Phần 46
“Điều này là thật sao?” – Jarvan lao đến bộ dáng hấp tấp hỏi.
Zilean lắc đầu nói: “Việc này không chắc chắn hoàn toàn, việc cứu sống một người nào đó còn tùy thuộc vào thời gian người đó chết, hay nói cách khác, nếu người đó chết trong vòng năm ngày trở lại đây thì ta có thể xoay ngược thời gian và cứu được người đó và ngược lại. Thế nhưng ta cũng nói thẳng luôn việc làm này vốn là một trò chơi cá cược, có hai điều đáng nói nhất ở đây. Thứ nhất: bất kì một ai sinh ra cũng đều có linh hồn, khi một người chết đi linh hồn của họ cũng sẽ rời khỏi thân xác và phiêu bạt đi khắp nơi, rồi bị các con quỷ dưới địa ngục hoặc các thiên sứ phán quyết mà lên thiên đường hay xuống địa ngục, tất nhiên vẫn không loại trừ khả năng việc một linh hồn lưu luyến thế gian này mà không chấp nhận đi đâu cả. Thứ 2: như ta đã nói đây vốn là công việc của sự cá cược, cho nên nếu như linh hồn ấy đã gia nhập vào thiên đường hoặc địa ngục ta không thể nào sử dụng khả năng của mình xoay ngược thời gian để lôi kéo linh hồn ấy về được. Tuy nhiên nếu như linh hồn đó vẫn còn ở thế giới này việc đó sẽ thành công, mặc dù vậy, có một chút khó khăn ở đây, nếu như người đó chết lâu hơn ba ngày nhiều khả năng linh hồn người đó sẽ khó lòng nhập lại thân xác, lúc đấy ta chỉ có thể bó tay mà thôi.”
Zilean nói ra khiến tất cả rơi vào trầm tư, Jarvan thì không vậy, bởi đây là cơ hội duy nhất cứu Quinn, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, lẩm bẩm một lúc rồi nói: “Nếu tính ngày hôm nay thì cô ấy đã chết được 5 ngày rồi, làm ơn hãy cứu cô ấy.”
Jarvan quỳ xuống cầu xin Zilean…
John cũng cúi người nói: “Zilean, cầu xin ông hãy cứu cô ấy, Quinn là một vị tướng giỏi, chúng tôi không muốn mất cô ấy.”
“Cầu xin ông” – tất cả những người đến từ Demacia cúi người cầu xin sự giúp đỡ của Zilean.
Zilean thở dài rồi nói: “Được ta sẽ giúp, dù sao ta cũng chấp nhận lời mời để đến đây giúp đỡ mọi người chống lại quân Hư Không, chỉ có điều cô ấy đã chết cách đây 5 ngày, việc linh hồn của cô ấy có nhập lại xác hay không… ta không dám chắc.”
“Ha… ha….” – giọng cười quái đản của Thresh vang lên, hắn ta bước đến trước nói: “Việc xử lý linh hồn ấy, cứ giao cho ta.”
“Thresh ngươi không định tận dụng cơ hội lấy đi linh hồn luôn chứ?” – Lucian dựa lưng vào cột giọng nói đầy ý giễu cợt.
“Đừng lo, tôi tin ông ấy không làm chuyện đó đâu” – John thổ vai Thresh cười nói với Lucian.
“Vậy chúng ta bắt đầu ngay chứ? Ngài cần những gì xin cứ nói, ta sẽ đáp ứng tất cả.” – Jarvan hối thúc nói.
Zilean vẫn điềm tĩnh nói: “Không cần gì nhiều, chỉ cần cậu đưa xác của cô ấy vào một căn phòng được cách ly biệt lập với không gian xung quanh là được rồi.”
“Được được… ta sẽ làm ngay… ta sẽ làm ngay” – Jarvan lập tức chạy đi chuẩn bị, Lux và Garen cũng chạy theo giúp đỡ hắn.
Một căn nhà gỗ được xây dựng ở một bãi đất trống, xung quanh ngôi nhà gỗ ấy được Zilean vẽ một trần đồ phép thuật kì lạ, mặc dù người đứng ngoài không hiểu gì về trận pháp nhưng cũng đại loại đoán được thứ đó dùng để thực hiện nghi thức đảo ngược thời gian. Lúc này ở bên trong căn nhà gỗ ấy, chỉ có duy nhất một chiếc giường nằm trên đó là Quinn. Khuôn mặt cô vẫn như thế, dù có trắng bệch không tí máu nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp vốn có của mình.
Sau khi Quinn chết, Jarvan vì vẫn còn rất yêu cô cho nên sai người bảo quản xác của cô cực kì cẩn thận, hắn không muốn chôn Quinn, cũng may nhờ cái suy nghĩ này mà bây giờ xác của Quinn vẫn còn y nguyên, đúng là trong cái rủi lại có cái may.
Bên cạnh Quinn lúc này chỉ có ba người: Jarvan, Thresh và Zilean.
Zilean nhìn sang Jarvan nói: “Jarvan, tôi cần cậu luôn ở bên cạnh cô ấy trong khi tôi thực hiện nghi thức đảo ngược thời gian, lúc còn sống, cậu là người quan trọng nhất với cô ấy nên khi linh hồn cô ấy trở về có thể vì tình cảm với cậu mà sẽ nhập lại thân xác.”
Sau đó ông ấy lại nói với Thresh: “Thresh tôi biết ông là một kẻ chuyên đi thu thập các linh hồn, công việc lần này của ông là đi ngược lại với những gì ông đã làm, nhưng lão già này tin lời của cậu thanh niên tên John kia, cậu ấy bảo ông sẽ không làm những điều ngu ngốc. Vậy nên tôi muốn nói ông thế này, khi nào linh hồn của cô gái này gặp khó khăn trong việc nhập lại thể xác, tôi rất muốn ông sử dụng khả năng đặc biệt của mình để giúp linh hồn ấy, được chứ.”
“Biết rồi, nói hoài điếc tai” – Thresh xoay xoay chiếc lồng đèn trên tay bộ dáng không quan tâm nói.
“Được vậy ta bắt đầu đây.” – Zilean bước ra khỏi căn nhà gỗ, ông đứng xoay mặt về phía căn nhà sau đó xếp bằng lại, trôi lơ lửng trên không, hai tay bắt đầu múa lung tung, vẻ lên không khí những hình thù quái lạ, miệng râm ran đọc thứ gì đó. Chỉ thấy trận đồ do ông ấy vẻ trước đó bắt đầu sáng lên, một cỗ không khí áp bức nhanh chóng tràn đến, gió thổi lên cực kì mãnh liệt, bầu trời đầy mây đen.
“Đáng sợ quá” – Sona và những cô gái khác phải cố gắng hết sức mới trụ được trên mặt đất, những người xung quanh cũng gần như tướng tự, sức gió ngày một mạnh lên, John vẫn đứng vững như ngọn núi, hắn chăm chú nhìn vào tràng cảnh trước mặt. Trận pháp sáng lên thứ ánh sáng màu xanh nhạt rất thần thánh, nó bắt đầu chuyển động theo chiều kim đồng hồ, ngày một nhanh hơn.
“Tích tắc tích tắc” – chiếc đồng hồ to lớn mà Zilean luôn đeo sau lưng lúc này đột nhiên rời khỏi lưng ông ấy, nó bay lên lơ lửng trên mái căn nhà gỗ, những cây kim trên đó bắt đầu xoay vòng…
“Ầm ầm” – sấm chớp đột nhiên nổ lên.
“Tích tắc tích tắc” – tiếng kêu từ bên trong chiếc đồng hồ đang lơ lửng giữa căn nhà.
“Ầm ầm ầm” – sấm chớp nổ liên hồi, gió thổi mạnh đến mức những cây cối xung quanh gần như gãy đổ.
“John…” – Miss và Ahri gần như không thể bám trụ trên mặt đất, cả hai gần sắp bị thổi bay đi, đúng lúc này một cổ lực lượng cực đại từ trong người John trào ra bao bọc toàn bộ những người xung quanh khỏi cơn gió mạnh mẽ kia, tất cả đều kinh ngạc trước sức mạnh này của John, viện trưởng nhìn hắn mỉm cười nói với viện phó bên cạnh: “Cậu ta ngày một mạnh lên, như thế hi vọng của chúng ta ngày một cao.”
“Đảo ngược thời gian” – Zilean hô lớn một tiếng, ngay lập tức bao bọc xung quanh ông ấy là hàng chục các ảo ảnh hình đồng hồ với những cây kim giờ kim phút liên tục xoay ngược…
“Ú… á… ú… á…” – trong tiếng gió có những tiếng kêu quái lạ đầy đáng sợ.
“Liệu có thành công không?” – Garen đứng bên ngoài lo lắng tự nói.
“Trước đây có nghe nói về thuật cấm này, nhưng cứ nghĩ nó chỉ có trong truyền thuyết, thật không ngờ hôm nay đã được thấy tận mắt” – Leblanc lẩm nhẩm kinh ngạc nói.
“Ầm” – một tia sét từ trên trời cao đánh thẳng xuống dưới căn nhà gỗ.
Để lại một bình luận