Phần 5
“Mau lên… tướng quân và các chỉ huy đang bị thương… mau cứu họ..”
“Irelia” – Ở bên trong căn phòng ở kim tự tháp, thông qua một tấm gương ma thuật mà trước đó Malzahar để lại hắn có thể thấy hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, hắn rất muốn ra đó giúp đỡ họ nhưng không tài nào thoát khỏi căn phòng này, giống như nó được bao bọc bởi một lớp ma thuật đặc biệt gì đó vậy.
“John…” – Giọng nói của Nasus vang lên, ngay sau đó ông ấy cùng với Ryze bước vào bên trong.
John xoay nhìn hai người nói: “Cho tôi biết rốt cuộc căn phòng này là thứ gì? Tại sao tôi không tài nào thoát ra được.”
Ryze tiến lại trấn an hắn nói: “John… cậu không nên lo lắng, căn phòng này được bao bọc bởi một tầng phép thuật đặc biệt từ thời cổ ngữ, nó sẽ bảo vệ cậu…” – Sau đó ông ta nhìn sang chiếc gương ma thuật cạnh đó thở dài nói tiếp: “Có phải cậu đang lo lắng cho mấy người kia đúng không?”
“Đúng vậy” – John gật đầu.
Nasus tiến lại cạnh hắn nói: “John.. ta đã nghe Malzahar nói rất nhiều về cậu, ông ấy muốn cậu mau chóng điều khiển được sức mạnh hư không trong người của mình… căn phòng này không đơn giản chỉ là bảo vệ cậu, chỉ khi nào cậu đủ sức phá hủy được nó thoát ra bên ngoài thì khi ấy cậu mới đủ sức bảo vệ những người thân thiết.”
John nhìn Nasus… ông ấy có khuôn mặt không được đẹp đẽ lắm tuy nhiên từ người ông ấy luôn toát ra thứ khí thế của một bậc trưởng bối, John ngẫm nghĩ một lúc thấy những điều Nasus nói là đúng. Hắn nhìn Ryze nói: “Ryze… có phải ngay từ đầu việc ông tiếp cận tôi cũng là do chủ ý của cha?”
Ryze gật đầu đáp: “Đúng thế, ông ấy muốn ta đi theo bảo vệ cậu đồng thời giúp đỡ để cậu có thể hoàn thiện hơn về sức mạnh phép thuật của bản thân.”
“Vậy ông biết cách nào để tôi có thể điều khiển được sức mạnh hư không mà cha đã đưa vào người không? Hiện tại tôi không tài nào có thể điều khiển được nó cả, giống như có thứ gì đó ngăn cản vậy.” – John nói.
“Là do bảy loại sức mạnh phép thuật cổ ngữ trong người cậu đấy” – Ryze bắt đầu giải thích: “Mặc dù bảy loại sức mạnh phép thuật ấy và sức mạnh hư không trong người của cậu có chung một nguồn gốc mà ra, nhưng bản chất của nó vốn khắc chế lẫn nhau cho nên hiện tại khi cậu có thể dễ dàng sử dụng sức mạnh cổ ngữ thì không tài nào sử dụng được sức mạnh hư không kia.”
“Vậy không có cách nào sao?” – John khó khăn nói.
“Cách thì có, đấy chính là cậu tự phế đi sức mạnh cổ ngữ trong người sau đó có thể dễ dàng sử dụng được sức mạnh hư không rồi.” – Ryze nói nửa thật nửa đùa khiến John hết sức đau đầu.
Nasus ở bên cạnh vỗ vào vai của ông ta rồi nói với John: “John… nghe ta nói đây… cha cậu muốn cậu có thể sử dụng được sức mạnh mà ông ấy đã đưa vào người cậu… ông ấy rất tin tưởng vào con trai của mình… nếu cậu quyết định phế đi sức mạnh phép thuật cổ ngữ, điều này hoàn toàn có thể nhưng như vậy cậu sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng và thời gian để hồi phục lại rất lâu, trong khi những người ngoài kia đang rất mong chờ cậu, niềm tin của họ đều đặt hết vào cậu… ta không muốn nói gì nhiều… cậu hãy cố gắng tự tìm cách khắc phục đi… chúng ta sẽ ở bên ngoài không vào đây để làm phiền cậu nữa.” – Nói xong Nasus lôi Ryze đi theo ông ấy ra bên ngoài.
Khi rời khỏi phòng Ryze càu nhàu nói: “Nasus, ông làm vậy có ổn không? Biết lúc nào nó mới có thể tìm ra cách giải quyết?”
Nasus đáp: “Đấy chính là ý nguyện của Malzahar, ông ấy tin con trai mình có thể làm được những điều không tưởng… ông cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Ở trong phòng, John đang loay hoay với chính bản thân mình, hắn không biết nên làm cách nào để có thể sử dụng được thứ sức mạnh hư không ấy nữa, thời gian cũng gấp lắm rồi, nếu hắn không quay trở lại giúp đỡ họ e rằng…
“Làm sao đây?” – John cắm đầu suy nghĩ, nhưng quả thực chuyện này quá sức với hắn, không biết làm cách nào để có thể giải quyết.
“Phịch” – Suy nghĩ không ra thì đành hành động vậy, John gồi bệch xuống mặt đất, hai chân xếp bằng, mắt nhắm lại, hắn đang cố gắng cảm nhận các luồng sức mạnh ma thuật đang chảy trong người, tổng cộng có tám luồng, tuy nhiên một luồng trong số đó chính là sức mạnh hư không đang bị kiềm nén bởi cả bảy luồng sức mạnh phép thuật kia… nó rất muốn thoát khỏi sự kiềm nén nhưng không thể nào làm được…
“Bình bình…” – các luồng phép thuật trong người của John tuân chảy cứ như núi lửa sắp phun trào vậy, hắn cứ cố gắng khởi động sức mạnh hư không là y như cơn chấn động năng lượng trong người của hắn ngày một dữ dội, tiếp theo đó là những cơn đau liên tiếp xảy đến.
“Phụt” – Cuối cùng John cũng không thể nào chịu được sự công kích từ chính sức mạnh phép thuật cổ ngữ, hắn phun ra một búng máu lớn, ngã gục trên mặt đất.
“Khốn kiếp, ta phải làm sao đây? Chỉ với sức mạnh phép thuật cổ ngữ này tuyệt đối không thể nào là đối thủ của bọn kia, cái tên đó… hắn mạnh như vậy chắc hẳn chúa tể của hắn cũng hơn bội phần… khốn kiếp khốn kiếp” – John tự chửi bản thân của mình quá vô dụng, bạn bè của mình, người mìh thương yêu đang ở ngoài kia chiến đấu, họ luôn sống trong ranh giới của sống và chết vậy mà hắn lại ngồi đây an toàn mà không giúp được cho họ bất cứ điều gì… không vô dụng thì là gì đây?
Để lại một bình luận