Phần 47
Lúc này đây, tại mảnh đất rộng lớn sát thành Vuncan, một hiện tượng cực kì hiếm gặp đang xảy ra, gió vẫn thổi rất mạnh, sấm sét vẫn liên tục rền vang, thế nhưng kì lạ thay, căn nhà gỗ trông có vẻ yếu ớt thế kia vẫn đứng vững, bao quanh nó là vô số cách hình ảnh đồng hồ với kim giờ kim phút liên tục di chuyển.
“Ú… á…. ú… á….” – Những oan hồn bắt đầu từ khắp nơi bay về phía ngôi nhà này, bọn chúng liên tục hò hét, kêu la đầy ghê gớm, cảnh tưởng này đập vào mắt những cô gái đang đứng gần đó, tất cả đều sợ hãi đến mức không dám nhìn.
Ở bên trong căn nhà kia, thông qua cánh cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, Jarvan nắm chặt lấy cánh tay lạnh như băng của Quinn mà nói: “Quinn ta biết em đang ở đâu đó ngoài kia, ta biết em sẽ không từ bỏ thế gian này để đến thiên đường, em còn rất nhiều người bạn tại đây, em còn rất nhiều ước vọng chưa thực hiện được, và đặc biệt nhất em còn ta, ta không thể sống thiếu em được Quinn. Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lúc ấy em đang miệt mài luyện tập tại công viên để được gia nhập vào đội quân trinh sát của Demacia mà không để ý anh đang đứng đằng sau nhìn lén, đến khi phát hiện ra em lại bảo anh có ý đồ đen tối với em, rồi lao vào tấn công anh tới tấp, trước giờ chưa ai dám làm điều này cả. Mà nghĩ lại lúc đó thật tức cười, em đâu hay biết anh là hoàng tử của Demacia đâu chứ, bộ dáng lúc đó của em anh không bao giờ quên được… Quinn, anh đã yêu em ngay từ lần đó, cho đến nay tình cảnh anh dành cho em không hề thay đổi, em có nghe được những gì anh nói không, nếu em đang ở đây xin hãy quay về thể xác này anh và tất cả những người trong Liên Minh đều muốn em quay trở lại, đừng để anh ở lại một mình trên thế gian này cô đơn nữa… Quinn.. em có nghe anh nói không?” – Jarvan nắm chặt lấy tay của Quinn nhìn lên bầu trời, nơi đó có rất nhiều linh hồn đang bay qua bay lại.
“Ú á… ú á….” – đám linh hồn bên ngoài kia không thể nào vượt qua được trận đồ mà Zilean đã tạo ra, cái trận này chỉ dành riêng cho linh hồn của chủ nhân của thân xác đang nằm bên trong mà thôi.
“Quinn…. ta biết em còn giận ta rất nhiều, ta biết ta sai gì rồi… hãy quay trở lại đi… đừng để ta mất đi hi vọng cuối cùng này… hãy trả lời ta đi, ta biết em vẫn còn trên thế gian này mà, hằng đêm ta đều mơ thấy em cả… Quinn xuất hiện đi…” – Jarvan nói như gào thét đầy thê lương.
“Ú á… ú á…” – một linh hồn len lỏi qua đám linh hồn kia bước ra ngoài, linh hồn ấy chính là linh hồn của Quinn, cô ấy thực sự vẫn còn trên thế gian này.
“Á… Quinn kìa…” – Zyra kinh ngạc chỉ tay lên trời nói.
“Đảo ngược cực đại” – Zelian hô lớn, vòng tròn trận pháp kia bắt đầu xoay nhanh đến mức tối đa, linh hồn của Quinn như bị vòng xoáy trước mặt hút vào, gần một chút, một chút, cuối cùng linh hồn của Quinn cũng xuất hiện trước mặt Jarvan đang quỳ rập xuống bên trong căn nhà gỗ, ánh mắt vô hồn của Quinn nhìn thẳng vào hắn cô không nói gì, cũng không có ý định nhập lại vào thân xác.
Jarvan nhìn vào Quinn, hai dòng nước mắt chảy dài, bộ dáng oai phòng trong chiến giáp bây giờ mất sạch, trông hắn ta không khác gì một người bình thường, Jarvan nói: “Quinn, ta biết em nghe những gì ta nói, tất cả là lỗi của ta, ta đã sai rồi là ta đã hại chết em, Quinn hãy tha thứ cho ta… ta cầu xin em… hãy tha thứ và cho ta cơ hội… ta yêu em Quinn… ta không muốn mất em…”
Linh hồn Quinn bay đến gần Jarvan, miệng cô lâm ran gì đó chỉ tiếc rằng âm thanh của linh hồn thì người thường vốn không thể nào nghe được.
“Cô ấy tha thứ cho ngươi rồi đấy” – Thresh đứng bên cạnh nói, tất nhiên một tên quái nhân như hắn việc nghe được âm thanh của các linh hồn vốn rất bình thường.
Linh hồn của Quinn tiến lại thể xác của mình, cô bay lên sau đó hạ xuống thể xác của mình, Jarvan nhìn như vậy cực kì vui mừng, hi vọng Quinn sống lại sắp thành hiện thực, thế nhưng, có những thứ không dễ gì đạt được, ngay khi linh hồn của Quinn chạm vào thể xác của mình đột nhiên như có một thứ gì đó ngăn cản cả hai hợp lại. Linh hồn của Quinn bị bắn ra bên ngoài, bộ dáng cực kì sợ hãi nhìn chằm chằm vào Jarvan.
Jarvan quay đầu gấp rút nói với Thresh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thresh hừm một tiếng rồi đáp: “Linh hồn của cô ta đã cách ly với thể xác trong một thời gian dài cho nên cả hai bắt đầu có sự phân ly liên kết với nhau.”
“Vậy làm cách nào, mau giúp cô ấy quay lại với thể xác đi” – Jarvan giữ chặt hai vai của Thresh nói.
“Đừng chạm vào ta” – Thresh tỏ ra không thích thú với việc Jarvan chạm vào người mình, gạt tay hắn ra sau đó bước lại nhìn chằm chằm vào linh hồn của Quinn cười khà khà nói: “Đem linh hồn cô ta quay trở về thể xác cũng không khó lắm.
“Xoạt” – đột nhiên Thresh quay người lại, lưỡi hái trên tay cắt vào da của Jarvan một vết thương lớn, máu chảy ra rất nhiều, Jarvan vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, hắn ta ngồi bệch xuống đất chỉ tay vào Thresh nói: “Ngươi… ngươi….”
“Đừng nhiều lời, lấy máu của người bôi vào khắp cái xác kia đi.” – Thresh gằng giọng nói, trước giờ lão ta có nguyên tắc làm việc chính là hành động trước giải thích sau.
Jarvan không muốn chút chậm trễ ngay lập tức lấy máu của mình bôi khắp thể xác Quinn, khuôn mặt có chút nhợt nhạt do mất máu quá nhiều, Jarvan sau khi hoàn thành quay đầu hỏi Thresh: “Rốt cuộc ông định làm gì?”
“Đứng ra ngoài, đừng có nhiều lời” – Thresh đặt lồng đèn của mình lên giường ngay cạnh Quinn, ngay sau đó ánh sáng từ bên trong chiếc lồng đèn kia phát lên mãnh liệt, như có một lực hút kì lạ, linh hồn của Quinn như bị điều khiển bay đến, ngay lúc này, tay phải của Thresh thò vào bên trong chiếc lồng đèn, khi tay hắn rút ra được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu xanh huyền ảo, tay phải nhanh như chớp chộp lấy cổ của linh hồn Quinn kéo vào bên trong thể xác của chính cô. Kế tiếp đó từ miệng của hắn tuông ra một luồng không kí quái dị tràn đến bao bọc lấy cơ thể của Quinn và Linh hồn chính cô….
“Vù vù” – một thứ ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ cơ thể của Quinn.
“Lúc còn sống, cô ta có tình cảm với ngươi, đồng thời ngoài ngươi ra cô ấy không thân thiết với ai cả vậy nên khi sử dụng máu của ngươi làm trung gian sẽ dễ dàng để cô ta nhập lại vào thể xác hơn.” – Thresh nói.
“Tích tắc tích tắc” – những chiếc đồng hồ ảo ảnh đột nhiên xuất hiện khắp căn phòng, những cây kim dài và kim phút xoay ngược… Thời gian đảo ngược, sự sống đảo ngược…
“Ầm ầm” – một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời.
Những đám mây đen bắt đầu tan biến, gió bắt đầu ngừng thổi, không gian xung quanh yên tĩnh trở lại.
“Thành công chưa?” – Ryze liền hỏi.
“Tôi thấy linh hồn của Quinn tiến vào bên trong, không biết thành công hay không?” – Draven vuốt râu nói.
“Bịch” – Zelian ngã bịch trên mặt đất, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, trông cứ như ông lại già thêm vài chục tuổi nữa vậy, nếp chân chim hai bên mắt hiện rõ cả lên.
“Ông không sao chứ?” – Nasus tiến lại đỡ Zilean đứng dậy.
“Bịch…” – Cánh cửa gỗ mở tung ra, mọi ánh mắt lập tức tập trung vào nó.
Thresh bước ra trước, đi sau lưng gã là Jarvan đang hai tay bế Quinn
“Mau đến xem cô ấy thế nào” – Lux là người đầu tiên chạy lại gần Jarvan, kế tiếp đó là Poppy, Garen và tất cả những người khác.
“Jarvan, cô ấy sao rồi?” – Poppy lo lắng nói.
Jarvan mỉm cười nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Quinn sống rồi…”
“Oa….” – Tiếng hô lớn đầy sung sướng của mọi người xung quanh.
“Thật là thần kì, không nghĩ được cô ấy đã sống lại” – Xerath lắc đầu cảm thán.
“Oa… oa… cảm động quá” – Amumu đột nhiên khó òa lên, nước mắt chảy ra tứ tung.
“Ha… ha…. về ăn mừng thôi…. tối nay chúng ta sẽ mở tiệc thật lớn.” – Xin Zhao vô cùng hứng thú nói.
“Mọi người… tôi có một chuyện muốn công bố.” – Jarvan nhìn những người xung quanh cực kì trịnh trọng.
Để lại một bình luận