Phần 26
Sáng hôm sau, tại lều trung tâm, mắt John nhìn quanh một vòng, dừng lại tại Caitlyn mỉm cười với cô, sau đó nhìn sang Elise, thấy khuôn mặt của cô hôm nay thật là khác lạ, trên hai má vẫn còn ửng ửng hồng, nhìn John với ánh mắt kiệu mị, cái ánh mắt mà chỉ có ở thiếu nữ chứ không thể nào có được ở một quái nhân sống trên Shadow Isles
John nhìn xuống những người đang đứng bên dưới nói: “Hôm nay mọi người có gì báo cáo không? Nếu không có, chúng ta sẽ xuất phát thẳng tiến đến thành Fullox.”
Caitlyn thấy hắn nhìn mình tự dưng có chút gì đó khó chịu cô xoay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào đôi mắt ấy, tự dưng trong đầu lại hiện lên cảnh đêm hôm qua, hai tay nắm chặt vào nhau, cảm xúc cứ rối tung cả lên.
Shen bước đến trước một bước nói: “John, sáng sớm nay, tôi nhận được thông tin báo cáo từ thuộc hạ nói rằng đoàn quân do Jarvan IV chỉ huy bị quân đội Hư Không bao vây.”
“Thật ư?” – John kinh ngạc, những người khác cũng kinh ngạc không kém, tuy nhiên cách suy nghĩ của họ lại rất khác John, nếu như bọn họ nghĩ rằng việc Jarvan bị quân đội Hư Không bao vây là điều may mắn thì với John hắn không hề nghĩ vậy, John liền nói: “Thế tình hình sao rồi, họ bị bao vây ở đâu?”
Zed xoay đầu nói: “Bên thuộc hạ của tôi cũng báo cạo lại chuyện này, tuy nhiên tôi cảm thấy có điều gì kì lạ ở đây, con đường mà Jarvan và đoàn quân Demacia chọn vốn không hề có quân đội Hư Không trấn thủ, vậy mà tại sao thông tin báo về lại bảo quân Hư Không đang bao vây Jarvan?”
Shen gật đầu nói: “Tôi cũng suy nghĩ như thế, John, sau khi nghe được chuyện quân Jarvan bị bao vây tôi đã phái các Ninja giỏi nhất của hội Kinkou đi điều tra, chắc sớm thôi họ sẽ có thông tin về.”
“Phụp” – vừa nói xong, một Ninja xuất hiện ngay bên cạnh Shen, người Ninja ấy cúi chào John đầy kính trọng sau đó rút từ trong người ra một tờ giấy đưa cho Shen và biến mất.
“Trong đó viết gì vậy?” – John lo lắng nói, hắn lo lắng cũng phải thôi, vì trong đoàn quân của Demacia có Sona của hắn mà.
“Shen, mau nói đi” – Ezreal cũng tỏ ra lo lắng không kém.
Shen liền đáp: “Trong này viết, hiện tại đoàn quân của Demacia đang bị bao vây tại ngôi làng đổ nát phía đông chúng ta, hả…. ngôi làng ấy chỉ cách chúng ta chừng nửa ngày đi đường mà thôi…”
“Sao?” – John giật mình, hắn không nghĩ ra được, bằng cách nào mà quân của Jarvan lại bị bao vây gần nơi đóng quân của hắn đến như thế.
“Phụp” – lại một Ninja nữa xuất hiện, nhưng lần này là thuộc hạ của Zed.
Đọc qua một lượt từ giấy trên tay Zed nói: “John, hiện tại quân hư không đang bao vây ngôi làng ấy rất chặt chẽ, người của tôi không tài nào tiếp cận vào đó được, vả lại theo thông tin thuộc hạ tôi do thám từ doanh trại Hư Không báo về, quân số bên trong ngôi làng ấy không đông như một đội quân, điều này vô cùng lạ…”
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” – Syndra lắc đầu khó hiểu, những người khác cũng thế, bây giờ quân Jarvan đang bị bao vây, ai cũng biết lực lượng của họ đông đến thế nào, thế nhưng thông tin báo về thì ngược lại những điều như thế.
John hỏi lại lần nữa: “Việc quân quân đội của Jarvan bị bao vây là sự thật?”
Shen và Zed gật đầu quả quyết.
John ngồi xuống ghế suy nghĩ một lúc, nếu như thực sự là quân đội của Jarvan đang bị bao vây ở ngôi lần gần doanh trại của hắn thì hắn không thể nào ngồi nhìn họ bị nguy hiểm được. Còn nếu như đây là một cái bẫy…
John đứng dậy nói: “Irelia, bây giờ cô thay mặt tôi làm chỉ huy của đoàn quân tiến đến thành Fullox.”
“Hả, John, cậu nói thế là sao?” – Irelia mở bừng mắt kinh ngạc nói.
John giải thích: “Bây giờ mình tôi sẽ đến ngôi làng kia để xem xét, nếu như đúng thực người bị bao vây bên trong là đám người của Jarvan thì tôi sẽ nghĩ cách cứu họ.”
“Điều này không được” – Shen lắc đầu nói: “Bây giờ cậu là chỉ huy của chúng tôi, nếu cậu rời đi như vậy lỡ xảy ra chuyện gì lòng quân sẽ thế nào?” – điều mà Shen nói ra cũng chính là điều lo lắng của tất cả mọi người ở đây.
John cười nhẹ nói: “Mọi người đừng lo, tôi không dễ để xảy ra chuyện gì đâu, vả lại tôi chỉ đi do thám thêm tình hình thôi mà, không sao đâu.”
“Nếu vậy sao không để đám Ninja của hội bóng đêm và hội Kinkou làm chuyện đó?” – Gangplank ở bên thắc mắc hỏi.
John lắc đầu nhìn Shen và Zed nói: “Có phải thuộc hạ hai người cũng không thể nào lọt vào bên trong ngôi làng ấy đúng chứ?”
Zed và Shen đầu gật đầu không hề chối cãi, nhưng Syndra ở gần đó lo lắng nói: “John, hay là để Zed đi cùng anh, khả năng của anh ta rất hữu dụng.”
John suy nghĩ một lúc thấy ý kiến của Syndra rất đúng nên gật đầu nói: “Được, vậy Zed sẽ cùng tôi đi đến đó xem xét mọi chuyện, Irelia, mọi chuyện ở đây giao lại cho cô. Trong lúc tôi vắng mặt Irelia sẽ là chỉ huy, mọi người không ai được làm trái ý của cô ấy đấy.” – John nói lớn.
Ahri ở bên cạnh Zed nói: “Anh Zed, lần này cho em đi cùng với.”
Zed thì không có ý kiến gì nhưng anh ta nhìn John như muốn hỏi ý kiến hắn, John nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ khẩn cầu của Ahri đành phải cho cô nàng hồ ly này đi theo, ít ra khả năng của cô ấy có thể giúp được chút ít gì đó.
“Thế để Nami đi cùng anh được không?” – Nami nhìn John với ánh mắt đầy cầu khẩn.
John tiến lại vuốt tóc cô cười nói: “Nami, hiện tại trong doanh trại ta có rất nhiều binh sĩ đang bị thương, họ cần có em, Soraka có thể lo nhưng một mình cô ấy là không thể, ta muốn em ở lại đây giúp ta chuyện này, được chứ?”
Nami khuôn mặt có chút buồn rầu nói: “Vậy anh John sẽ quay về sớm chứ?”
John gật đầu nói: “Có thể tối nay hoặc có thể ngày mai, đừng lo, với khả năng của ta việc bắt kịp mọi người không phải chuyện gì quá khó khăn.”
“Được rồi, như vậy đi, bây giờ tôi và Zed sẽ lập tức lên đường đi xem xét tình hình” – Nói xong John lập tức rời đi, theo sau là Zed và Ahri.
“Bây giờ tính sao?” – Yorick băn khoăn hỏi.
Irelia xoay người xuống nói: “Mọi người đã nghe cậu ấy nói rồi chứ? Cậu ấy chỉ đi do thám tình hình mà thôi, bây giờ chúng ta lên đường thẳng tiến đến thành Fullox.”
“Đi thôi, về chuẩn bị đồ đạc lên đường”
“Cô thấy chuyện này lạ lắm không?” – Caitlyn nhìn Irelia nói.
Irelia khó hiểu hỏi lại: “Caitlyn, ý cô là sao?”
Caitlyn lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng tôi thấy chuyện này có gì đó rất lạ.”
Doanh trại nhanh chóng được nhổ, toàn quân bắt đầu xuất phát, mục tiêu vẫn là công phá thành Fullox.
Nửa ngày đường di chuyển, quân đội của của Irelia đang từng bước tiến gần hơn đến thành Fullox, tuy nhiên, họ đã gặp phải một vấn đề lớn, con đường trước mặt họ không hiểu sao chất đầy những tảng đá lớn.
Vi kinh ngạc nói: “Quái lạ, sao con đường này lại có toàn những tảng đá to lớn chặn lại thế này?”
Irelia nhìn sang vách núi bên cạch, ở đó có rất nhiều vết lõm sâu, hiển nhiên là những tảng đá đang nằm trên đường kia chính từ đó rơi ra. Janna tiến đến cạnh Irelia nói: “Đêm qua trời không hề có mưa hay gió lớn gì, những tảng đá thế này không thể nào tự dưng lại nằm ở đây được.”
Akali gật đầu nói: “Chắc chắn chuyện này không bình thường.”
Irelia xoay xuống nói với tất cả tướng và binh sĩ: “Mọi người, hiện tại con đường chúng ta đang đi gặp một chút trở ngại, chúng ta mau cùng nhau giải quyết những tảng đá này để còn lên đường tiếp.”
“Chuyện nhỏ, cứ để ta” – Ziggs hí hửng chạy đến, hắn ta móc ra từ trong túi vài quả boom rồi cười hì hì.
Trở lại với John.
Sau khi rời doanh trại, John, Zed và Ahri di chuyển rất nhanh để đến ngôi làng ghi trong báo cáo.
“Bịch” – cả ba dừng lại trên một cành cây lớn cổ thụ, Zed lấy từ trong người ra một tấm bản đồ nhỏ chỉ vào đó nói: “Hiện tại từ nơi này đến ngôi làng kia chỉ vài trăm mét, theo thông tin báo về quân đội Hư Không bao vây ở phía đông ngôi làng, bây giờ ngôi làng đã bị cô lập hoàn toàn không thể nào liên lạc được vào bên trong.”
“Sao lại chỉ bao vây ở phía đông vậy?” – Ahri thắc mắc.
John nhìn vào bản đồ rồi giải thích: “Vì sau lưng ngôi làng ấy là một ngọn núi nhỏ, hai bên là vùng đất trống, cho nên quân hư không chỉ cần đóng quân ở phía trực diện là có thể quan sát mọi động tĩnh của ngôi làng.”
Zed nói: “John, cậu có kế sách gì chưa?”
John liền đáp: “Bây giờ chúng ta đợi đến đêm xuống, rồi tìm cách đột nhập vào trong ngôi làng ấy để tìm hiểu thông tin.”
“Được”
“Được”
Ahri và Zed gật đầu.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, không khí quanh đây ngột ngạt đến mức khó thở, doanh trại quân đội Hư Không vẫn đèn đuốc sáng rực.
Bên trong ngôi làng kia, vẫn còn một ngôi nhà sáng rực đèn, bên ngoài có rất nhiều người đứng canh gác, vài phút lại có một đợt người tuần tra đi qua, không khí ở đây căng thẳng đến mức báo động.
Bên trong ngôi nhà kia, có rất đông người tụ tập tại đây, trong đó gồm các vị trưởng lão và tộc trưởng của Avasoran, Tryndamere và một vài thuộc hạ thân tín nhất.
Toàn bộ người trong này hoàn toàn im lặng, khuôn mặt người nào người nấy cũng đầy vẻ căng thẳng, Tộc trưởng tộc Avasoran phá vỡ không khí yên ắng này nói: “Tryndamere, cậu có thông tin chính xác thiệt hại quân số của chúng ta sau đợt tấn công chiều nay chứ?”
Tryndamere gật đầu đáp: “Mười ba người đã chết.”
Một vị tộc trưởng của tộc Avasoran thở dài đáp: “Nếu cứ thế ày e rằng chúng ta sẽ không thể nào cầm cự nỗi, chúng ta đã bị cô lập tại nơi này một ngày một đêm rồi, quân Hư Không vẫn chưa đánh vào đây chỉ vì chúng ta có thể sử dụng thuật băng tiễn làm mặt đất đóng băng khiến bọn chúng không tài nào di chuyển được mà thôi, một khi sức chúng ta cạn kiệt, cung tên hết thì lúc đó….”
Lời nói ra thực sự chạm đến tận tâm can của tất cả mọi người ở đây, ai cũng hiểu, đây là ngôi làng bỏ hoang lương thực không hề có, đã thế lương thực của họ cầm theo không hề nhiều, chỉ đủ cầm cự khoảng hai ngày nữa mà thôi, cung tên cũng thế… một khi không có tên để bắn thì người tộc Avasoran không có cách nào để thi triển thuật băng tiễn được nữa.
“Hay là chúng ta liều mình phá vòng vây ra bên ngoài?” – Một vị trưởng lão khác nói ra ý kiến.
“Không được, quân ta quá mỏng manh, nếu phá vòng vây e rằng chưa làm được đã chết hết rồi.” – Tryndamere lắc đầu nói.
“Hài, không biết hoàng tử có biết chuyện chúng ta bị bao vây ở đây không nhỉ? Hi vọng là ngài ấy đưa quân đến cứu.” – Tộc trưởng Avasoran đến lúc này vẫn một mực tin tưởng vào Jarvan IV.
“Thật kì lạ, đáng lý ra hoàng tử thấy quân ta chưa quay trở lại phải cho người đi do thám tình hình chứ sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mọi người thấy có đúng không?” – Tryndamere nói.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ” – tộc trưởng Avasoran đáp: “Chắc ngài ấy đang suy nghĩ cách đưa quân cứu chúng ta đấy.”
“Ở đây nói cũng không có tác dụng gì, tôi đi tuần tra các chốt canh gác đây” – tryndamere đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ.
Lúc này ở bên ngoài, Ashe đang đi tuần tra khắp nơi trong làng, cô liên tục nhắc nhở binh lính và thuộc hạ của mình không được lơ là mất cảnh giác.
“Oạch” – Đột nhiên một cánh tay xuất hiện từ sau lưng Ashe, bịt miệng cô lại sau đó kéo lôi vào một góc tường, Ashe liên tục kinh hoảng, cô vùng vẫy liên tục để thoát được cánh tay kia, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai cô: “Yên, là ta đây.”
Cánh tay ấy dần buông ra, Ashe xoay người lại, che miệng mắt mở to kinh ngạc nói: “John… sao…. sao anh đến được đây?”
Người thanh niên kia đâu phải ai xa lạ, là John của chúng ta. Nhân lúc trời khuya hắn đã cùng Zed và Ahri xuyên qua doanh trại của quân hư Không đột nhập thành công vào trong ngôi làng, đúng lúc đang muốn tìn ai đó để hỏi tình hình thì hắn gặp được Ashe đang đi lang thang.
“John” – Zed và Ahri xuất hiện bên cạnh John.
Ashe kinh ngạc vô cùng cô có rất nhiều việc muốn hỏi những John đã ngăn lại: “Ashe, mau nói cho tôi biết mọi chuyện xảy ra…”
Ashe nắm lấy tay hắn kéo đi nói: “Đi theo Ashe, em sẽ dẫn anh đến gặp cha, sau đó sẽ nói rõ mọi chuyện.”
“Được, chúng ta đi mau thôi” – John gật đầu nói với Zed và Ahri.
Ánh mắt Ahri đêm nay thật lạ, cô nhìn John chằm chằm như miên man nghĩ điều gì đó….
Để lại một bình luận