mà bảy hành tinh trên hệ mặt trời xếp thành một hàng, ánh sáng của nó chiếu thẳng vào người của con… đấy chính là dấu hiệu cho thấy con là người được chọn, đồng thời ta là cha của con, con trai mình mà không tin tưởng thì tin tưởng ai được đây?”
“Vậy à.” – John cúi đầu suy nghĩ một hồi.
Malzahar nói tiếp: “John sức mạnh của con chính là niềm hi vọng duy nhất, chỉ khi nào con điều khiển được thứ sức mạnh mà ta đã trao vào người của con thì đến lúc đó những người bạn của con, những người con yêu mới có thể an toàn. Hãy cứ ở lại đây và tìm cách điều khiển được nó, nên nhớ vận mệnh của Valoran đang trong tay con.”
Nói xong Malzahar rời đi, để lại một mình John ngồi đó, hắn nghe những gì cha mình nói, bây giờ hắn đã mất đi Sally hắn không muốn mất đi thêm một ai nữa, John thở dài nhìn lên trần nhà, nơi đó có một hình bóng người con gái với mái tóc tím dài mượt, nụ cười đẹp hơn cả thiên thần.
“Sally… anh sẽ trả thù cho em… chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau… em vẫn mãi trong tim của anh…”
Để lại một bình luận