Phần 28
Ba giờ sáng…
Quân lính tuần tra trong doanh trại hư không vẫn miệt mại đi qua đi lại, bỗng dưng họ nghe những âm thanh rất lạ, âm thanh này một lúc một to.
“Keng keng keng” – tiếng chuông báo động vang lên: “Quân địch tấn công, quân địch tấn công.”
“Trung đội 9, 10 lập tức tập trung, sẵn sàng chiến đấu” – Tiếng hét của tên đội trưởng hai trung đội 9 và 10.
“Za.. a… a.. a..” – Tryndamere và những thuộc hạ của mình hổ báo lao lên tấn công.
“Tấn công, tấn công” – Hai tên đội trưởng trung đội 9, 10 hô lớn: “Bây giờ hai vị tướng quân không có ở đây, đây là cơ hội tốt để chúng ta lập công, anh em xông lên…”
“Xông lên…” – Quân hư không bao gồm hai trung đội 9 và 10 ước chừng quân số cũng hơn hai trăm tên, trong khi đó Tryn và thuộc hạ của mình chỉ có gần năm mười người, xét về quân số là thua thiệt hoàn toàn.
“Thả ma thú ra…” – Những tên lính hư không bắt đầu thả ra những con ma thú hung tợn bị giam ở phía sau doanh trại, đám ma thú này vừa thấy Tryndamere và thuộc hạ của hắn ta thì đã chảy cả nước miếng, lao vào một cách điên cuồng.
“Giết được bao nhiêu thì giết” – Tryndamere hô lớn.
“Keng keng” – tiếng binh khí va chạm vào nhau.
“Á” – tiếng la hét trong đau đớn.
“Rống” – tiếng gào rống khủng khiếp từ bọn ma thú.
“Phập” – một chiến binh bên phía Tryndamere một kiếm chặt bay đầu một con hổ đen…
“Xoạt xoạt” – một cú quét kiếm của Tryndamere giết chết ba tên lính.
“Á” – một thuộc hạ của Tryndamere ngã xuống.
“Phập” – lại thêm một người nữa.
“Rút mau, rút mau….” – Tryndamere lập tức ra lệnh rút quân.
Được thế tấn công, toàn bộ hai trung đội Hư Không như điên cuồng lao lên, truy đuổi đám người Tryndamere đang tháo chạy.
“Giết hết, không được để tên nào sống sót, chắc chắc tướng quân và các vị thủ lĩnh sẽ trọng thưởng chúng ta” – đám quân lính hư không như mơ mộng sung sướng.
Tại con đường hướng về phía Bắc… quân đội hư không do tên tướng quân áo choàng đỏ kia sau khi liên tục truy đuổi suốt hai giờ liền thì không hiểu sao đột nhiên mất toàn bộ dấu vết.
“Tướng quân, tướng quân…. quanh đây không có bất cứ một dấu vết nào của người đi qua.” – Một tên lính chạy lại vội vã báo cáo.
“Vô lý, con đường này chỉ có một, bọn chúng chạy đi đâu? Không lẽ, mẹ kiếp, chúng ta mắc lừa rồi, mau quay về, quay về” – Cả hai tên tướng quân ở hai nơi đều nhận ra mình đã bị trúng kế, bọn chúng nhanh chóng dẫn quân tức tốc quay trở về.
“Nhanh lên, rút mau” – Tryndamere hối thúc những thuộc hạ của mình nhanh chóng rút lui.
“Bịch bịch” – tiếng bước chân dồn dập…
Quân hư không được thế tiến đến, tràn lên truy đuổi….
“Rống…” – những con ma thú gào rống như điên, nước miếng từ miệng chúng chảy ra xối xả.
Ngay lúc này đây tại cổng của ngôi làng kia, John đứng cạnh Ashe và tộc trưởng của tộc Avasoran, ngay khi thấy người của Tryndamere dẫn dụ được quân địch rời xa khỏi doanh trại một khoảng hắn ta lập tức đưa cao tay hô lớn: “Bắn”. Ashe ở bên cạnh lập tức nhận lệnh, tay kéo mạnh giương cung hết cỡ… không khí xung quanh di chuyển thành từng vòng rồi bắt đầu ngưng tụ lại trên dây cung, không khí xung quanh hạ thấp đột ngột, một mũi tên băng to lớn xuất hiện. Ashe hét lớn: “Đại băng tiễn”.
Đại Băng Tiễn to lớn bắn ra lao với tốc độ cực nhanh, dùng tai có thể dễ dàng nghe được những tiếng vút vút xe gió mà mũi tên băng kia tạo ra.
“Tránh ra” – Tryndamere thấy Đại Băng tiễn đang lao vun vút đến lập tức ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ của mình nhanh chóng tránh sang hai bên.
“Ầm” – Mũi tên bay xuyên Tryndamere và những thuộc hạ của hắn ta, nhắm ngay tên lính hư không đang cưỡi con gấu đen to lớn, một tiếng nổ lớn vang lên, những tên đứng gần vụ nổ đó ngay lập tức bị dư chấn bắn bay đi gần mười mét ngã lăn trên mặt đất chết tức khắc. Những kẻ khác may mắn hơn thì bị đóng băng không thể nào nhúc nhích.
Xoạt xoạt xoạt…
Đúng ngay lúc này, những chiến binh trong tộc Avasoran đột ngột từ dưới đất chui lên, trên lưng họ gắn đầy lá cây, hóa ra từ nãy giờ họ đã nấp sẵn ở hai bên đây đợi Tryndamere dẫn dụ quân hư không tiến vào trận địa mai phục và rồi bây giờ xuất hiện, Bắn!!!!!.
“Bắn” – hàng loạt những mũi tên bắn ra liên tục nhắm vào quân hư không đang bị kẹp ở giữa.
“Á”
“Rống” – Tiếng lính và ma thú bị bắn trúng gào lên đau đớn, máu bắn ra như cầu vòng trên không trung.
“Khốn kiếp, chúng ta bị mắc bẫy rồi” – Tên đội trưởng sợ hãi hô lớn.
“Oát… oát” – Anivia lao từ trên không thẳng xuống dưới mặt đất hai cánh của cô đập liên tục, không khí xung quanh bị hạ thấp, một trận bão tuyết thổi đến, những bức tường băng nhanh chóng mọc lên bao lấy toàn bộ quân đội Hư Không bên trong.
“Cơ hội tốt, mau rút quân đi.” – John cầm kiếm lao vào giữa đám lính Hư Không mà hô lớn.
“Anh John, cẩn thận” – Ashe chạy theo cha của mình lo lắng nói.
“Đi mau đi” – John hét lớn, kiếm trên tay hắn liên tục chém tới chém lui, một lần vung kiếm là y như rằng sẽ có ít nhất một mạng phải nằm xuống.
Kế hoạch của John là thế này, sau khi Tryn và thuộc hạ của mình dẫn dụ được quân hư không rời khỏi doanh trại, những chiến binh của tộc Avasoran trước đó được John chỉ đạo ẩn nấp nửa người dưới đất trên lưng họ thì phủ đầy cành cây hoa lá trông không khác gì những bụi cây, khi Tryndamere dẫn dụ quân hư không tiến vào khu vực này, Ashe từ trực diện sử dụng bí kĩ của tộc Avasoran “Đại băng tiễn” Tấn công vào ngay trực diện quân địch tạo thế bất ngờ, khi có tiếng động toàn bộ các chiến binh Avasoran đang ẩn nấp hai bên kia sẽ xuất hiện tấn công từ hai bên sườn, đồng thời Anivia sẽ từ trên không lao đến tạo ra một bức tường băng giam toàn bộ quân hư không vào trong đó… đấy là cơ hội tốt để những người tộc Avasoran và Tryndamere rút lui bằng chính hướng đông. Về Zed và Ahri, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ thì phải nhanh chóng quay trở về hỗ trợ những người của tộc Avasoran và Tryndamere rút lui an toàn… những bức tường băng do Anivia tạo ra nhất định không thể nào cầm chân được quân hư không quá lâu cho nên phải có một người đủ sức cầm chân bọn chúng, và người ấy không ai khác chính là John, chính vì điều này mà mọi người đã phản đối kịch liệt ngay lúc đầu nhưng John vẫn khăng khăng với quyết định này.
“Đi mau đi” – John hét lớn.
Ashe nhìn John thật lâu sau đó đau khổ xoay đầu cùng với cha mình và những người trong tộc theo hướng đông nhanh chóng chạy đi.
“Đi mau, đi mau” – Tộc trưởng Avasoran hối thúc.
“Khốn kiếp, phá nát lớp tường băng này cho ta.” – những tên lính hư không đang nỗ lực phá lớp tường băng do Anivia tạo ra.
“Ầm ầm ầm” – nhứng tiếng động lớn liên tục vang lên.
“Rắc rắc” – những vết nứt bắt đầu xuất hiện.
“Lính đâu, bắn cung, phóng lao, không được để bọn chúng chạy đi.” – Tên đội trưởng hét lớn, những tên lính hư không bên trong nhanh chóng bắn ra hàng loạt mũi tên về hướng tộc Avasoran rút lui.
“Keng… keng.” – Zed và Ahri từ hai hướng Bắc và Nam lao đến cực nhanh chặn lại những mũi tên đang lao đến kia.
Zed xoay người nói: “Đi mau, chúng tôi sẽ hộ tống các người ra khỏi nơi này.”
“Nhưng còn cậu ta?” – Tryndamere lo lắng nói.
“Đừng lo, cậu ấy rất mạnh, những bọn tôm tép ấy không làm gì được cậu ta đâu.” – Zed lập tức đáp sau đó hộ tổng toàn bộ người của tộc Avasoran và Tryndamere rút lui an toàn.
Những gì Zed nói là đúng chứ không sai, John rất mạnh, và kế hoạch lần này cũng rất thành công, tuy nhiên, con người vẫn là con người John không có khả năng tiên tri cho nên hắn không biết được, có ba tên thủ lĩnh của quân Hư Không đang đi đến đây, ba tên kia đều vô cùng lợi hại…
“Rầm” – cuối cùng lớp tường băng do Anivia tạo nên đã bị những con ma thú to lớn phá vỡ, quân Hư Không tràn ra đuổi theo đám người Avasoran.
“Đừng có mơ” – John búng cao người nhảy về phía trước, chân hắn đạp mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toát ra ngăn chặn bước tiến của quân Hư Không: “Muốn bắt được họ, vượt qua ta trước đi.”
“Thằng khốn này, giết hắn” – tên đội trưởng kia gầm lên ra lệnh cho đám thuộc hạ tấn công John….
“Hừm” – John khinh thường, kiếm trên tay hắn chỉ là thanh kiếm bình thường ma thôi, đối với bọn vô danh tiểu tốt này xài đến gươm vua không khác gì cầm dao mổ trâu đi giết gà cả.
“Xoạt… xoạt…” – John lao lên, tốc độ của hắn nhanh đến nỗi, mắt thường khó lòng mà nhìn ra, những dòng máu như cầu vòng bắn lên trên không trung… một tên, hia tên rồi lại ba tên cứ lần lượt ngã xuống.
“Rống” – John một kiếm chém bay hai cái đầu con sư tử đen hai đầu kia. Máu bắn ra xối xả.
“Bọn bây làm gì thế…. bọn bây có phải là lính Hư Không không? Tại sao lại yếu đuối đến thế?” – Tên đội trưởng kinh hãi gào thét, hắn càng kinh hãi hơn khi thấy John đan từng bước tiến lại gần hắn.
“Giết hắn… giết hắn đi….” – Tên đội trưởng run lên sợ hãi, xung quanh không có một tên lính nào dám tiến lại, một tràng chém giết nhanh như gió vừa rồi của John đủ khiến cho bọn chúng sợ đến đái ra quần.
“Hô hô, vừa đến là đã có kịch hay xem rồi” – Một giọng nói lạ hoắc đột nhiên vang lên.
John dừng chân ngước đầu lên nhìn, ở trên trời, ba cánh cổng Hư Không nhanh chóng xuất hiện, bước từ trong đó ra là ba người đàn ông, mặc giáp màu tím, tên nào tên nấy mặt đầy vết xẹo trông vô cùng dữ tợn.
“Chỉ huy… là chi huy… mau cứu tôi…” – tên đội trưởng kia thấy ba vị chỉ huy đã xuất hiện, hắn như gặp được người cứu mạng nhanh chóng bò đến cầu xin.
“Hừm… hạng người tham sống sợ chết như ngươi sao lại ở trong quân đội Hư Không?” – tên đứng giữa nhăn mặt nói, sau đó hắn chỉ ngón tay trỏ của mình vào người tên đội trưởng kia, một luồng ma thuật Hư Không bắn ra thiêu trụi tên đội trưởng ấy thành bụi….
“Đội trưởng….” – những tên lính Hư Không gần đó kinh hãi, nhưng không ai dám làm bất cứ hành động gì.
“Này cái tên này nhìn quen quen” – Tên đứng bên trái nhìn John nói.
“Đúng rồi” – tên đứng ở giữa rút từ trong người ra một tờ giấy, trên đó có vẻ khuôn mặt của John, hắn ta cười nói: “Hôm nay ba anh em chúng ta thật là may mắn, gặp ngay một ‘hủ vàng’ ở đây.”
“Chỉ cần bắt sống hắn ta mà được tăng những năm bậc, quá sướng” – Tên bên phải cảm thán.
Cả ba tên chỉ huy nhanh chóng đáp xuống đất, bọn họ nhanh chóng ra lệnh cho toàn bộ quân hư không rút đi, John kinh ngạc không hiểu điều gì, việc ba người này xuất hiện cũng là chuyện John không hề lường trước, theo như cảm nhận của hắn, cả ba tên này khá là mạnh.
“Có đám lính này ở đây chỉ tổ ngáng chân ngán tay anh em chúng ta.” – Tên đứng bên phải lẩm bẩm.
Tên đứng giữa nhìn John cười nói: “Xin tự giới thiệu, ta là Kenky, người đứng bên trái là Xander, còn bên phải là Terry, ba anh em chúng ta rất vui vì đã gặp ngươi ngày hôm nay.”
“Phải, thực sự rất là vui… ha… ha….” – Tên đứng bên trái Xander cười ha hả nói.
Một màn giới thiệu khiến John hơi bị sửng sờ, hắn đáp: “Kì lạ thật à, trông thì có vẻ ba người các ngươi có cấp bậc rất cao trong quân đội Hư Không cũng không nghĩ các ngươi rất lịch sự, đi giới thiệu cho ta biết cả tên luôn đấy.”
“Ha… ha….” – Kenky cười đáp: “Phải lịch sự chứ, vì ngươi là một ‘hủ vàng’ rất có giá trị cho ba anh em bọn ta mà… được rồi, giới thiệu đã xong, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn: ‘thứ nhất, ngoan ngoãn đi theo bọn ta về tổng hành dinh của quân Hư Không, bọn ta hứa sẽ không làm ngươi đau đớn, thứ hai nếu ngươi không chấp nhận như yêu cầu thứ nhất thì bọn ta buộc lòng phải dùng đến bạo lực để lôi cổ ngươi đem về, thế nào… chọn đi.”
John không hiểu hắn ta nói hủ vàng gì đó là gì nhưng từ giọng điệu kia hiển nhiên bọn chúng muốn bắt hắn về rồi, John cười ha hả đáp: “Thế ta chọn cách thứ ba, đá đít ba người các ngươi sau đó rời đi.”
“Ha… ha…” – Terry sờ sờ vết sẹo trên mặt, ánh mắt dữ tợn nói: “Ngươi nghĩ ngươi có khả năng thoát khỏi tay ba anh em chúng ta sao?”
“Ta nghĩ ngược lại, ta thấy ta đủ khả năng đấy” – John không hề tỏ ra sợ hãi, đơn giản bây giờ hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân.
“Nếu đã vậy thì….” – Tên Kenky kia cười khà khà vài tiếng sau đó đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, vụt một tiếng, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt John, song quyền đấm ra nhanh đến mức không thể tả.
“Vù” – Song quyền đấm xuyên qua người của John…. Nhưng đó chỉ là tàn ảnh mà John để lại, hắn đã tránh được song quyền kia trước khi Kenky tung ra.
“Né được sao?” – Kenky có chút ngạc nhiên, tốc độ hắn ra chiêu vừa rồi là rất nhanh, người bình thường hay thậm chí là một cao thủ cũng khó lòng mà trở tay kịp vậy mà John lại có thể.
“Thế nào quyết định đánh nhau rồi à, được thôi ta chiều” – John quay quay thanh kiếm trên tay cười khinh thường nói.
“Ba anh em chúng ta cùng nhau xông lên, giải quyết hắn ta sớm để về còn nhận thưởng.” – Xander lao lên tấn công John ngay tức khắc.
Để lại một bình luận