Phần 25
Tại đoàn quân của Demacia lúc này, Sona ngồi trong cỗ xe ngựa thông qua cửa sổ nhỏ nhìn thấy Jarvan đang nói điều gì đó khá là bí mật với tên thuộc hạ của mình, chỉ chừng vài phút sau tên thuộc hạ lập tức rời đi… còn trên mặt Jarvan hiện lên nụ cười sảng khoái.
Sona nhìn Lux đang ngồi bên cạnh mình nói: “Không biết bộ tộc Avasoran có sao không nhỉ? Mình bọn họ chặn đứng quân đội Hư Không để quân chủ lực có thể tiếp tục lên đường…”
Lux mỉm cười nói: “Sona, chị đừng quá lo lắng, em nghe nói bọn họ đều là những chiến binh rất mạnh, được học cách chiến đấu ngay từ khi mới biết đi, sẽ không sao đâu.”
“Ờ” – Sona ờ một tiếng nhưng trong lòng vẫn thấy rất lo lắng.
Đêm nay, không khí yên tĩnh đến lạ thường, bầu trời đôi lúc có những cơn gió nhẹ thổi qua.
Doanh trại của quân đội dưới sự chỉ huy của John lúc này đèn đuốc sáng trưng, dù trước mặt hay sau lưng gì không hề có dấu hiệu của quân đội hư không nhưng không vì thế mà họ có thể lơ là được. Từng toán lính nhỏ thay nhau qua lại canh gác hết sức cẩn thận.
Tại lều của John lúc này, hắn đang chăm chú nhìn vào bản đồ phát thảo thành Fullox, hiển nhiên là xem xét thật kĩ cách nào để công phá thành này mà ít hao tổn binh sĩ nhất rồi. Nếu như hắn sử dụng đến chính sức mạnh của bản thân thì tất nhiên có thể dành được tòa thành này tuy nhiên hắn cũng sẽ trả không ít sức lực đồng thời việc làm đó lại đem lại hậu quả rất xấu chính là không kích thích được lòng quân, họ sẽ không thể nào đứng lên cùng nhau và đoàn kết để chống lại quân hư không được.
“Hài” – thở dài một tiếng uể oải, John bước ra khỏi lều của mình, đi dạo vài vòng trong doanh trại lúc về đêm chính là cách để giải tỏa sự căng thẳng tốt nhất.
“Đêm nay trăng sáng thật, nhìn trăng lại nhớ đến Diana, không biết cô ấy ngủ chưa nhỉ?” – John xoay người muốn đến lều của Diana nhưng chợt phát hiện ra dưới gốc cây gần đó một thân ảnh quen thuộc đang ngồi dựa lưng vào gốc cây.
“Kia không phải là Caitlyn sao? Cô ta làm gì giờ này nhỉ?” – John hứng thú tiến lại chỗ Caitlyn đang ngồi, trên tay cô là cây súng ngắm quen thuộc của mình, cô đang mãi miết lau chùi nó và không hề biết John đang đến.
“Khuya rồi không đi ngủ mà ngồi đây làm gì?” – John bước đến nói rất đơn giản nhưng cũng khiến cho Caitlyn giật nảy mình, cô xoay đầu nhìn John rồi lại ngó lơ hắn, sau đó nói: “Không có gì, ngủ không được thì ra đây ngồi thôi.”
John ngồi xuống bên cạnh Caitlyn cười nói: “Sao thế, còn giận ta chuyện trước kia sao?
“Hừm, giận rồi thì sao? Ta có làm gì được ngươi không?” – Caitlyn xoay lại hỏi một cách đầy lạnh nhạt.
“Được chứ!” – John mặt dày tiếp tục nói: “Đây, ta cho cô bắn ta hay muốn làm gì ta cũng được, miễn sao cô hết giận ta là được, nào cầm súng bắn ta đi.”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?” – Caitlyn chỉa thằng họng súng vào đầu của John, bộ dáng tỏ ra như chuẩn bị bắn vào đầu hắn.
John làm bộ sợ hãi nhắm chặt mắt nói: “Bắn đi, khi cô nhấn cò súng, viên đạn sẽ bay ra từ nòng súng xuyên qua da, rồi qua sọ… đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ chết, nhưng trước đó tôi vẫn muốn nói rằng: Caitlyn, cô hãy bỏ qua chuyện hôm trước tại Piltover, lúc đó tôi thực sự có làm điều hơi quá, nhưng cô cũng phải hiểu rằng lúc đó, lúc đó tôi không thể kiềm chế được khi thấy thân hình cùng với vẻ đẹp lạnh lùng của cô, là tôi bị cô quyến rũ nên mới làm điều bậy bạ đó, là do cô cả thôi….”
“Ngươi” – Caitlyn đỏ bừng cả mặt, không ngờ hắn ta dám nhắc lại cái chuyện ấy.”Ngươi nghĩ ta không dám bắn sao?” – Caitlyn nghiến răng nói.
“Không không… ta nghĩ cô dám chứ… nào bắn đi… bắn đi… tôi đã chuẩn bị tâm lý hết cả rồi” – John mặt cực dày, hắn tiếp tục diễn trò trước Caitlyn.
“Hừ” – Caitlyn hừ lạnh một tiếng bỏ súng xuống, xoay đầu nói: “Đừng nghĩ rằng bây giờ ngươi đang là thủ lĩnh của bọn ta nên ta sẽ không bắn ngươi…”
“Không muốn bắn ta thật sao?” – John hí hửng nói.
Caitlyn không trả lời.
John tiếp tục nói: “Cô không giết ta là sai lầm to đấy…” – nói xong ánh mắt của hắn biến đổi liên tục ở trong đó có chút gì đó của sự dê xồm hiện lên.
Caitlyn vẫn mảy may không hề hay biết, cô liếc nhìn hắn hỏi: “Sai lầm? Ngươi nghĩ sẽ làm gì ta sao?”
John cười cười hì hì vài tiếng sau đó đột nhiên tiến đến đẩy cả người Caitlyn nằm ra mặt đất, bộ dáng tỏ vẻ rất ư là xấu xa cười hắc hắc nói: “Ví dụ như là lúc này, ta sẽ… ta sẽ….” – vừa nói hắn vừa đảo ánh mắt từ trên xuống dưới khắp cả cơ thể của Caitlyn.
Hai tay Caitlyn bị John giữ chặt không thể cử động, ngay cả việc nắm súng cũng không thể, cô kinh hoảng nhìn hắn nói: “John, ngươi làm gì vậy? Buông ta ra, không được bắt nạt ta…”
John tỏ ra nguy hiểm nói: “Ta nghe Heimerdinger và Ziggs bảo, cô rất ghét ta đúng chứ? À ta còn nghe nói cô đang chuẩn bị 1 kế hoạch gì đó để trả đũa ta nữa mà…”
“Ngươi… ngươi đừng nghe hai cái lão già ăn không ngồi rồi kia nói bậy.” – Caitlyn vô cùng hoảng sợ.
John nheo mắt lại cười nói: “Hai người ấy chắc chắn không lừa ta đâu, để xem tối nay ta phạt cô thế nào.”
“John, ngươi… ngươi không được làm điều bậy bạ… người khác thấy nhất định sẽ bảo ngươi là kẻ háo sắc, ăn hiếp phụ nữ đấy…” – Cailtyn hăm dọa hắn, cô cũng không hiểu tại sao, bị John nắm chặt hai tay thì toàn thân cứ như muốn mềm ra.
“Ôi, cô không biết sao? Diana, Janna, Nami rồi Syndra các cô ấy đều là những cô gái của ta đấy, điều này ai mà chả biết, họ bảo ta là kẻ háo sắc, đúng thôi, vậy tại sao ta lại không phát huy nó nhỉ.” – John cười cười nguy hiểm nói.
“Ngươi… ngươi định làm gì, mau buông ta ra, nếu không… ta sẽ la hét lên cho coi” – Caitlyn vẫn không muốn chịu thua.
“Hét đi, để ta xem cô làm cách nào hét”John thách thức Caitlyn.
“Cứu… cư…. u” – Ngay khi Caitlyn vừa hô to thì cũng là lúc John nhanh như cắt cúi thấp đầu khóa chặt miệng cô lại… cả người Caitlyn như có một dòng điện chạy qua cứng đơ ra, không chút sức lực… hai tay dẫy giụa một lúc rồi cũng nhanh chóng dừng lại.
Khuôn mặt Caitlyn đỏ như trái gấc trông vô cùng xinh đẹp, John một mực hưởng thụ chiếc miệng nhỏ nhắn của Caitlyn… chiếc lưỡi của hắn như con rắn hoạt động liên tục…
“Hì hì” – John tiếc nuối rời khỏi miệng của cô cười hì hì nói: “Sợ ta chưa?”
Caitlyn mặt đỏ bừng bừng, trước giờ chưa có ai dám chạm vào thân thể của cô, vậy mà John lại được đụng đến hai lần và lần nào hắn cũng giở trò bậy bạ… Cailtyn không biết giải thích thế nào chỉ biết rằng khi bị hắn hôn đầu cô như trống rỗng, cơ thể như muốn nhão ra không còn chút sức lực.
“Ngươi, ngươi bắt nạt ta….” – Caitlyn khóc thút thít nói.
John trợn mắt, lần đầu tiên hắn thấy Caitlyn khóc, thực ra hắn chỉ muốn đùa vui chút thôi mà, John nhanh chóng dỗ: “Ta… Caitlyn cô đừng khóc, ta chỉ muốn đùa với cô chút thôi…”
“Không, ngươi bắt nạt ta… hu hu… trước giờ chưa có ai dám làm điều này với ta cả… ngươi… ta hận ngươi…” – Caitlyn khóc lóc không ngừng, John thực sự rất khó xử….
“Caitlyn” – Tiếng của Vi đang gọi.
“Hả” – John giật mình.
Vi nhanh chóng chạy đến đỡ Caitlyn đứng dậy nói: “Caitlyn mau nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra, sao cô lại khóc? Thật sự không giống cô chút nào.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi phát hiện Vi đang tiến đến, John đã nhanh chóng tẩu đi mất, để lại Caitlyn nằm trên mặt cỏ, hai hàng nước mắt chảy dài. Caitlyn không muốn nói ra chuyện xấu hổ này cho nên lắc đầu, lủi thủi trở về lều của mình. Vi biết Caitlyn đang dấu mình chuyện gì đó cho nên đi theo hỏi cho bằng được.
“Xột xoạt” – trên cành cây gần đó, Elise vốn định đêm nay ngủ trên đó nhưng không ngờ cô lại thấy hết mọi chuyện xảy ra ở đât, không hiểu sao Elise cảm thấy vô cùng khó chịu, cô nhìn về phía lều của John rồi sau đó cả cơ thể cô hóa thành một con nhện trông vô cùng đáng sợ lao đi.
Trở về phòng của mình John nằm thẳng trên giường thở hộc hộc sau đó cười ha hả nói: “Chắc cô nàng đêm nay sẽ không ngủ được đây, cho chừa cái tội thù dai ta nhé, Caitlyn, mà phải công nhận, môi cô ấy mềm thật, không kém gì các cô gái kia.”
John tỏ ra vô cùng hí hửng, nhưng đột nhiên khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Vụt…” – John lập tức lao ra khỏi giường của mình, ngay lúc đó một con nhện đầy đáng sợ lao từ trên xuống xì xì vài tiếng.
Đôi mắt John nheo lại, hắn nhận ra hình dáng này, vội nói: “Elise, cô làm gì vậy? Sao lại tấn công ta?”
Elise không trả lời, cô lập tức lao đến, tơ bắn ra thành từng sợi nhắm vào người của John.
“Vút…” – John nhảy về phía sau hai bước tránh được tơ nhện của Elise, nhưng không tránh được sợi tơ bắn ra sau đó, tơ nhện của Elise thì John rất hiểu rõ, nó không phải tơ nhện bình thường có thể sử dụng dao hay thứ gì sắc bén có thể cắt được.
“Vù vù…” – Elise lao đến, đẩy John nằm ra mặt đất, còn mình thì đè lên người hắn.
“Phụp…” – Elise biến lại hình thù con người nhìn chằm chằm vào John nói: “Ngươi còn định tránh né đến bao giờ?”
John cười nói: “Elise, tối nay cô sao vậy? Tại sao lại tấn công ta?”
“Vừa nãy ở trên cây ta đã thấy ngươi và cô gái kia… rốt cuộc hai người các ngươi làm gì?” – Elise nhìn chằm chằm hắn nói.
John kinh ngạc, vừa nãy hắn không hề nhận ra Elise đang ở trên cây, bây giờ cô ấy đã thấy hết tất cả John không còn cách nào để chối cãi đành nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ nói chuyện thôi.”
“Ngươi nói dối, ta thấy, ngươi và cô gái ấy, miệng của hai người chạm vào nhau, rốt cuộc hành động ấy có ý nghĩa gì?” – Elise ngây thơ hỏi tiếp.
John cũng kinh ngạc không kém, hắn không nghĩ rằng ngay cả đến chuyện này Elise cũng không biết, nhưng nghĩ thật kĩ thì Elise chỉ toàn ở trên đảo không biết những chuyện này cũng đúng.
John đáp: “Hành động ấy thể hiện tình cảm với nhau mà thôi.”
“Hửm, tình cảm à?” – Elise suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thế ngươi có tình cảm với ta không?”
John nghẹn họng, không biết trả lời thế nào đành gật đầu đại.
“Vậy ngươi mau hôn ta đi.” – Elise nói một cách rất bình thản.
“Không phải chứ?” – John kih ngạc.
“Ngươi bảo ngươi có tình cảm với ta mà, mau thể hiện đi, giống như khi ngươi làm với cô gái tên Caitlyn gì gì ấy đấy.” – Elise thúc giục.
“Nhưng… hai người hôn nhau chỉ khi nào hai người ấy… nói chung là hai người ấy phải thích nhau…” – John cố gắng giải vây cho bản thân mình, bây giờ hắn dùng sức mạnh của mình để thoát ra rất đơn giản như chẳng may vô tình làm Elise bị thương thì không hay chút nào.
“Không lẽ ngươi không thích ta? Ta biết rồi, ngươi thích cô gái kia đúng chứ? Vậy ta sẽ giết cô ta, sau đó ngươi sẽ hết thích cô ta ngay.” – Elise nhìn ra cửa lều, giọng điệu thực sự khiến John cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Thôi được rồi, được rồi, ta thua cô rồi đấy.” – John thở dài nói.
“Vậy hôn ta đi” – Elise cười cười nhìn chằm chằm hắn, Elise một mặt cũng rất muốn thử nghiệm lại cái cảm giác đêm hôm trước, lúc đo mọi thứ quá nhanh quá đột ngột cho nên chưa thể nào cảm nhận một cách rõ nhất được.
Đôi môi màu đỏ tươi của Elise, hắn nhắm chặt mắt như không muốn nhìn, chung quy là trong đầu của hắn bị ám ảnh bởi sự đáng sợ của Elise mà thôi, hắn nghĩ môi của Elise không khác gì cục đá hay đại loại là thế. Lần trước hắn cũng hôn Elise nhưng lần đó chỉ là cảm xúc bộc phát nhất thời nên hắn không nhớ cái cảm giác ấy như thế nào cả, còn lần nay…..
Khoảng cách ngày một kéo gần lại… gần lại….
Khi môi của John chạm vào môi của Elise cả cơ thể hắn như muốn nổ tung. John mở bừng mắt kinh ngạc, môi của Elise thật mềm, lại rất thơm nữa, có chút gì đó ngọt ngọt, một cảm giác rất lạ mà trước giờ hắn chưa từng được nếm qua. Trong lòng của Elise trào dâng một cảm giác vô cùng kì lạ, nó khác xa với mọi cảm giác cô từng biết trước đây, cái cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, miệng của cô cứ mặc cho John quậy phá.
“Á…” – Đột nhiên Elise giật thốt lên, cô rời khỏi miệng hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới hạ thể của John, ở đó có cái gì đó đang vươn cao, Elise nhớ lại những gì hắn đã nói trước đây, cô nhăn mặt nói: “Hừm, cái cội nguồn sự sống của ngươi sao lại thẳng lên vậy? À… hay là cho ta xem xem rốt cuộc nó là gì đi.”
Elise hứng thú với cái gọi là “Cội nguồn sự sống” ấy, còn John thì tím cả mặt mày lập tức ngăn lại nói: “Không được, không được… thứ này không thể xem một cách tùy tiện được.”
“Sao lại không? Hay ngươi muốn ta cắt nó đi? Cho ta xem không?” – Elise tỏ ra giận dữ nói.
“Ta bảo không được mà.” – John đau khổ nói.
“Ta không cần biết, bằng mọi giá ta phải xem được nó.” – Elise tỏ ra rất quyết tâm, cô đẩy John thật mạnh ra đất, hai tay bắt đầu chuẩn bị….
John vùng lên ôm chặt lấy thân thể của Elise, lần này người nằm dưới đất là Elise chứ không phải là John… Elise bị John phản công quá nhanh không kịp phản ứng, cô kinh ngạc hỏi: “Làm cách nào ngươi thoát ra được những sợi tơ của ta?”
John nhìn chằm chằm vào mắt của Elise, khiến cho hai má của cô ta đỏ bừng bừng, thẹn thùng, John cười nói: “Elise, là cô quyến rũ ta đấy nhé…”
Câu nói này khiến cho Elise hoàn toàn ngây người.
Nói xong John bắt đầu cúi xuống hôn nồng nhiệt trên môi của Elise, hai tay bắt đầu loạn động khắp cơ thể của cô…
Suốt cả tiếng đồng hồ liền, Elise bị cái “cội nguồn sự sống” đâm ra đâm vào liên tục, cả John và Elise đắm chìm trong tình dục thâu đêm…
Để lại một bình luận