Phần 38
“Nhanh lên, đội cứu thương… nhanh lên” – Tiếng hối thúc vang lên từ bên trong thành Fullox vang lên thật lớn…
“Lộc cộc… lộc cộc” – những đoàn ngựa nhanh chóng rời khỏi thành…
Lúc này tại phòng nghị sự mọi người đều đứng ngồi không yên, tin tức Jarvan bại trận đã được truyền về, Jarvan cùng với số binh lính sống sót được quay trở lại thành Fullox, nghe được tin này Darius lập tức phái người rời khỏi thành hộ tống Jarvan quay trở về một cách an toàn.
Cổng thành Fullox rộng mở, đoàn người của Jarvan nhanh chóng được hộ tống tiến vào trong thành, hai mươi ngàn quân dẫn đi, nay chỉ còn hơn một ngàn người, đấy là chưa kể trong số đó có rất nhiều người bị thương rất nặng mà e rằng sẽ không thể tiếp tục đầu quân chiến đấu được.
“Mau chóng đưa những người bị thương đi chữa trị, đưa hoàng tử về phòng nghỉ ngơi” – Darius ra lệnh lập tức mọi người thi hành. Soraka nhanh chóng cùng những người bác sĩ giỏi nhất đi theo về phòng của Jarvan để xem xét tình hình thương tích của hắn.
Chừng mười lăm phút sau khi đã vào phòng để kiểm tra thương tích, Soraka bước ra khỏi phòng của hoàng tử, mọi người sốt ruột chờ đợi nãy giờ lập tức lao đến hỏi: “Tình trạng của Hoàng tử thế nào?”
Soraka gật đầu nói: “Ngài vẫn ổn, các vết thương không quá nặng, John… hoàng tử muốn gặp cậu.”
John gật đầu bước vào bên trong phòng, Ezreal giữ tay hắn lại nói: “Hỏi tình trạng của Lux giúp tớ…”
John gật đầu sau đó bước vào bên trong, cửa phòng đóng lại. Soraka ở bên ngoài nói: “Mọi người đừng tụ tập tại đây nữa, hãy đến sảnh đại sự để chờ đợi đi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Bên trong phòng lúc này John đang ngồi trên ghế đối diện với Jarvan đang nằm trên giường, đầu, tay đều có các băng vết thương.
“Nhìn ta như vậy ngươi khoái chí lắm đúng không? Ta đã thảm bại, thù của Quinn còn chưa báo được, đã thế còn làm liên lụy đến những thân thiết nhất của mình…” – Giọng nói của Jarvan đầy vẻ đau khổ cùng tuyệt vọng.
John thở dài nói: “Hoàng tử, ngài đừng tỏ ra bi quan như thế, nếu tôi nói rằng tôi cũng từng trải qua tình cảnh này như ngài, ngài có tin không?”
“Ngươi? Ngươi từng phải nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu sao?” – Jarvan nhìn thẳng vào John.
“Tất nhiên, thậm chí cái cảm giác lúc đó của tôi nó còn mãnh liệt hơn nữa kìa, kẻ thù giết người mình yêu ngay trước mắt mà mình lại không thể làm gì hắn được.” – John nói ra với giọng điệu đầy nỗi bi thương.
Jarvan nhìn vào mắt hắn ban đầu hắn cứ nghĩ John chỉ bịa chuyện để nói nhưng sau khi quan sát Jarvan nhận ra rằng John không hề có nửa điểm dối trá gì ở đây, Jarvan thở dài nói: “John… nếu ngươi không nghĩ đến hận thù giữa ta và ngươi, vậy ta có thể cầu xin ngươi một việc được hay không?”
“Hoàng tử, ngài đừng nói thế, có gì cứ nói…” – John đáp.
“Giúp ta cứu lấy mọi người đang bị giam ở thành Vuncan…” – Jarvan nói tiếp: “Vì ta mà bây giờ họ đang gặp nguy hiểm, ta không muốn tội lỗi của mình trở nên trầm trọng hơn nữa, Sona, Garen và cả tể tướng Xin Zhao không hiểu sao họ lại đặt toàn bộ niềm tin vào ngươi, họ bảo rằng ngươi có thể cứu họ.”
John biết đây là những điều hắn đang quan tâm nhất liền hỏi: “Bọn họ giờ sao rồi? Mọi người vẫn ổn chứ?”
Jarvan lắc đầu đáp: “Ta không rõ, nhưng ta biết chắc chắn rằng tên Facon kia sẽ không giết họ, hắn muốn bắt sống để giao lại cho cấp trên lĩnh thưởng mà, tuy nhiên sau khi hắn ta giao bọn họ cho cấp trên mạng sống của họ còn giữ được hay không thì ta không nắm chắc, John… ta cầu xin ngươi, hãy lập tức cứu họ trước khi quá muộn..” – Jarvan chồm dậy nói nhưng vì vết thương trên người đột nhiên phát tác cho nên hắn ta phải nằm xuống lại.
“Đừng cử động mạnh coi chừng vết thương ‘mở miệng’” – John gật đầu nói tiếp: “Ngài đừng lo, chuyện này ngài không nói ra tôi cũng sẽ làm, vì trong đó không chỉ có những người bạn của tôi mà còn có người con gái tôi yêu nữa, tôi sẽ không bỏ mặc họ…”
“Ngươi nói vậy ta cũng yên tâm rồi, ta thực sự quá vô dụng… không thể làm được điều gì. Ta đã mắc mưu của tên Facon đó quá dễ dàng” – Jarvan buồn bã nói.
John thổ vào vai hắn ta vài cái an ủi nói: “Đừng nói thế, chẳng qua tên Facon kia xảo quyệt hơn ngài mà thôi, được rồi nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để cho tôi, à đúng rồi, về thành Vuncan ấy, ngài có thể nói cho tôi biết vài thông tin được không?”
“Được!” – Jarvan gật đầu sau đó nói lại tất cả.
Trong sảnh đại sự lúc này mọi người đi qua đi lại không yên, ai ai cũng lo lắng cho tình hình những người còn lại đi theo Jarvan, không biết bọn họ thế nào…
“A, John, cậu ấy trở lại rồi” – Mọi người thấy John bước vào lập tức chạy lại hỏi thăm: “Những người đi theo hoàng tử thế nào? Họ có làm sao không?”
John lắc đầu nói: “Tạm thời thì có vẻ như họ vẫn bảo toàn được mạng sống. Theo như Jarvan nói lại thì không có ai hi sinh trong lần tập kích này cả.”
“Vây thì tốt quá”
“Thế thì may”
“John, hoàng tử gọi cậu vào nói chuyện riêng rốt cuộc là chuyện gì thế?” – Swain ở bên cạnh nói, đây cũng là điều mà tất cả mọi người ở đây đang muốn hỏi.
“Ngài ấy muốn ta dẫn quân đi cứu những người đang bị giam tại Vuncan trước khi quá muộn.” – John nói.
“Vậy cậu đó cách gì chưa? Tòa thành ấy chúng ta thậm chí còn không có một chút thông tin gì” – Swain thở dài nói.
John liền đáp: “Từ Jarvan tôi đại khái biết được chút ít về thành Vuncan, được rồi mọi người chuẩn bị hành lý, và quân đội, một giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành.”
“Rõ” – tất cả nhanh chóng rời đi.
Irelia ở bên cạnh kì lạ nói: “Sao hắn ta bây giờ lại tốt với anh thế John?”
John cười đáp: “Đừng nghi ngờ lung tung, cảm giác của Jarvan lúc này anh rất hiểu.”
“Không thể nào? Anh đã từng mất người mình yêu nhất sao?” – Syndra kì lạ tiến đến nói.
John chỉ mỉm cười rồi rời đi, hắn không muốn nói chuyện này ra cho những cô gái kia biết. Thế nhưng hắn không muốn nói là chuyện của hắn, còn có người muốn nói là chuyện của người ta. Lissandra sau khi thấy John rời đi liền tiến lại nói: “Các người muốn biết chuyện mà hắn ta đang dấu lắm đúng không?”
Lissandra bắt đầu nói ra…
Để lại một bình luận